Hi Du Hoa Tùng

Chương 23: Q.3 - Chương 23: Hiểu Lầm




Lưu Phong vẻ mặt bối rối, xấu hổ chỉ vào nội khố vừa rồi Bạch Vũ đã đánh rơi trên mặt đất hỏi:

-Cái này... cái này là của ngươi?

Liễu Thanh Nghi đỏ mặt, vội nhặt lấy nội khố đứng lên, thấp giọng lí nhí nói:

-Công tử, cái này... là của Bạch Vũ tiểu thư, nô tỳ vừa mới đưa cho nàng ngày hôm qua.

Ài, ta sai rồi, phản ứng của đàn bà thật là dữ dội, Lưu Phong buồn bực nói:

-Thanh Nghi... ngươi đi xem Bạch Vũ thế nào, tìm cách an ủi nàng ta.

Liễu Thanh Nghi cổ họng tự nhiên đắng chát, nói:

-Công tử, kỳ thật... Nếu người tưởng... Thanh Nghi có thể...

Liễu Thanh Nghi lúc này hoàn toàn hiểu lầm Lưu Phong, nàng tưởng rằng Lưu Phong muốn cùng Bạch Vũ vui vầy nhưng Bạch Vũ không đồng ý nên hai người mới tranh cãi gây ra cảnh nhốn nháo như vừa rồi.

Lưu Phong tuyệt không phải là kẻ ngu, mặc dù Liễu Thanh Nghi ấp úng, nói không thông suốt chút nào nhưng hắn cũng hiểu được ý tứ của nàng.

“Thanh Nghi, chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu, ta vừa mới trở về, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì thấy nàng lõa thể bước vào...” Lưu Phong thực ra cũng chẳng cần giải thích làm gì nhưng hắn không muốn phá vỡ hình tượng hoàn mỹ của mình trong lòng Liễu Thanh Nghi nên vẫn giải thích vài câu.

Liễu Thanh Nghi sắc mặt hơi đổi, đỏ mặt nói:

-Xin lỗi công tử, ta...

“Ha ha, thôi không có việc gì nữa, ngươi đi xem Bạch Vũ như thế nào đi.”

...

“Đại lưu manh...”

“Ngươi mới là đại lưu manh!”

“Đại sắc lang...”

“Ngươi mới là đại sắc lang!”

“Đại biến thái...”

“Ngươi mới là đại biến thái!”

Liễu Thanh Nghi đi vào phòng của Bạch Vũ, không ngờ được chứng kiến một cảnh tượng thật khôi hài. Bạch Vũ và Linh nhi đang đấu khẩu, ta một câu, ngươi một câu, càng nói càng hăng.

“Linh nhi, không được hồ đồ, ngươi như thế nào lại chui vào đây đấu khẩu với Bạch Vũ tiểu thư vậy?” Liễu Thanh Nghi lập tức kéo Linh nhi lại giáo huấn.

-Linh nhi, con còn nhỏ không được tùy tiện mắng chửi người khác.

Tiểu Linh nhi vẻ mặt như oan ức nói:

-Mẹ, là do tỷ tỷ bất hảo trước, nàng thóa mạ đại ca ca trước, đại ca ca là người tốt, Linh nhi không cho phép nàng mắng chửi đại ca ca.

Đáng tiếc lúc này Bạch Vũ đang nộ hỏa đầy đầu cũng không nghe Linh nhi nói, nếu không nàng sẽ biết Linh nhi không phải là con gái của Lưu Phong.

Liễu Thanh Nghi đưa tay gạt đi nước mắt trên mặt Linh nhi, mỉm cười nói:

-Chuyện của người lớn, ngươi chỉ là một tiểu hài tử, chưa hiểu hết đâu, mau vào phòng đại ca ca đi.

Tiểu Linh nhi hừ một tiếng, xoay người đi ra, đang lững thững bước đi, đột nhiên nó quay người lại, nhìn Liễu Thanh Nghi nói:

-Mẹ, cái gì con cũng không hiểu... nhưng mẹ phải cố gắng lên đấy, Bạch Vũ tỷ tỷ đang muốn quyến rũ đại ca ca...

Liễu Thanh Nghi dở khóc dở cười, lời này không lẽ là do một đứa nhỏ chưa tới bốn tuổi nói?

Nhưng nghĩ cho kỹ thì nó nói cũng có đạo lý, Bạch Vũ hình như đang muốn câu dẫn công tử? Bằng không tại sao nửa đêm nửa hôm lại lõa thể đi vào phòng công tử? Nhưng nếu nàng muốn quyến rũ công tử thì tại sao vừa rồi lại phản ứng kịch liệt như vậy?

Bạch Vũ sau một lúc phẫn nộ, tâm tình dần dần bình lặng trở lại, ngồi xuống mép giường, nước mắt không ngừng tuôn rơi, trong miệng thỉnh thoảng vẫn lầm bầm mắng Lưu Phong.

“Biến thái, đại biến thái, tự nhiên lại cầm nội y của nữ nhân trùm lên...” Cứ nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng Bạch Vũ lại cảm thấy tức giận.

Liễu Thanh Nghi kỳ thật cũng không biết rõ thật sự lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Nhưng vẫn kiên nhẫn ở lại an ủi Bạch Vũ suốt nửa canh giờ.

Tiểu Linh nhi đi vào phòng Lưu Phong, bộ dạng thần bí, kề sát tai Lưu Phong nói:

-Đại ca ca, Linh nhi biết Bạch Vũ tỷ tỷ muốn ngủ với đại ca ca.

“Ặc!” Lưu Phong chút nữa đã sặc, nước bọt chút nữa chui ra từ mũi. Hắn vốn đang buồn bực, nghe những lời này của Linh nhi, quả thực là làm cho hắn buồn cười, âm nhạc trong lòng lại nổi lên.

-Ngươi như thế nào mà biết được điều đó?

Linh nhi như trước, thần thần bí bí nói:

-Bởi vì nàng ngủ không hề mặc quần áo.

“Ọc!” Không nghĩ ra nữ nhân tại thời đại này cũng lõa thể mà ngủ. Lưu Phong tại kiếp trước đã từng xem trên tạp chí khoa học, có đề cập đến vấn đề này. Các nhà khoa học nghiên cứu đã rút ra kết luận, lõa thể khi ngủ rất tốt cho cơ thể.

Linh nhi quả thật là một tiểu quỷ khôn ngoan, thật không biết trong đầu nó còn những ý nghĩ quái quỷ gì nữa. Lưu Phong cười với nó, giải thích:

-Linh nhi, lõa thể khi ngủ cũng không có gì là sai trái cả. Còn có nhiều chuyện của người lớn mà ngươi chưa hiểu được. Sau này sẽ từ từ biết. Thôi lên giường ngủ đi, đêm nay ta sẽ kể cho người nghe truyện cổ tích.

Nghe hắn nói kể chuyện thần thoại, Linh nhi mới hoàn toàn khoan khoái chui vào chăn của Lưu Phong, hơn nữa lại còn cởi hết quần áo ra. Lưu Phong lại được một trận buồn bực, tiểu quỷ này học cái gì cũng nhanh thật.

Sáng hôm sau thức dậy, Lưu Phong đã phát hiện Bạch Vũ đã dậy từ lâu, đang ở trong phòng thu thập đồ đạc, cặp mắt đỏ ửng, sưng vù lên, trên khóe mắt vẫn còn vết tích của nước mắt... vẻ mặt vô cùng đáng thương.

“Bạch Vũ, chuyện tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, nàng cũng không cần suy nghĩ nhiều. Đương nhiên Lưu Phong ta dù tốt dù xấu cũng là một nam nhân chân chính, nếu nàng muốn ta phải chịu trách nhiệm chuyện tối qua, ta tuyệt không trốn tránh trách nhiệm, nhưng ta phải nói một chút, nếu nàng gả cho ta thì tạm thời chỉ có thể làm thiếp của ta mà thôi, danh phận thê tử chưa thể dành cho nàng được.” Lưu Phong trải qua vài tháng tại đây đã hiểu được nữ nhân tại thời đại này thân thể chỉ có thể để cho trượng phu của mình nhìn thấy, nếu nam nhân khác cho dù là vô ý nhìn thấy cũng phải chịu trách nhiệm. Ngay cả Vương Đông Đông chỉ là bị hắn đánh vài cái vào mông mà cũng lập tức cho người cầu hôn cùng hắn. Tối qua chẳng những hắn lấy nội khố của Bạch Vũ, hơn nữa còn thấy thân thể của nàng, tình tiết càng nghiêm trọng, chiếu theo thông lệ, Lưu Phong sợ rằng mình tất phải chịu trách nhiệm cho việc này.

“Ngươi chết đi, xú lưu manh, ta có chết cũng không gả cho ngươi, ta hôm nay sẽ về nhà, không muốn ở đây nữa.” Bạch Vũ vốn là đã bớt đi giận dữ rất nhiều nhưng vừa nghe Lưu Phong nói vậy, lửa giận lại phát tác.

Ta khinh, mẹ nó, ta vì ngươi mà 60 vạn lượng bạc cũng bỏ qua, ngươi lại trở mặt như thế này. Lưu Phong vừa sáng ra đã cảm thấy bực bội trong lòng, nhớ lại tối hôm vì xú nha đầu này cùng người khác quyết đấu sinh tử, quyết không giao nàng ra, bây giờ nàng lại đối xử với hắn như vậy...

“Trở về? Trở về để tìm cái chết à?” Lưu Phong, giật lấy túi hành trang của nàng, chỉ tay vào mặt nàng mắng:

-Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà không biết Bạch gia của ngươi đang phải chịu bao phiền toái. Ma giáo đang phái người tìm bắt ngươi, ta chắc chắn một khi ngươi bước chân ra khỏi cửa Phượng viên, người của Ma giáo sẽ ngay lập tức bắt ngươi.

Bạch Vũ kinh hãi, không nghĩ tới kẻ thù của Bạch gia là Ma giáo, xem ra vì nguyên nhân này mà ca ca và phụ thân nàng để nàng trốn ở Phượng viên.

Bất quá Bạch Vũ trời sanh ra bản tính đã quật cường ngang bướng, biết rõ bước ra khỏi cửa sẽ bị bắt nhưng đối với Lưu Phong vẫn không chịu nhân nhượng huống hồ Lưu Phong đối với nàng cũng tỏ ra khinh bạc, tuyệt không thể ở lại đây.

“Chết thì chết, ai cần ngươi lo.” Bạch Vũ lập tức giật lại hành trang trong tay Lưu Phong.

Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, cước đạp Thất Tinh liền đứng dễ dàng tránh được cú giật của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.