Hi Du Hoa Tùng

Chương 18: Q.13 - Chương 18: Nữ anh hùng Khuynh Thành




Hắc Vân cùng Thiên Đại biến cuộc truy kích trở thành một cuộc đi săn. Bọn họ phân ra mỗi người chỉ huy một đội nhân mã, chia làm hai cánh rất nhanh bao vây lại.

Cuối cùng, trừ vài trăm người có vận khí tương đối tốt mới có thể trốn thoát, những tên còn lại nếu không bị giết cũng chủ động đầu hàng.

Tiểu Sơn cùng mấy trăm tên thân tín tử chiến ở cửa thành. Tràng cảnh hỗn loạn, nghe tiếng kêu thảm thiết của bọn thuôc hạ, không khỏi thở dài một tiếng: “Ba vạn đại quân sao lại thất bại thảm hại như vậy?”

Hắn không thể nào tin được sự thật trước mắt, ba vạn đại quân hoàn toàn bị diệt. Mà Thần Thánh quân đoàn của Lưu Phong thương vong không tới mấy trăm.

Tiểu Sơn lăn lộn chiến trường đã nhiều, cũng đã từng chỉ huy vài cuộc đại chiến, nhưng tỷ lệ thương vong như thế là chưa từng thấy qua.

“Lưu Phong, đến đây đi, ta sẽ tử chiến với ngươi?” Chuyện đã như vậy, tâm tình Tiểu Sơn trở nên bình tĩnh.

Thành thật mà nói, hắn biết bản thân cùng mẫu thân và nữ nhi không có may mắn thoát khỏi cái chết, chỉ có thể giết Lưu Phong vì các nàng mà báo thù.

“Lưu Phong, nếu ngươi là nam nhân, cùng ta đánh một trận” Chiến đao trong tay, Tiểu Sơn hướng về Trường Thanh thành hô to.

Lưu Phong khinh thường nhìn Tiểu Sơn, nãy giờ chỉ lo công thành mà quên mất tên này còn chưa chết.

“Tỷ phu, để ta xuất chiến, ta thấy thực lực của tên tiểu quỷ tử này cũng không cao, cho phép ta đi...” Khuynh Thành đứng bên cạnh chủ động nói.

Mấy ngày nay, do ảnh hưởng Lưu Phong, mà Thần Thánh quân đoàn từ trên xuống dưới, đều gọi quân Phù Tang là quỷ tử.

Mặc dù không biết tại sao lại gọi như vậy, nhưng mọi người đều gọi theo.

Đây là minh chứng cho sức mạnh.

Rất nhanh, trên chiến trường xuất hiện một thân kim giáp. Là một mỹ nữ cưỡi ngựa đỏ.

“Tiểu quỷ tử, đừng có đứng đó mà quát tháo, làm tâm tình nãi nãi ngươi không tốt. Ngươi nha, muốn đánh tỷ phu ta, ... trước hết phải qua cửa của ta đã.” Khuynh Thành ngồi trên lưng ngựa, tay cầm hoàng kim trường mâu chỉ Tiểu Sơn mắng to.

Chỉ là trên người nàng tỏa ra sát khí khổng lồ.

Với khoảng cách xa mà Tiểu Sơn cũng cảm nhận được... Làm mọi người đều kinh sợ không thôi.

Tiểu Sơn lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, nổi giận nói: “Ngươi chỉ là một nữ hài tử không biết trời cao đất rộng là gì. Chiến tranh là chuyện của nam nhân. Ta không khi dễ đàn bà... Ngươi cút đi, để tên cầm thú Lưu Phong ra đây ứng chiến.”

Khuynh Thành nghe vậy, sắc mặt phát lạnh: “Tên quỷ tử này, bản lãnh không có, nhưng miệng lưỡi thật là xảo quyệt, gian trá.”

Tiểu Sơn căn bản không để Khuynh Thành vào mắt. Đây là lần đầu hắn thấy nữ tử xuất hiện trên chiến trường.

“Tỷ phu ư? Chờ một chút, người đâu, đem con đàn bà này trói lại cho ta...” Tiểu Sơn cười lạnh một tiếng, muốn bắt lấy Khuynh Thành. Để đổi lại tự do cho vợ con của mình.

Một tên võ tướng tuân lệnh thúc ngựa tiến lên. Không ngờ đã bị Khuynh Thành một mâu cho rớt xuống ngựa.

Tiểu Sơn cùng tướng sĩ chung quanh nhất thời kinh hãi thất sắc. Không nghĩ tới nữ nhân này lại lợi hại như vậy.

Trên tường thành. Lưu Phong, Lý Hương Quân, Mộ Dung Uyển Nhi đang thích thú xem kịch.

“A a. Tiểu nha đầu mặc chiến giáp vào, nhìn cũng giống một chiến binh thực thụ.” Lưu Phong không ngừng cảm thán, nhưng tay phải lại không ngừng vuốt ve trên kiều đồn của Lý Hương Quân.

Lý Hương Quân khẽ nhíu mày, nhưng không có lộ ra. Cũng không ngăn cản. Hiển nhiên, đối với hành động này, nàng cũng không có trách... Lâu dần, nàng tựa cũng không biết nên làm gì... Huống hồ... Huống hồ... Cảm giác được Lưu Phong vuốt ve cũng rất tốt.

“Phong nhi, ngươi xem Khuynh Thành mặc trang phục này như thế nào?” Nghe Lưu Phong khích lệ đệ tử của mình, Lý Hương Quân đắc ý nhếch miệng lên hỏi.

“Ân, rất co giãn, không sai... quá tốt...” Lưu Phong trả lời có chút không thích hợp.

Câu trả lời của hắn nhất thời làm Mộ Dung Uyển Nhi chú ý.

Nhìn kỹ lại, trời ạ Mộ Dung Uyển Nhi liếc mắt nhìn Lý Hương Quân một cái, nhất thời buồn bực, khi thấy bộ dạng hưởng thụ của nàng ta. ! Tay hắn cư nhiên đặt tại mông của Lý Hương Quân.

Càng làm cho người khác khó lý giải, chính là Lý Hương Quân không hoàn toàn không để ý.

Mộ Dung Uyển Nhi liếc mắt nhìn Lý Hương Quân một cái, nhất thời buồn bực, khi thấy bộ dạng hưởng thụ của nàng ta.

“Vô sỉ. Quá vô sỉ, nàng ta như thế nào lại có thể làm như vậy?” Mộ Dung Uyển Nhi không trách Lưu Phong, nhưng trong lòng lại thầm trách Lý Hương Quân.

“Lão công, ngươi đang làm gì vậy?” Gian phu dâm phụ, Mộ Dung Uyển Nhi nhịn không được, lên tiếng nhắc nhở.

“Nga?”

Lưu Phong thấy Mộ Dung Uyển Nhi nhìn chằm chằm tay phải của mình, biết đã xảy ra chuyện. Sắc mặt có chút xấu hổ, linh cơ vừa động, vỗ mông Lý Hương Quân một cái, hô to: “Có muỗi...”

Lý Hương Quân bị vỗ, khiến trong lòng nổi hứng, thoải mái thiếu chút nữa rên rỉ thành tiếng.

Lưu Phong nhìn Lý Hương Quân âm thầm cười, chẳng lẻ mỹ nhân tỷ tỷ cũng... ?

“A a, có cơ hội phải thử một chút...”

“Hừ-!” Mộ Dung Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không thèm để ý đến Lưu Phong nữa, làm gì có muỗi chứ.

Lưu Phong thấy Mộ Dung Uyển Nhi nổi máu ghen, trong lòng cười hắc hắc. Một tay đem nàng kéo vào trong lòng, ôn nhu nói: “Ghen sao?”

“Ngươi mới ghen...” Đàn bà vĩnh viễn là như vậy, luôn khẩu thị tâm phi.

Bất quá khi Lưu Phong chủ động ôm nàng, trong lòng Mộ Dung Uyển Nhi cũng cực kỳ vui vẻ. Rõ ràng trong lòng nam nhân này vẫn còn có nàng.

Lý Hương Quân hừ một tiếng thầm nghĩ, con hồ ly kia, khi ta đem Phong nhi lên giường rồi, để coi ngươi còn đắc ý nữa không?

Bất tri bất giác, Lý Hương Quân có chút ghen tỵ, chính mình tâm lý cũng chưa kịp chuẩn bị.

“Chẳng lẽ ta đã động tâm?” Lý Hương Quân đối với chính mình cũng có chút khó hiểu.

Tiểu Sơn vội phái người xuất chiến, chỉ là mới tới trước mặt Khuynh Thành đã hét thảm một tiếng, rồi rớt xuống ngựa. Trước ngực đã xuất hiện vết thương, do Khuynh Thành xuất khí từ trường mâu xuyên thủng ngực mà chết.

Tiểu Sơn cùng thuộc hạ thấy vậy vô cùng kinh hãi.

Người đàn bà này quá mạnh mẽ.

“Quỷ tử tướng quân, thuộc hạ ngươi làm mất mặt quá, có bản lãnh thì ra đây đấu với ta một trận?” Khuynh Thành liên tiếp đánh chết vài tên tướng sĩ đối phương, trong lòng vô cùng đắc ý.

Tiểu Sơn nghe Khuynh Thành lớn tiếng nhục mạ, tức giận đến cực điểm. Liền thúc mã lao ra, muốn cùng Khuynh Thành liều mạng. Một gã tướng sĩ bên cạnh nhắc nhở: “Tướng quân, giết gà đâu cần dùng dao mổ trâu. Ngươi cứ đứng đây quan sát, cho phép ta đi bắt con đàn bà nọ. Bất quá xin tướng quân đưa nàng ta cho ta hưởng lạc.”

Nói xong hắn liền cầm chiến đao xông ra ngoài.

Tiểu Sơn nhìn hắn đi, trong lòng cũng có ý định như vậy.

“Con mẹ nó, ngươi chết chắc rồi...” Tiểu Sơn âm thầm cao hứng. Tên phó tướng này lực chiến đấu cũng đã đứng hàng thứ hai trong quân đội. So với mình cũng không có chênh lệch bao nhiêu.

Khuynh Thành vốn đã có chút nương tay, thấy đối phương lao ra không hề sợ chết, liền thúc ngựa vọt tới, huy động trường mâu đâm tới.

Tiểu Dã cuống quít vung đao chống đỡ, chỉ nghe ầm ầm, tinh thần chấn động, hổ khẩu thiếu chút nữa vỡ tan, chiến mã hống lớn. Tựa hồ đã bị thụ thương.

Tiểu Dã trong lòng thất kinh, người đàn bà này quả thật lợi hại.

Khuynh Thành thấy Tiểu Dã chống cự công kích của mình. Trong lòng có chút kinh ngạc, nàng biết chính mình đã xem thường tên tiểu quỷ này.

Tâm niệm vừa động. Nàng đem lực lượng tăng lên hai thành, lớn tiếng la to, một cỗ sát khí mãnh liệt hướng đến đối phương.

Tiểu Dã toàn lực dùng đao ngăn cản, cùng Khuynh Thành giao đấu tiếp.

Khuynh Thành cố ý chơi đùa, dùng trường đao vây bắt đối phương, hàn quang lập lòe. Sau một lúc, Tiểu Dã bắt đầu thở hỗn hển, sức mạnh giảm sút. Lúc này, Khuynh Thành cũng không còn muốn chơi đùa, thấy có cơ hội liền hung hăng đâm tới với tốc độ nhanh như tia chớp. Tiểu Dã không kịp ngăn cản, quát to một tiếng, đã bị trường mâu đâm xuyên ngực. Máu tươi đầy trời, rớt khỏi chiến mã. Đoạn khí mà chết.

Tiểu Sơn cùng các tướng sĩ đều trợn mắt há mồm, mặt xám như tro tàn.

Ngay cả Tiểu Dã tướng quân cũng đã chết trong tay của người đàn bà này. Địch quân dũng mãnh như vậy, sợ rằng muốn liều mạng cũng không phải dễ.

Sắc mặt Tiểu Sơn tức giận, cắn răng nhìn lại phía sau, không ngoài dự liệu, sĩ khí quân hắn đã bị khủng bố trầm trọng. Thua trong tay địch nhân không có gì đáng sợ, nhưng điều đáng sợ là đối phương chỉ là một nữ hài tử.

“Tiểu Sơn, cái tên tiểu quỷ tử nhà ngươi, còn không chịu ra đây đánh với ta một trận?” Khuynh Thành đắc ý hét to. Cưỡi chiến mã đi vài vòng, nhìn qua cũng có phong thái anh hùng.

“Tiểu Sơn, nếu ngươi sợ chết thì tự kết liễu đi, dù sao thì các ngươi cũng phải tự sát.” Khuynh Thành lần đầu cảm nhận được thì ra đánh nhau trên chiến trường lại vui như vậy.

Tiểu Sơn bị mắng đến nỗi bốc khói. Lại thấy mấy trăm tàn binh với sĩ khí thê thảm, đành phải tự thân xuất mã ứng chiến: “Con đàn bà đáng chết, lão tử muốn cùng tên cầm thú Lưu Phong quyết chiến.”

“Ngươi mới là cầm thú, không cho ngươi nói tỷ phu ta như vậy.” Khuynh Thành tức giận đến đỏ cả mang tai, lập tức thúc ngựa lao ra, muốn đem tên ác tặc Tiểu Sơn này chém chết cho hả giận.

“Phanh!”

Một tiếng va chạm vang lên, hai người cũng đã giao chiến.

Khuynh Thành khinh thường, đem lực lượng tăng lên ba thành, tuy vậy cũng chỉ đánh ngang tay với Tiểu Sơn.

Hai người nhảy ra khỏi vòng chiến, Khuynh Thành nhìn Tiểu Sơn, nhăn mày, trong mắt sát khí tỏa ra, lạnh nhạt nói: “tên tiểu quỷ tử này cũng có chút bản lãnh. Cũng đủ để cho ta vui chơi.”

Tiểu Sơn mặc dù kinh hãi, nhưng lại la lớn: “Con đàn bà này thật là ghê tởm, chờ khi ta bắt được ngươi rồi, sẽ chơi ngươi cho đến chết.” Mẹ kiếp, Lưu Phong tên cầm thú nhà ngươi, ngươi đụng đến mẹ ta, ta sẽ chơi tiểu di tử của ngươi.

Khuynh Thành nghe vậy, sắc mặt phát lạnh. Trường mâu đâm tới, sắc bén vô cùng, phá không lao đến.

Tiếu Sơn lấy làm kinh hãi. Không dám chậm trễ, cuống quít dùng đao đỡ. Chỉ nghe được một tiếng nổ to, hai người lại tách nhau ra, tay của Tiểu Sơn bị chấn động đến tê dại, thiếu chút nữa chiến đao cũng đã buông ra.

“Tiểu quỷ tử! Xem ra ngươi cũng chỉ có thế, ta còn chưa dùng tới một nửa lực lượng “Khuynh Thành quát một tiếng, ngạo nghễ nói.

Tiểu Sơn nghe vậy, trong lòng kinh hãi không thôi.

Một nửa lực lượng đã như thế, nếu toàn lực ra tay không biết mình còn có thể sống hay không?

“Không được, không thể ngồi đợi người ta hóa kiếp.” Tiểu Sơn cố ý cười lớn nói: “Đối với đàn bà, bản lãnh của lão phu là ở trên giường, ngươi có dám cùng ta lên giường không, ta nhất định làm cho ngươi sướng muốn chết.” Tiểu Sơn sở dĩ nói vậy, đơn giản chỉ muốn chọc giận Khuynh Thành, khiến nàng lộ ra sơ hở.

Quả nhiên, Khuynh Thành nghe Tiểu Sơn nói vậy. Nhất thời giận dữ, công kích phát ra ngày càng sắc bén, lực đạo không ngừng gia tăng.

Tiểu Sơn vô cùng kinh hãi, vừa liều mạng ngăn cản, vừa âm thầm chờ đợi cơ hội, hy vọng có thể tìm ra sơ hở của đối phương.

Đối mặt với lực lượng tuyệt đối, ngay cả khi Khuynh Thành vì tâm lý mà xuất hiện sơ hở, Tiểu Sơn cũng không thể ra tay.

Đột nhiên, Khuynh Thành cuồng nộ huy động trường mâu đâm tới, lộ ra một sơ hở trí mạng chính là khuôn mặt không hề phòng bị.

Đã tìm thấy cơ hội nên Tiểu Sơn vui mừng, vung đao đỡ lấy trường mâu, tập hợp lực lượng toàn thân, dùng hết khí lực, chém vào mặt Khuynh Thành.

Ngay lập tức, hắn đột nhiên chứng kiến ánh mắt Khuynh Thành trở nên lạnh lùng, nở một nụ cười lạnh.

“Oanh long!”

Theo tiếng nổ, Tiểu Sơn dùng đao chém vào mặt Khuynh Thành, cùng lúc đó Khuynh Thành cũng đâm thủng ngực Tiểu Sơn.

Tiểu Sơn thậm chí chưa kịp hét ra một tiếng, đã bỏ mạng dưới chân ngựa.

Mà Khuynh Thành không một chút thương tổn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.