Lưu Phong liếc mắt nhìn Đình Nhi, nói: “Đình tỷ tỷ, không ai có thể ngăn cản chúng ta được. Cho dù là thần tiên cũng không thể cản chúng ta, nếu ai đó dám phá vỡ hỷ sự thì ta sẽ gặp thần sát thần, gặp ma trảm ma...”
Đình Nhi u oán nhìn Lưu Phong, không nói gì nữa.
Dừng một chút, Lưu Phong tiếp tục nói: “Đình tỷ tỷ, tu chân đại hội diễn ra cũng là lúc chúng ta chính thức thành thân. Khi đó, đệ nhất định sẽ không để cho tỷ thất vọng.”
Đình Nhi gật đầu, dựa vào người Lưu Phong, nhẹ giọng nói: “Tu chân đại hội là việc quan trọng, ngươi không được xem thường. Ta nghe chưởng giáo đang dùng bí pháp, trợ giúp Thiên Tâm đề thăng thực lực.”
“Yên tâm đi, đệ tuyệt đối sẽ không thua Thiên Tâm.” Lưu Phong tự tin nói.
“Đệ đệ, ngươi còn nhớ lúc đầu chúng ta gặp nhau không?” Đình Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt ngắm nhìn khuôn mặt hắn: “Ta nhớ ngày đó ngươi khi gặp ta đã kêu tên một người, ai ngờ lại gọi đúng tên ta. Có thể nói cho ta biết tại sao không?”
Lưu Phong nghe xong không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng lúc mới gặp Đình Nhi.
Hắn vẫn nhớ rõ ràng khi đó Đình Nhi từ trên cao đáp xuống, phiêu dật linh động, xiêm y tung bay, tựa như tiên nữ hạ phàm vậy.
Lúc đó nhìn thấy Đình Nhi, Lưu Phong còn tưởng bạn cũ của mình tại kiếp trước, bởi vì hai người dung mạo hoàn toàn giống nhau như đúc.
“Đệ đệ, ngươi còn chưa trả lời ta.” Đình Nhi thấy Lưu Phong không trả lời, tiếp tục truy vấn.
Lưu Phong hồi phục lại tinh thần, suy nghĩ một chút, nói một câu nửa thật nửa giả: “Đình tỷ tỷ, ngày đó quả thật đệ không gạt tỷ. Đệ có một người bằng hữu rất giống tỷ. Thật sự khi đó đệ nghĩ tỷ chính là nàng.”
“Ngươi rất yêu nàng ta có đúng không?” Đình Nhi khẽ hỏi.
Lưu Phong thở dài một tiếng: “Đáng tiếc nàng ta đã chết.”
Đình Nhi nghe vậy, thân thể rung lên, dường như nghĩ đến chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trở thành trắng bệch.
Lưu Phong hoảng sợ, đỡ lấy nàng, ân cần hỏi: “Đỉnh tỷ, tỷ làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?”
Đình Nhi chớp mắt, sắc mặt tái nhợt nhưng lại không nói gì.
Lưu Phong khẽ ôm lấy nàng vào lòng, dịu dàng nói: “Đình tỷ, tỷ cuối cùng là có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, ta đột nhiên hơi mệt. Đệ đệ hãy ôm chặt ta, không được rời xa ta, có được không?” Đình Nhi tựa như rất mệt mỏi, cả người buông thả trong lòng Lưu Phong, hai tay ôm hắn thật chặt.
Lưu Phong không dám lộn xộn, ôm lấy Đình Nhi, ngửi lấy mùi hương trên người nàng, ngẩng đầu nhìn bầu trời sâu thẳm trên cao.
Hành vi của Đình Nhi quả thực là dị thường. Nói một tu chân Kim Đan kỳ có cảm giác mệt nhọc như vậy thì thật là khó tin. Hơn nữa nàng không hề phải chiến đấu, làm sao có thể như vậy?
Lưu Phong hít sâu một hơi, nhìn Đình Nhi trong ngực, phát hiện ra sắc mặt nàng vẫn như trước, tái nhợt, không chuyển biến tốt hơn ít nào.
Một lát sau hắn cảm nhận được ngay cả thân thể nàng cũng đang run rẩy.
“Sâu trong cõi lòng nàng không lẽ có sự sợ hãi khủng khiếp nào đó?” Lưu Phong suy nghĩ như vậy nhưng không nghĩ ra đến tột cùng là Đình Nhi sợ hãi chuyện gì đến như vậy.
Mặc dù trong lòng đầy nghi vấn nhưng Lưu Phong không mở miệng hỏi.
Bàn tay hắn nhè nhẹ vỗ về, vuốt ve mái tóc nàng, âu yếm ngắm nhìn người mình yêu.
Một lúc sau, Đình Nhi tỉnh lại, hai mắt mở ra, sắc mặt vẫn tái nhợt, thân hình run rẩy, nói một câu: “Đệ đệ, ôm ta chặt hơn nữa. Hứa với ta mãi mãi không được rời xa ta.”
Lưu Phong mặc dù không biết tại sao nàng lại nói như vậy nhưng vẫn gật đầu, trầm giọng nói: “Đình tỷ, tỷ yên tâm, đệ vĩnh viễn sẽ không rời xa tỷ. Đệ sẽ bảo vệ tỷ mãi mãi.”
Đình Nhi nghe vậy, sắc mặt hòa hoãn một chút, thân thể cũng bớt run rẩy nhưng hai tay lại ôm hắn chặt hơn, tựa như nếu buông tay thì Lưu Phong sẽ biến mất vậy.
“Đệ đệ... nếu có một ngày ta làm chuyện có lỗi với ngươi, ngươi có tha thứ cho ta không? Ta chỉ nói là Nếu...”
Lưu Phong trong lòng khẽ chấn động, không biết vì sao Đình Nhi lại nói như vậy.
“Đệ đệ, mau trả lời ta có được không?” Ánh mắt nàng tràn ngập sự chờ mong nhìn Lưu Phong.
Lưu Phong thoáng do dự một chút, dịu dàng nói: “Đình tỷ tỷ, tỷ yên tâm, bất kể tỷ làm chuyện gì thì đệ cũng sẽ không để ý đến. Đệ tin rằng tỷ tuyệt đối sẽ không làm chuyện bất lợi với đệ.”
Đình Nhi nghe vậy, không nói nữa.
Một lúc sau, Đình Nhi lại hỏi: “Đệ đệ, ngươi rất yêu nữ nhân cùng tên với ta đúng không?”
Lưu Phong gật đầu: “Không sai, nàng ta từng là người đệ yêu nhất. Đáng tiếc nàng ta đã chết.”
“Đệ đệ, ta...” Đình Nhi cắn môi, đang định nói điều gì đó nhưng lại bị một tràng cười lạnh cắt đứt.
“Tình chàng ý thiếp, thực làm cho người ta hâm mộ...” Giữa không trung truyền đến một âm thanh lạnh lùng.
“Bọn chuột nhắt phương nào, nếu đã dám đến đây, vì sao không mau hiện thân?” Lưu Phong lạnh lùng quát lên, ánh mắt quét ra bốn phía, quan sát động tĩnh xung quanh.
Một nhân ảnh lóe lên, một nữ tử che mặt xuất hiện trước mắt hai người. Nữ tử nhìn chăm chú Đình Nhi, sau đó nhìn lướt qua Lưu Phong, cười lạnh một tiếng: “Hừ, đều nói Huyền Tâm chánh tông là tu chân đại phái, không nghĩ rằng môn hạ lại vô sỉ như vậy. Lén lút sau lưng trưởng bối cùng nam nhân làm chuyện dâm loan, thực phóng đãng.”
Lưu Phong cẩn thận đánh giá đồi phương, phát hiện ra nữ tử này rất quen, đã vài lần muốn giết minh, chình là nữ tử của Ma giáo.
“Ma giáo, ta hôm nay không có hứng thú dây dưa với ngươi. Cút đi.” Lưu Phong hung hăng nói.
Mông diện nữ tử hừ một tiếng, phát ra một tràng cười, nghe trong trẻo như tiếng chuông bạc: “Lưu đại tước gia, ngươi thật là phong lưu, đi đến đâu cũng lưu tình lại cả, ngay cả nữ đệ tử xuất sắc của Huyền Tâm chánh tông cũng bị ngươi câu dẫn, thực là bội phục, bội phục.”
“Yêu nữ, ngươi muốn gì? Nếu ngươi ngươi nhất định muốn chết thì ta có thể thành toàn cho ngươi.” Lưu Phong đứng dậy, một tay ôm Đình Nhi, một tay cầm Hạo Thiên Kiếm chỉ vào mặt mông diện nữ tử, hai mắt lộ ra sát ý.
“Hừ, ngươi cho rằng ngươi có khả năng giết được ta?” Mông diện nữ tử cười lạnh: “Ta tuy không đánh lại ngươi nhưng vẫn có thể chạy trốn.”
Ngừng một chút ả nói tiếp: “Lưu đại tước gia, ngươi trước tiên đừng nóng giận. Ta hôm nay không phải là cố ý phá vỡ hảo sự của ngươi, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn. Ta đi, các ngươi cứ tiếp tục.”
“Yêu nữ vô sỉ.” Lưu Phong tức giận quát lên.
Đình Nhi ánh mắt đầy thâm ý nhìn mông diện nữ tử, nói với Lưu Phong: “Đệ đệ, không còn sớm nữa, mau đưa ta trở về.”
Lưu Phong thấy tinh thần Đình Nhi không tốt, gật đầu: “Được, đệ đưa tỷ trở về. Được rồi, lúc nãy tỷ đang định nói cho đệ nghe chuyện gì vậy?”
Đình Nhi trong mắt có chút khác thường, lắc đầu: “Không có gì.”
Nhìn Lưu Phong và Đình Nhi thân mật, mông diện nữ tử trong mắt ánh lên một tia độc ác, lẩm bẩm: “Lưu Phong ơi là Lưu Phong. Ngươi cứ chờ đi. Sớm muộn gì ngươi cũng không trốn thoát khỏi tay ta. Chúng ta sẽ nhanh chóng hội ngộ.”
Đưa Đình Nhi về Huyền Tâm các, bởi vì có mặt Đạo Đức chân nhân, hắn cũng không ở lại lâu, chỉ căn dặn Đình Nhi nên chú ý một chút thân thể mình.
Trên đường trở về, Lưu Phong cau mày, cảm thấy hành vi hôm nay của Đình Nhi rất kỳ quái. Phút cuối nàng ta đang định nói với mình gì đó nhưng lại bị yêu nữ Ma giáo cắt đứt.
“Yêu nữ đáng chết, lần sau gặp lại, ta tuyệt sẽ không buông tha người.” Lưu Phong tức giận, nghĩ trong lòng.
“Cứu mạng!”
Đột nhiên một âm thanh kêu cứu của nữ nhân vang lên cắt đứt sự suy nghĩ của hắn.
Thu hồi tâm thần, Lưu Phong dừng cước bộ, nhìn quanh, chuẩn bị đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân.
“Tiểu nương tử, ngươi cứ kêu đi, càng kêu la, chúng ta lại càng vui vẻ.” Tại một cánh đồng âm u, ban am nhân lực lưỡng đang vây bắt một nữ tử chừng mười ba tuổi, trong miệng không ngừng phát ra tiếng cười dâm tà.
“Cứu mạng, cứu mạng.” Nữ tử không để ý đến lời nam nhân lúc nãy, vẫn lớn tiếng kêu cứu như trước. Ba nam nhân này dường như xem nữ tử như vật trong túi họ, cũng không thèm để ý, mặc cho nàng ta kêu thét.
“Kêu nữa đi, tiếp tục kêu nữa đi, xem ai có thể đến cứu ngươi.” Người cầm đầu chính là một tên đầu bóng lưỡng, nhắc nhở: “Ta nói tiểu nương tử nên giữ lại một chút khí lực, đợi lát nữa tha hồ mà giãy dụa. Nơi này là ngõ cụt, hơn nữa đang đêm, tuyệt đối sẽ không có ai ở đây đâu. Ngươi cứ thanh thản vui vẻ với đại gia một phen có phải thống khoái hơn không?”