“Lão tử đã thấy ở thế kỷ 21”. Bất quá lời này Lưu Phong không thể nói ra được. Dù cho có nói ra thì cũng chẳng có ai tin.
-Hình như ta có xem qua một bộ sách nhưng không nhớ là bộ sách đó tên gì nữa. Chỉ nhớ là trong bộ sách đó có ghi lại Nữ Thể Thịnh phải là nữ tử còn xử nữ. Trước khi phục vụ thì phải tịnh thân cho thanh khiết mới có thể kích thích được thực khách muốn ăn. Hơn nữa Nữ Thể Thịnh phải là nữ tử có dung mạo rất tốt, da thịt phải trắng mịn, thân thể phải ít lông. Vóc người không được quá cong cũng không được quá thẳng. Quá cong thì sẽ khó để thức ăn, quá thẳng thì sẽ không hấp dẫn... -Để hù dọa Y Lực một phen, Lưu Phong trực tiếp đem tư liệu trước nói một lèo cho cả bọn kinh ngạc.
Quả nhiên nghe Lưu Phong nói xong, không những là Y Lực mà ngay cả mấy vị trưởng lão cũng âm thầm bội phục Lưu Phong, đồng thời trong lòng cũng sinh ra nghi vấn không thể giải thích được. Bọn họ thực sự không thể nào Lưu Phong lại biết được chuyện này.
Phải biết rằng tại quốc gia của bọn họ thì Nữ Thể Thịnh là quy cách ăn uống cao quý nhất. Ngoại trừ tầng lớp quý tộc thượng tầng thì người khác rất khó biết được. Y Lực và những người khác căn bản không tin vào cái gì mà bộ sách có ghi lại...
-Tước gia, bội phục, bội phục. Người đối với Nữ Thể Thịnh dường như còn hiểu rõ hơn chúng ta. -Y Lực nói ra, rất muốn biết Lưu Phong vì sao lại hiểu rõ Nữ Thể Thịnh như vậy.
Lưu Phong mỉm cười nói:
-May mắn mà thôi.
-Tước gia, xin mời thưởng thức. -Y Lực biết có hỏi nữa thì Lưu Phong cũng không nói, không còn cách nào khác là bỏ ý niệm đó ra khỏi đầu.
Lưu Phong nhìn xuống nữ tử trước mắt, chỉ thấy mái tóc như mây, thân thể ngọc ngà trắng nõn, song nhũ mặc dù bị thức ăn che mất nhưng vẫn có thể nhìn thấy xuân phong lai láng, một cặp đùi thon dài thật sự làm mê hoặc khách nhân.
-Tước gia, xin mời người thưởng thức.
Y Lực thấy Lưu Phong chỉ cúi đầu quan sát nhưng lại không động đũa, liền lên tiếng nhắc nhở.
Lưu Phong khẽ nhíu mày. Cái này quả thực hắn không muốn ăn. Hắn không quen ăn theo cái kiểu biến thái này.
-Tại hạ trước khi đi đến đây đã ăn một chút. Lúc này không cảm thấy hứng thứ. Mọi người cứ tự nhiên. -Lưu Phong cười một tiếng, đoạn vơ lấy chén rượu trên bàn nhấp một ngụm, khen:-Hảo tửu.
-Ha ha, nếu là hảo tửu thì Tước gia cứ tự nhiên uống nhiều một chút. -Y Đẳng không phải là kẻ ngu, hắn nhìn ra Lưu Phong dường như không thích Nữ Thể Thịnh.
-Ây, các ngươi cứ ăn đi, không cần nhìn ta. Ta chỉ cần uống chút rượu thôi.
-Y Lực cũng nhíu mày, hắn không thể nào nghĩ đến Lưu Phong lại chê Nữ Thể Thịnh, hơn nữa cũng không hề nể mặt bọn hắn. Phải biết rằng mọi người ngồi ở đây không phải là những người có khả năng thưởng thức Nữ Thể Thịnh thường xuyên. Hôm nay bọn hắn chuẩn bị Nữ Thể Thịnh chính là vì Lưu Phong, ai ngờ hắn lại không có hứng thú, thật là phí công.
Lưu Phong vì sao không ăn? Nguyên nhân rất đơn giản. Lưu Phong tại kiếp trước không thích ăn cá sống, thứ hai, hắn không nhẫn tâm thưởng thức kiểu cách biến thái này. Khách nhân không ăn, chủ nhân cũng không thể ăn nhiều.
Mặc dù mấy vị trưởng lão rất muốn hưởng thụ mỹ vị, thuận tiện ăn luôn cái phía dưới thức ăn-mỹ nữ, nhưng thấy bộ dáng nghiêm trang của Lưu Phong, cuối cùng cũng phải bỏ đi ý định đó. Quy quy củ củ ăn cá sống, miễn cho Lưu Phong chê cười.
Vốn là một trường cảnh kích dục nhưng không ngờ vì Lưu Phong mà biến thành lạnh lẽo.
Ăn qua loa một chút, Y Lực cười hỏi:
-Tước gia dường như không thích Nữ Thể Thịnh?
Lưu Phong thản nhiên đáp:
-Nói thật, trước kia ta cũng không quen ăn kiểu này.
-Trước kia?-Y Lực kinh hãi hô lên, đối với quá khứ của Lưu Phong càng thêm tò mò. Lưu Phong không phải là người Phù Tang, tại Hoa Hạ đế quốc cho đến bây giờ cũng chưa có nơi nào có thể chế biến Sashimi và Sushi được. Tửu lâu hôm nay do hắn thuê hết, không ai biết. Lưu Phong làm thế nào mà trước kia có cơ hội ăn cơ chứ.
-Tước gia đã đến Phù Tang?-Y Đẳng rất tò mò, không hề nghĩ một câu nói này đã hoàn toàn thừa nhận thân phận của mình.
Y Lực trừng mắt nhìn Y Đẳng, trong lòng hiện lên một tia tức giận. Y Đẳng vội cúi đầu, không dám ho he nữa.
Lưu Phong cũng không hề e sợ, mỉm cười nói:
-Y Lực tiên sinh, không cần khẩn trương. Thân phận các vị ta đều đã sớm biết. Các người đến Hoa Hạ đế quốc chính là muốn điều tra tình hình quân sự ở đây.
Lời này vừa nói ra, bất kể là Y Lực hay các vị trưởng lão, tất cả đều biến sắc.
Lưu Phong khinh thường mỉm cưới:
-Các người không phải muốn giết ta diệt khẩu chứ?
Y Lực sắc mặt biến đổi, giả vờ tươi cười:
-Tước gia thật là biết nói đùa. Ngươi là khách quý của tổ chức chúng ta, là bằng hữu của chúng ta.
-Bằng hữu?-Lưu Phong cười lạnh một tiếng-Y Lực tiên sinh, ta phải nói rõ với ngươi một điều. Cho dù là ta đến đây phó ước nhưng tuyệt không là bằng hữu của các ngươi.
Y Lực sắc mặt tái nhợt, trong mắt thoáng có sự không hài lòng, Y Đẳng thấy vậy, lập tức cười nói:
-Tước gia, lời này e là hơi sớm. Mặc dù chúng ta chúng ta bây giờ chưa là bằng hữu nhưng tương lai vẫn có thể là bằng hữu. Chẳng lẽ người không muốn biết được thông tin tình báo từ hai phía sao?
Lưu Phong lạnh nhạt cười:
-Tại hạ hôm nay đến đây chính là vì chuyện này.
-Hay lắm, Tước gia quả thật thẳng thắn. -Y Đẳng cười nói-Tước gia, ta có thể lấy tính mạng của mình bảo đảm tin tức giao cho người tuyệt đối là chính xác. Dương Thị và Liên Nguyệt chính là người của Ma giáo.
Lưu Phong gật đầu:
-Về điểm này, kỳ thật, ta cũng từng nghi ngờ. Bất quá ta vẫn chưa tìm ra chứng cứ.
-Muốn chứng cớ cũng không khó. -Y Đẳng nghiêm mặt nói-Chúng ta đã điều tra rõ ràng, Dương thị và Liên Nguyệt chính là muốn tranh thủ sự tín nhiệm của Tước gia, mê hoặc người, sau đó khống chế người, cuối củng cướp lấy sản nghiệp của người, cung cấp kinh phí hoạt động cho Ma giáo.
Lưu Phong mỉm cười:
-Các ngươi điều tra như thế nào? Ta rất muốn biết thân phận chính thức của Dương Thị và Liên Nguyệt. Ta còn muốn biết là các nàng dùng phương pháp gì để che dấu đi khí tức của bản thân?
-Xin lỗi Tước gia, hai vấn đề của người thì chúng ta cũng chưa có đáp án. Hiện nay chỉ biết Dương Thị và Liên Nguyệt là người của Ma giáo. Về chuyện thân phận của hai nàng và phương pháp che dấu khí tức e là chuyện tuyệt mật của Ma giáo. Chúng ta không thể nào điều tra được. -Y Lực nhìn Lưu Phong giải thích.
-Đã như vậy thì tại hạ cáo từ. -Cái cần biết đã biết, cái không biết thì bọn họ cũng không biết. Lưu Phong hiểu được không cần thiết phải lưu lại đây nữa, làm bộ đứng lên, chuẩn bị cáo từ.
Y Đẳng vội nói:
-Tước gia, đừng vội. Mặc dù chúng ta không thể nào trả lời vấn đề của người nhưng chúng ta còn một tin tức tình báo mà người sẽ rất hứng thú.
-Có đúng không?” Lưu Phong lạnh nhạt cười:-Có chuyện gì thì ta cũng có thể tự mình điều tra. Đừng quên thuộc hạ của ta còn có Cẩm Y Vệ phiên tử.
-Hệ thống tình báo của Cẩm Y Vệ mặc dù rất cường đại nhưng nếu muốn điều tra người phi thường thì phỏng chừng cũng không có khả năng, cũng giống như hữu tâm vô lực vậy.
Y Lực lúc này đứng dậy nói:
-Tước gia, không dối gạt ngươi, chúng ta biết một ít tình báo của Ma giáo, chẳng biết ngươi có hứng thú ngồi xuống nghe hay không?
-Đã như vậy, tại hạ cung kính không bằng tuân lệnh. -Sự uy hiếp của Ma giáo đối với Lưu Phong không nhỏ. Hắn vẫn là đau đầu vì không có tin tình báo của Ma giáo. Hắn cũng không hiểu vì sao Kim Vận phu nhân đối với Ma giáo thì dường như là bất lực, tuyệt không thể điều tra được gì.
-Nghe nói Ma giáo gần đây đã phát sinh nội loạn. -Nói đến đây Y Lực dừng một chút-Tước gia, ngươi”tay không” mà chuyện gì cũng muốn biết từ chúng ta hay sao? Ngươi hắn phải biết Hắc Ám tổ chức của chúng ta coi việc buôn bán là trọng yếu, chuyện gì nếu không có ích lợi thì chúng ta sẽ làm.
Lưu Phong lạnh lùng mỉm cười nói:
-Nói đi, các ngươi muốn gì từ ta?
-Rất đơn giản, ngươi cần tin tình báo, chúng ta cần tiền. -Y Lực cũng không dấu diếm, trực tiếp nói ra điều kiện của mình:-Năm mươi vạn lạng bạc.
Vốn là Y Lực muốn Thiên Thượng Nhân Gian nhưng thử vài lần đã biết Lưu Phong tuyệt đối không đáp ứng, lúc này mới thay đổi sang hướng khác.
-Năm mươi vạn? Quả là tin tức đắt giá. -Dừng một chút Lưu Phong khẽ cười một tiếng-Kỳ thật tiền không phải là vấn đề, mấu chốt ở chỗ tin tức của các ngươi có đáng giá nhiều tiền như vậy không?