Niệm Thanh Tâm Chú đến nữa đêm, Lưu Phong mới miễn cưỡng đè nén được dục vọng đang dâng cao trong lòng...
Cao trào tối hôm qua có lẽ đã khiến Liễu Thanh Nghi có chút uể oải, nàng ngủ đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, khi Bạch Vũ đến gõ cửa phòng mới bừng tỉnh.
Bạch Vũ thấy Liễu Thanh Nghi sắc mặt không tự nhiên, hai má vẫn còn hồng nhuận, trong lòng âm thầm bật cười... người đàn bà này nhất định tối qua làm chuyện... nọ... nếu không như thế sao trên mặt lại đỏ ửng... Xem ra nàng đối với cuộc sống bản thân mình cũng là cam lòng chịu cảnh không danh không phận.
Dùng điểm tâm xong, Liễu Thanh Nghi nghĩ không hiểu sao công tử gia hôm nay lại nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ như vậy. Trong lòng cả kinh, đột nhiên nghĩ đến, có phải là chuyện hôm qua đã bị công tử thấy được...
Nghĩ đến điều này... Liễu Thanh Nghi nhất thời quá xấu hổ... hận mặt đất không có lỗ để chui vào... Nàng nhớ kỹ tối hôm qua chính mình tại cao trào... trong nháy mắt đã khẽ kêu tên công tử gia... nếu bị hắn nghe được, không biết hắn sẽ nghĩ mình như thế nào. Có lẽ, hắn sẽ cho rằng mình là hạng đàn bà dâm đãng, không biết liêm sỉ.
Lưu Phong tận lực khống chế tâm trạng của chính mình, nhưng khổ nỗi, cứ mỗi lần nhìn Liễu Thanh Nghi, trong đầu hắn lại hiện lên cảnh diễm tình kích thích tối hôm qua... Bất quá hắn cam đoan, hôm qua nhìn lén Liễu Thanh Nghi, chắc chắn không bị phát hiện.
Bạch Vũ thấy hai người ánh mắt có chút kỳ quái, trong lòng nghĩ sự có mặt của mình, tựa hồ trở thành vật cản trở hai người vậy. Ai da, cũng không biết Bạch phủ bây giờ như thế nào... thật muốn sớm trở về một chút... Liễu thanh Nghi kia cũng thật là... tự mình ngược đãi chính mình, nghĩ đến đây thôi thì... thây kệ... mắt không thấy, tâm không phiền... vậy...
Tại phủ tuần phủ, Vương Bảo Nhi đang muốn đi ra ngoài thì bị muội muội Vương Đông Đông ngăn lại: “Ca, ta nghe nói ngươi gần đây rất thân cận với ác tặc dạo nọ hả?”
“Ác tặc?? Rất thân cận??? Vương Bảo Nhi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó xoay chuyển ý nghĩ, trong nháy mắt hiểu được muội muội miệng nói ác tặc là ai. Khẽ ho một tiếng, Vương Bảo Nhi cười hắc hắc bảo”Tiểu muội, ngươi đang nói đến Phượng viên thiếu gia Lưu Phong hả??”
Vương Đông Đông hai mắt trợn tròn, hừ một tiếng, không khỏi tức giận nói: “Chính là ác tặc đó, ca ca, chuyện gì đã xảy ra? Hắn không phải là tử địch đối đầu của ngươi sao? Như thế nào ngươi lại có cừu không báo? Ngược lại cả ngày đi theo hắn. Chẳng lẽ ngươi quên lúc trước hắn đánh ngươi, nhục nhã như thế nào?”
“Thiên hạ không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn, tiểu muội, không dối gạt ngươi, ta bây giờ cùng đại ca đã bắt tay hòa giải, chúng ta đang hợp tác làm ăn rất ăn ý. Chỉ cần sự việc thành công, chẳng bao lâu sau, ca ca của ngươi sẽ trở thành nhất đại thương phú” Nhắc tới chuyện làm ăn, nhất thời hai mắt Vương Bảo Nhi sáng lòa, phảng phất đã thấy trước mắt một núi kim ngân châu báu...
Tức giận nhưng không phí sức tranh cãi, Vương Đông Đông biết ca ca không có cốt khí, nhưng lại không nghĩ rằng hắn đã tới mức không thuốc nào cứu được. Ngay cả trong nhà mình, đối với cừu địch xưng huynh gọi đệ không ngừng, một điều đại ca, hai điều đại ca, không biết trong đầu hắn đang chứa thứ bã đậu gì...
“Ca ca, chuyện kinh doanh của ngươi, ta không phản đối, nhưng là từ hôm nay trở đi, ta không cho ngươi và ác tặc lui tới... nếu không, ta sẽ cho ngươi biết mặt” Vương Đông Đông căm hận nói.
Vương Bảo Nhi đối với muội muội luôn luôn yêu thương, hễ nàng nói cái gì, hắn đều không phản bác. Nhưng chuyện hôm nay không thể đáp ứng nàng. Hắn không muốn mất đi cơ hội phát tài, phát danh. Nói về bản lãnh của Lưu Phong, cho dù hắn có 10 cái đầu, hắn cũng không dám phản bội.
“Tiểu muội, ngươi nghe ta nói, Lưu Phong trước đó vài ngày quả thật vũ nhục chúng ta, nhưng là chuyện đó chúng ta không đúng, hơn nữa cha cùng Bạch Mi đạo trưởng không phải đã cho người đến Phượng viên thảo luận hôn sự của ngươi rồi hay sao? Mặc dù là không thành, nhưng chúng ta cũng sắp trở thành người một nhà, ngươi sao lại so đo việc nhỏ này” Vương Bảo Nhi nghiêm nghị giải thích, thái độ anh cả, ra chiều khuyên bảo.
Không đề cập đến hôn sự còn đỡ, nhắc tới hôn sự, Vương Đông Đông nhất thời nộ khí dâng cao ba trượng, kết thân là chuyện nàng không muốn nhất. Ngày đó, Tĩnh vương gia nói chuyện với Vương Đức Vọng về việc kết thân thất bại, trong lúc vô ý bị Vương Đông Đông nghe được, nàng lúc đó vừa tức vừa vui. Vui là chính vì hôn sự không thành. Tức là do ác tặc nọ dám cự tuyệt mình. Vương Đông Đông cho rằng, nếu có cự tuyệt việc kết thân này, cũng là do nàng đối với hắn khinh thường mà cự tuyệt. Bây giờ đảo ngược, bị ác tặc từ hôn trước, khiến cho nàng càng thêm mất mặt.
“Đừng nói với ta về việc hôn sự? Ta đã đồng ý chưa? Cho dù thiên hạ nam nhân chết sạch, ta cũng không gả cho hắn. Ca ca, ta nói rồi, từ hôm nay trở đi không cho ngươi và ác tặc nọ có nữa điểm lui tới, nếu không, tình huynh muội coi như chấm dứt” Vương Đông Đông thấy ca ca chẳng những không giúp mình, mà còn giúp ác tặc nói tốt, không khỏi đau xót, nói giọng cả quyết.
Vương Bảo Nhi hơi kinh hãi, thấy thật khó xử, hắn biết muội muội hắn là người luyện võ, tính tình cương liệt, nói được nhất định làm được.
Đang muốn xuất ngôn thuyết phục, lại nghe một giọng quát lớn”Hồ đồ, hồ đồ, Đông Đông, ngươi bây giờ càng ngày càng quá đáng, đoạn tuyệt tình huynh muội? Lời này ngươi có thể thốt ra sao?”
“Cha, muội muội cũng là nhất thời nóng tính, hữu khẩu vô tâm, cha cũng không cần trách cứ muội ấy” Vương Bảo Nhi thấy muội muội bị cha khiển trách, vội vàng nói giúp.
“Bảo Nhi, vốn là ta định cho ngươi một chức quan, nhưng là bản thân ngươi không thích, ta cũng không muốn cưỡng bách. Ngươi gần đây cùng Lưu Phong qua lại, ta cũng có nghe qua, các ngươi hợp tác chuyện làm ăn, ta cũng biết một chút, ta ủng hộ ngươi. Bất quá nhắc nhở ngươi một chút, Lưu Phong là Lưu Phong, Phượng viên là Phượng viên, ngươi chỉ có thể cùng Lưu Phong hợp tác, không nên cùng Phượng Viên có giao tình. Trương Mỹ Nhân chính là loài cá ăn thịt người cũng không nhả xương, đích thị là nhân vật nguy hiểm, cẩn thận đề phòng... Còn Đông Đông, ta khuyên bảo ngươi nhiều lần sao ngươi không nghe. Chuyện làm ăn của Vương Bảo Nhi cùng Lưu Phong ta đã đọc qua sổ sách, Vương Đức Vọng cũng từng xem qua, mặc dù hắn bên trong có một chút không giải thích được, nhưng là gần đây Túy Xuân Lâu đích thị phát triển cực mạnh, là một chuyện làm ăn đại tiến. Cho nên mới âm thầm đồng ý việc làm của Vương Bảo Nhi, cấp cho hắn 30 vạn lượng để kinh doanh.
“Tiểu muội, thật ra Lưu Phong cũng là người tốt, ngươi và hắn hiện có chút hiểu lầm, có cơ hội ta đề nghị ngươi thử tìm hiểu hắn rõ một chút, có lẽ ngươi trong lòng sẽ không hận hắn nữa” Trước khi đi, Vương Bảo Nhi nói tốt giúp Lưu Phong vài câu. Nói thật, mấy ngày nay Vương Bảo Nhi đã suy nghĩ kỹ, biết được Lưu Phong đích thị nhân tài xuất chúng. Đừng nói dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, hấp dẫn phụ nữ, chỉ là nhân phẩm thôi cũng thật tuyệt, chuyện ngày đó vì chuyện bất bình của mẫu tử nọ mà xuất đầu là có thể nhìn ra được. Hơn nữa mới đây thôi, mấy chuyện nội y cải tiến, biểu diễn kích dục, ... cũng không phải người bình thường có thể nghĩ đến, chắc chắn phải là thiên tài kiệt xuất...