Thân hình Hắc Vân như điện, vội vã chạy đến Vương gia đại viện.
Vương Đông Đông biết ý đồ của Hắc Vân, không nói hai lời, chạy vội đến Thiên Thượng Nhân Gian. Cơ hội tới rồi, đích thực là cơ hội lớn, cơ hội thành thân tới.
“Đại ca, ngươi có chuyện gì sao?” Hắc Vân đã nói qua tình hình Lưu Phong, nhưng khi nàng thấy Lưu Phong thương tích đầy mình vẫn không khỏi cả kinh. Đương nhiên, cũng không phải Lưu Phong có bộ dáng doạ người, mà là Vương Đông Đông vì hắn rất là lo lắng.
“Trong cơ thể ta tà khí không triệt tiêu được. Chỉ có song tu mới có thể áp chế, nàng nguyện ý cùng ta song tu?” chuyện khẩn cấp, Lưu Phong cũng bất chấp cái gì trực tiếp hỏi.
“Ân, ta... nguyện ý!” Vương Đông Đông cũng không phải là loại tiểu nữ nhân, huống chi hai người từng có nhiều lần phát sinh quan hệ mập mờ, lúc này cũng không có gì là thẹn thùng cả.
Sự thật, Vương Đông Đông đã sớm giả hí chân tình, phương tâm đã dành trọn cho Lưu Phong. Đến bây giờ, nàng chỉ luôn tìm một cơ hội, tìm một cơ hội danh chánh ngôn thuận.
Hôm nay, cơ hội rốt cục đến, nàng lại há có thể cự tuyệt. Ngay cả thê tử hắn phản đối, nàng cũng có đủ lý do ở lại bên hắn.
A Mỗ thở dài trong lòng, Lưu Phong lại muốn đa thê. Chỉ hiềm Kim Vận Phu Nhân đang lúc bế quan tu luyện. Đương nhiên, vì quan tâm đại cuộc, vì tánh mạng Lưu Phong, ngay cả hắn bây giờ có một trăm người đàn bà, A Mỗ cũng sẽ không phải đối. Dù sao, nhân mạng mới là quan trọng nhất.
“Đông Đông, ngươi không hối hận sao?” Lưu Phong trìu mến ngắm khuôn mặt Vương Đông Đông, sau đó vuốt ve cái trán quan khiết như ngọc, thật tâm hỏi.
“Ân, ta nguyện ý.” Vương Đông Đông vẫn trực tiếp trả lời như trước. Tình cảnh trước mắt là tràng cảnh thường xuyên trong mộng của Vương Đông Đông. Nàng khát khao cùng Lưu Phong ân ái đã từ lâu.
Nhẹ nhàng cởi quần Vương Đông Đông, một cỗ hương thơm xử nữ nhất thời truyền đến, Lưu Phong hít sâu một hơi, nhất thời bị cổ hương thơm say mê.
Chậm rãi cởi thiếp thân màu trắng, kiên đỉnh Vương Đông Đông mượt mà nhất thời hiện ra trước mắt Lưu Phong, hai khỏa phấn sách đỏ tươi như hai anh đào giống nhau, tản ra trong suốt thật lộng lẫy.
“Đẹp quá a!” Lưu Phong cùng Vương Đông Đông nhiều lần phát sinh bên bờ tình ái, nhưng chân thật nhìn nàng khỏa thân như thế thì vẫn là lần đầu.
Nghe được nam nhân khen mình, Vương Đông Đông thẹn thùng con mắt nhắm lại, nhẹ nhàng cắn môi, lông mi cong dài rung động, trong ánh mắt ánh lên vẻ chờ mong, lại có chút sợ hãi. Dù sao nàng bây giờ vẫn còn tấm thân xử nữ.
Nhìn Vương Đông Đông da thịt tuyết trắng nhẵn nhụi như vậy, kiều đỉnh mượt mà thực sự bão mãn, bình thản ngắm nhìn tiểu phúc, thấy tam giác nội khố hạ màu trắng không cam lòng tịch mịch... nhìn kiều đồn mượt mà như vậy, Lưu Phong trong mắt dần dần tràn ngập dục vọng.
Miệng vẫn hôn trên ngực Vương Đông Đông, thân thể nàng nhất thời run rẩy nhẹ, chỉ cảm thấy một cổ hỏa dục kích tình nhất thời từ ngực truyền đến toàn thân.
Lưu Phong thậm chí nghe được tiếng tim nữ nhân đập dồn dập, đúng vậy tiếng tim đập đã làm cho hắn nhiệt huyết thêm sôi trào.
“Đại ca, người yêu Đông Đông đi.” Vương Đông Đông ngượng ngùng cười, cố lấy dũng khí nói: “Đông Đông vài lần nằm mơ đều cũng mộng lấy thân thể cho đại ca.”
Lưu Phong cười hắc hắc, bàn tay chậm rãi hướng hai chân của nàng đi tới, cầm nội khố tam giác màu trắng kéo xuống, phương thảo ướt át nơi đó hoàn toàn hiển lộ ra.
Khiến kẻ khác hưng phấn chính là, nơi phương thảo cư nhiên đã ướt át, màu đen bên trên, thậm chỉ dính vài giọt chất lỏng trong suốt. Không thể nghi ngờ, thân thể xử nữ đích thực là rất mẫn cảm. Hơn nữa trong phương tâm nàng khao khát ái ân mãnh liệt, nàng địch thực dục vọng vô hạn.
Lưu Phong cẩn thận nhìn Vương Đông Đông, gương mặt giảo nhiên nhìn bộ ngực, từ tiểu phúc đến nơi phương thảo, lại nhìn đến hai chân thon dài trắng nõn... Hắn hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập.
Mà Vương Đông Đông hơi hoảng loạn, cũng là dị thường hưng phấn kích động.
Vương Đông Đông hai mắt lóe lên, thanh âm hưng phấn run rẩy: “Đại ca, ngươi yêu Đông Đông đi, Đông Đông nơi này khó chịu...” có lẽ là vì nói rõ ràng vấn đề, Vương Đông Đông thậm chí kêu Lưu Phong đặt tay lên chính nơi phương thảo của mình.
“Nước thật nhiều a!”
Lưu Phong bò lên trên thân thể Vương Đông Đông, hai tay ôm bả vai nàng. Hạ thân chậm rãi nhằm ngay nơi phương thảo ướt át, lập tức chậm rãi trầm hạ thân thể, chậm rãi đâm vào.
Mặc dù, giờ phút này nơi phương thảo Vương Đông Đông đã ướt át, nhưng nàng dù sao cũng là xử nữ, không nên dùng sức quá.
“Đại ca, mạnh mẽ với Đông Đông đi, Đông Đông không sợ. Ta đợi ngày này đã rất lâu...” Vương Đông Đông chính mình biểu lộ tâm tình thí cổ, chủ động hướng thân mình đến tương nghênh, chậm rãi đột phá tầng chướng ngại.
Đến lúc này, thân thể hai người kết hợp cùng một chỗ.
“A...”
Mặc dù Lưu Phong đã rất cẩn thận, nhưng phá thân xử nữ đích thực đau đớn làm cho Vương Đông Đông nhìn không được thở nhẹ một tiếng, bất quá thống khổ chỉ là ngắn ngủi.
Rất nhanh, nàng cảm giác được vui sướng trong thống khổ, bổng bổng của Lưu Phong bên trong cơ thể nàng đem lại cảm giác hưng phấn, cái loại cảm giác này dùng ngón tay cùng xuân mộng không có khả năng đạt tới.
Lưu Phong đồng thời vừa hưởng thụ, vừa chịu trách nhiệm song tu, lúc dục vọng hai người lần đầu tiên đạt tới đỉnh phong, hắn bắt đầu vận khởi song tu tâm pháp, chậm rãi hướng trong cơ thể Vương Đông Đông lực hấp dẫn thuần âm lại, lại dẫn đạo nguyên anh lực tạm thời đang khô kiệt trong cơ thể mình.
Rất nhanh, dưới tác động thuần âm lực, nguyên anh lực trong cơ thể Lưu Phong vốn đã khô kiệt chậm rãi kích phát ra.
Cuối cùng, dưới tác dụng của huyền tâm, Nguyên anh lực của Lưu Phong cùng thuần âm lực trong cơ thể Vương Đông Đông dung hợp lại làm một cỗ lực lượng.
Đạo lực lượng trong cơ thể Lưu Phong vận chuyển một vòng, sau cùng quay lại trong đan điền.
Ngay sau đó, vốn bởi vì hao lực quá mức mà ngủ say. Nhờ có Phi Nhi, cỗ lực lượng mới dịu xuống, chậm rãi tỉnh lại.
Lúc này, trong cơ thể Lưu Phong có một ngọn lửa màu xanh, rất nhanh Lưu Phong ép xuống. Ngọn lửa màu xanh của Phi Nhi cũng đồng thời dung hợp lại.
Ba cỗ năng lượng không giống nhau tạo thành một đạo lực lượng cuồng nộ, bắt đầu phát động công kích Bất tử tà khí khắp tứ phương gân mạch Lưu Phong.
Sự thật chứng minh, xử tử nguyên âm lực lượng cũng quả nhiên cường đại. Ba cổ lực lượng hợp nhất một lực lượng công kích. Tà khí bị chậm rãi tan rã. Thời gian không dài, Lưu Phong đã chỉ huy đạo lực lượng, hướng đến tà khí trong cơ thể hoàn toàn tịnh hóa.
Trong suốt quá trình tịnh hóa, Lưu Phong cùng Vương Đông Đông đồng thời tiến vào cảnh giới kỳ dị.
Vương Đông Đông thậm chí có khả năng thông qua thần thức mà cảm ứng được tâm ý Lưu Phong. Mà Lưu Phong cư nhiên cũng có thể cảm ứng được tâm ý của Vương Đông Đông. Nàng cảm thấy Lưu Phong khát vọng yêu nàng.
Cảm giác kỳ diệu làm cho hai người tâm tình càng thêm hưng phấn. Cỗ lực lượng cường đại hoàn toàn sứ mạng tịnh hóa tà khí, cũng không có tán đi, mà tự động chạy quanh trong cơ thể hai người. Cứ như vậy không ngừng trao đổi, hai người tâm tình càng thêm khẩn mật kết hợp cùng một chỗ. (sao nghe giống Liệp Diễm Giang Hồ thế nhỉ?)
Đương nhiên, thân thể kết hợp cũng càng thêm khẩn mật.
Giờ phút này, hai người đồng thời nhuyễn động thân thể, dùng một loại nhiệt tình điên cuồng giao hợp, bọn họ con mắt đã nhắm lại, dụng tâm cẩn thận cảm thụ tâm ý đối phương.
Dần dần, cổ lực lượng hoàn toàn mới dịu xuống, toàn bộ nguyên anh lực của Lưu Phong đã được khôi phục. hơn nữa so với trước kia còn lớn hơn một chút. Mà viên kim đan trong đan điền Vương Đông Đông trong những năm qua chưa tiến triển gì cũng lớn lên rất nhiều. Nếu giờ phút này nàng dụng tâm cảm thụ, cẩn thận kiểm tra, sẽ phát hiện, nàng đã tiến vào kim đan trung kỳ.
Bất tri bất giác, Lưu Phong cùng Vương Đông Đông đã đạt tới một cảnh giới thân tâm hợp nhất, hai người thần thức cũng hợp lại làm một.
Một lúc lâu, hai người mới chậm rãi mở mắt, nhìn kỹ đối phương.
“Đông Đông, ta yêu nàng!” Tâm tư cùng trái tim hoà nhập, đã làm cho tình cảm Lưu Phong đối với Vương Đông Đông trong nháy mắt thăng hoa. Cổ thanh ti nhàn nhạt, hôm nay hoàn toàn bị kích phát ra.
“Đại ca... Lão công.” Vương Đông Đông ngượng ngùng sửa lại lời nói, vẻ mặt hạnh phúc ỷ ôi trong lồng ngực Lưu Phong.
Lưu Phong cười hì hì, nắm ngọc thủ tuyết trắng mãnh khảnh của nàng, trực tiếp đặt xuống khố hạ của mình, nhẹ giọng nói: “Đông Đông, ta yêu tay nàng.”
Vương Đông Đông ngượng ngùng cười, bàn tay nhu thuận chậm rãi vuốt ve cây bổng bổng khiến nó chầm chậm dựng đứng lên.
Hai người hưởng thụ cảm xúc hoàn mỹ, lại bắt đầu hưởng thụ kích tình thân thể.
Bổng bổng tại phủ lộng của nữ nhân, dần dần biến thành lớn, trận trận cảm giác như tích điện khiến lưỡi Lưu Phong khô khốc, vội vàng cúi đến môi đỏ mọng của nữ nhân. Dùng sức mút cái lưỡi thơm tho, tham lam hưởng thụ hương vị ngọt ngào của nữ nhân.
Tâm cùng người giao dung, khiên cho thân thể song phương càng thêm mẫn cảm. Chỉ là không có thời gian dài để chơi đùa, hai người có không khỏi tiếc nuối.