Lưu Phong ừm một tiếng, gật đầu: “Không sai, thật là chuyện gì cũng không gạt được pháp nhãn của tỷ. Ta quả là có ý muốn hỏi như vậy.”
“Công tử, ngươi cho ta một chút thời gian nữa. Đợi qua ngày 15 tháng này, ta sẽ đem mọi chuyện nói cho ngươi nghe.”
Lưu Phong ôm lấy Kim Vận phu nhân, thì thào: “Ta đáp ứng ngươi.”
Dừng một chút, Lưu Phong ân cần nói: “Phu nhân, ngày mười lăm tháng này cuối cùng là có chuyện gì? Có thể nói cho ta biết không? Ta sẽ giúp ngươi giải quyết.” Kim Vận phu nhân nhiều lần nhắc đến ngày 15. Hắn lập tức hiểu rõ ngày mười lăm này chắc chắn phải có đại sự phát sinh. Hơn nữa trong lòng hắn còn có một cảm giác mơ hồ, không giải thích được với chuyện này.
Kim Vận phu nhân chu miệng ra, làm nũng, sau đó lắc đầu: “Công tử, ta lại làm cho ngươi thất vọng. Ta không thể nói cho ngươi nghe. Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Phu nhân, mặc dù ta không biết ngày mười lăm này có chuyện gì nhưng ta có cảm giác được chuyện đó rất phi thường. Nếu dựa vào mối quan hệ giữa ta và nàng bây giờ thì không cần khách khí, nếu cần ta hỗ trợ gì thì cứ nói, cho dù là chuyện gì ta cũng sẽ giúp nàng.” Lưu Phong nghiêm mặt nói.
“Ta sẽ nhớ lời này của ngươi, bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không sao.” Có lẽ vì muốn phá đi bầu không khí nghiêm trọng trong căn phòng, Kim Vận phu nhân đột nhiên chồm dậy, dùng miệng thôn phệ bổng bổng của Lưu Phong.
Rất nhanh chóng xuân tình lại tỏa ra khắp căn phòng.
Sau ba lần mây mưa, hai người ôm nhau tiến vào giấc ngủ.
Cho đến chiều, hai người mới tỉnh giấc. Lưu Phong vì còn có chuyện cần xử lý nên không lưu lại ăn tối, mà chỉ uống một chén canh súp sau đó cáo từ ra về.
Đợi Lưu Phong rời khỏi, A Mỗ thần bí hiện thân ra, nàng nhìn Kim Vận phu nhân cười nói: “Người trẻ tuổi thật là không biết tiết chế. Ta nói ngươi đấy, cứ như thế này thì tương lai khi về già sẽ mệt lắm đây...”
Kim Vận phu nhân trước mắt A Mỗ thì vĩnh viễn là một đứa nhỏ, nàng chu miệng, làm nũng nói: “A Mỗ, người không phải rình coi ta sao?”
“Xì, ngươi xem ta là ai chứ?” A Mỗ mập mờ cười nói: “Bất quá ta đều nghe thấy hết, ngươi đó, bị tên xú tiểu tử kia đầu độc, thốt ra những câu...”
“A Mỗ được rồi, chúng ta nói chuyện chính sự đi.” Những câu đó Kim Vận phu nhân có thể thốt ra trước mặt Lưu Phong nhưng trước mặt người thân nhất của mình-A Mỗ, nàng có chút không thoải mái lắm.
A Mỗ thấy Kim Vận phu nhân cũng biết xấu hổ, cũng không trêu nàng nữa, nghiêm mặt nói: “Vận à, Lưu Phong nói ta đều nghe hết, ngươi nói Dương Thị và Liên Nguyệt cuối cùng là có thân phận gì?”
“Dương Thị thực ra là giáo đồ bình thường, còn ả Liên Nguyệt kia dám chắc thân phận không đơn giản.” Kim Vận phu nhân phân tích tiếp: “Thánh giáo có khả năng sử dụng Huyễn Thuật, nếu đúng như ta phỏng đoán thì Liên Nguyệt kia hắn phải là... hảo muội muội của...”
A Mỗ sắc mặt biến đổi, kinh ngạc nói: “Ngươi muốn nói Liên Nguyệt chính là Tả...”
“Bất quá chiếu theo tình huống bây giờ thì rất có thể như vậy. Chỉ là không biết hai người đó có phát hiện ra thân phận của ta hay không?” Kim Vận phu nhân thầm nghĩ.
A Mỗ suy nghĩ một chút, nói: “Phát hiện thì không có khả năng nhưng ta dám khẳng định hai người nó cũng đang nghi ngờ thân phận của ngươi. Mấy ngày nay tốt nhất là ngươi không nên gặp hai ả đó.”
“A Mỗ, ta muốn cầu xin ngươi một việc?” Kim Vận phu nhân nghiêm trang nói.
A Mỗ lắc đầu: “Vận à, ta biết ngươi muốn cho ta đến Thiên Thượng Nhân Gian, âm thầm bảo vệ tên tiểu tử kia. Bất quá cho dù ngươi có đồng ý hay không thì ngày 15 này ta vẫn phải ở bên ngươi. Nếu không ta sẽ không an tâm. Tiểu tử đó tu vi cao cường, cho dù Liên Nguyệt là hảo muội muội của người đó thì bây giờ ả cũng không có Thánh linh, tuyệt không phải là đối thủ của Lưu Phong.”
Kim Vận phu nhân thầm nghĩ: “A Mỗ, ta lo lắng không phải là vấn đề tu vi, tu vi của công tử bây giờ toàn thiên hạ cũng rất khó tìm đối thủ, nhưng ta chỉ sợ...”
A Mỗ ngắt lời: “Ngươi sợ hắn bị hai ả kia dùng nhan sắc quyến rũ?”
Kim Vận phu nhân gật đầu: “Ây, ta bây giờ đúng là chỉ lo vấn đề này... ta lo hắn sẽ vì sắc mà bị hại.”
“Không thể nào, nàng ta dù sao cũng là Thánh nữ, không thể làm ra chuyện như vậy được. Nếu nàng ta phá nguyên âm của bản thân thì sau này làm sao có thể kế thừa Thánh linh. Ta xem nàng ta nhất định sẽ đẩy qua cho Dương Thị. Bất quá so về đạo hạnh thì Dương Thị tuyệt không thể câu dẫn được Lưu Phong.”
“A Mỗ, nếu nàng ta đã được Thánh nữ truyền cho tầng cao nhất của Mị Thuật tâm pháp thì sao?” Kim Vận phu nhân vẫn lo lắng về vấn đề này.
“Mị Thuật tâm pháp tối cao chỉ có Thánh nữ mới có thể tu luyện, như thế nào có thể tùy tiện truyền cho Dương Thị được.” A Mỗ lắc đầu, phủ nhận phân tích của Kim Vận phu nhân.
Kim Vận phu nhân cười khổ nói: “A Mỗ, ta chỉ sợ hảo muội muội của bạn ta chuyện gì cũng có thể làm được.”
A Mỗ nghe vậy, trầm tư một chút: “Điều này cũng đúng, nàng ta là một nha đầu bướng bỉnh, chuyện gì cũng có thể dám làm. Bất quá, Vận à, ta không thể đáp ứng ngươi được. An nguy của ngươi trong lòng ta quan trọng hơn an nguy của tên tiểu tử thúi kia. Ngươi không cần lo lắm, cho dù hắn bị Dương Thị câu dẫn lên giường thì cũng như ngươi câu dẫn hắn lên giường thôi. Hắn đâu còn là xử nam nữa đâu mà quan tâm hắn có bao nhiêu nữ nhân chứ.”
“Câu dẫn?” Kim Vận phu nhân một trận xấu hổ nổi lên.
Bất quá đúng là lúc đầu nàng đã chủ động quyến rũ Lưu Phong.
“A Mỗ, vậy ngươi đáp ứng ta đi. Vạn nhất hắn bị Mị Thuật của Thánh giáo mê hoặc thì muốn cho hắn thanh tỉnh lại cũng không dễ. Hơn nữa bây giờ ta không nắm giữ Thánh linh, rất khó phá giải Mị Thuật.” Kim Vận phu nhân tới cùng vẫn là lo Lưu Phong bị quyến rũ. Mặc dù nàng với hắn cũng không phải là thê tử chính thức nhưng dù sao thì nàng vẫn không muốn chia sẻ hắn cho ả hồ ly tinh kia.
“Không được.”
A Mỗ thần thái nghiêm trang nói: “Vận à, ngươi thử nghĩ mà xem, chuyện ngày 15 ngươi chuẩn bị như thế nào rồi? Về phần Lưu Phong thì hắn đã biết thân phận của Dương Thị và Liên Nguyệt, trong lòng cũng đã có sự đề phòng, nếu vạn nhất không may thì vẫn còn bản lĩnh của Nguyên Anh kỳ tu chân. Ngươi cho rằng hắn sẽ dễ dàng bị quyến rũ? Đương nhiên nếu hắn tự nguyện để cho người ta quyến rũ thì không nói làm gì. Đến lúc đó ta nhất định sẽ ra tay giết hắn, giải hận cho ngươi.”
“A Mỗ, không được.” Kim Vận phu nhân khẩn trương kêu lên: “Cho dù là công tử trúng Mị Thuật thì ngươi cũng không thể hại hắn.”
“Ài, ngươi...” A Mỗ thở dài một tiếng: “Ta không thể hiểu được vì sao ngươi lại chung tình với tên hoa hoa công tử này như vậy. Thôi, A Mỗ không quan tâm đến chuyện của những người trẻ tuổi như ngươi nữa. Bây giờ tất cả là do ngươi có biết nắm bắt hay không thôi.”
“A Mỗ yên tâm, Vận biết đang làm cái gì. Đối với quyết định của ta, cả đời này ta cũng không hối hận.” Kim Vận phu nhân kiên quyết nói.
“Vận nhi, ngươi nói hắn sẽ nghe ngươi giải thích sao? Vạn nhất hắn không bỏ qua cho ngươi thì ngươi làm sao?” A Mỗ lo lắng hỏi.
Kim Vận phu nhân nhíu mày, trầm tư một chút: “Hắn là người biết lý lẽ. Ta nghĩ hắn sẽ hiểu ta. Bất kể như thế nào ta cũng sẽ nói rõ mọi chuyện cho hắn, cùng lắm là một đao chém làm hai đoạn, không dối trá hắn.”
“Vận nhi, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Lúc tiến nhập vào cấm chế của Thánh sơn, ngươi đã đưa ra yêu cầu, bây giờ nhân gia đã làm được thì ngươi lại phản lại. Nhân gia vị tất đã đáp ứng.”
“Ài, kỳ thật lúc đó ta chỉ muốn hắn chết trong thoải mái, ai ngờ hắn lại không thèm để ý đến tính mạng của mình, tiến vào cấm chế. Nhắc đến chuyện này ta vẫn còn cảm thấy áy náy...” Nhắc đến chuyện cũ, Kim Vận phu nhân không khỏi cảm thấy lòng mình đau xót.
A Mỗ đột nhiên hỏi: “Vận nhi, ta thấy hắn vì ngươi mà không tiếc tính mạng của bản thân mình, nam nhân như vậy thật khó kiếm. Ngươi vì sao hết lần này đến lần khác từ chối hắn mà lại yêu một tên hoa hoa công tử kia?”
Kim Vận phu nhân nghe vậy thở dài, hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói: “A Mỗ, kỳ thật hành vi của hắn quả là làm cho ta cảm động nhưng cảm động và yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Lúc đầu nếu không phải là vì mẫu thân của ta ép ta lấy hắn thì ta cũng sẽ không thèm nói lời nào với hắn. Bây giờ mẫu thân ta không còn, ta cần gì phải chấp hành mệnh lệnh của bà, tiếp tục sai lầm...”
“Ài... A Mỗ đã già, thật không hiểu được người trẻ tuổi các ngươi nghĩ gì nữa. Tình yêu chỉ là hư vô, mờ mịt, ngươi có dám chắc Lưu Phong yêu ngươi không? Ta thì cho rằng hắn không yêu ngươi. Nếu hắn yêu ngươi thì đã không cự tuyệt lời đề nghị thành thân của ngươi. Theo ta biết thì bên cạnh hắn còn có bốn ả nữ nhân khác nữa... ài... nam nhân như vậy thật là...”