Hi Du Hoa Tùng

Chương 47: Q.10 - Chương 47: Tác dụng của Túc vương




Lưu Phong mỉm cười nói: “Thần nghĩ bệ hạ rất anh minh, điều tra Hộ bộ không phải là chuyện nhỏ, với lực của một mình vi thần thì không cách nào đảm nhiệm được.” Mẹ kiếp càng nhiều càng tốt, dù sao đến lúc đó sẽ có nhiều người cùng chịu trách nhiệm. Bất quá vị trí thủ lĩnh phải thuộc về hắn. Lưu Phong không muốn làm việc dưới quyền người khác.

Hoa Hạ đại đế thần sắc nghiêm trang, nhìn mọi người nói: “Lại bộ, Hình bộ, Đại Lý tự, Đô Sát viện, Cẩm Y Vệ, các bộ đều phái người hiệp trợ. Lưu ái khanh tiếp tục là người đứng đầu, phụ trách toàn diện. Túc vương sẽ làm phó thủ, toàn lực phối hợp với Lưu ái khanh thanh trừ hết mọi chướng ngại. Bắt đầu từ hôm nay, Thanh tra tiểu tổ sẽ do trẫm trực tiếp phụ trách. Bất luận là kẻ nào cũng không được phép cản trở công việc.”

Hoa Hạ đại đế mỉm cười, ánh mắt lướt qua chúng đại thần, cuối cùng dừng lại tại Túc vương.

Túc vương kinh hãi, không biết vì sao hoàng thượng lại nhìn mình.

Ngay lúc này thì Hộ bộ thượng thư Hình Văn Danh bước ra nói: “bệ hạ, thần nghĩ người phụ trách Thanh tra tiểu tổ là Lưu đại nhân thì có chút không ổn. Lưu đại nhân và Hoàng thái tôn có mâu thuẫn, nếu để Lưu đại nhân toàn quyền thanh tra Hộ bộ thì e là hắn sẽ lấy việc công báo thù việc tư. Thần nghĩ Thanh tra tiểu tổ nên để Túc vương đứng đầu.”

Hoa Hạ đại đế lạnh nhạt cười, quay sang hỏi Túc vương: “Ý ngươi như thế nào?”

Túc vương nghe vậy khẽ run lên, vội nói: “Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý toàn quyền phụ trách Thanh Tra tiểu tổ.”

Hoa Hạ đại đế mỉm cười, lắc đầu, nhìn Túc vương khoát tay: “Ngươi không được, ngươi chỉ có thể làm phó thủ mà thôi.”

Túc vương nhíu mày nói: “Phụ hoàng, nhi thần lấy đầu mình đảm bảo sẽ không thiên vị, thỉnh phụ hoàng minh xét.”

Dừng một chút, Túc vương lại nói: “Phụ hoàng, nhi thần mấy năm nay mặc dù chỉ lãnh binh nhưng trí tuệ hoàn toàn không mai một. Bây giờ quân đội đang thiếu kinh phí, nhi thần cũng muốn điều tra rõ ràng Hộ bộ để hóa giải khó khăn về kinh phí cho quân đội. Thỉnh xin phụ hoàng chuẩn y cho nhi thần phụ trách Thanh tra tiểu tổ, nhi thần nhất định không làm người thất vọng.”

Hoa Hạ đại đế sắc mặt có chút thay đổi, tỏ vẻ tức giận nói: “Hay lắm, bất quá đừng nói nữa. Thanh tra Hộ bộ, trẫm giao cho Lưu ái khanh toàn quyền quyết định. Trách nhiệm của ngươi là giúp Lưu Phong thanh trừ quấy nhiễu của ngoại giới. Việc khác không cần ngươi quản. Ngươi mặc dù là thân vương nhưng trong Thanh tra tiểu tổ thì ngươi vẫn dưới quyền Lưu ái khanh.”

Túc vương không phục liền nói: “Phụ hoàng, thanh tra Hộ bộ liên quan trọng đại, nhi thần sợ Lưu Phong-Lưu đại nhân khó có thể...”

Hoa Hạ đại đế quay sang nhìn Lưu Phong, cắt lời Túc vương: “Lưu ái khanh, ngươi nghĩ ngươi có đảm nhiệm được không?”

Lưu Phong khẽ liếc nhìn Túc vương, nói: “Hồi bẩm bệ hạ, vì bệ hạ, thần cho dù chết cũng không thoái thác.”

“Các ngươi nghe thấy chưa?” Hoa Hạ đại đế ánh mắt sa sầm xuống: “Chuyện này quyết định như vậy đi.”

Túc vương mặc dù không phục nhưng cũng không dám nói nữa.

“Hình Văn Danh, ngươi là quan lớn nhất Hộ bộ. Vốn là trẫm không cho ngươi tham gia nhưng thường ngày ngươi nói ngươi là người thanh liêm, nghiêm minh. Trẫm tin ngươi, cho nên từ hôm nay ngươi phải toàn lực phối hợp với Lưu Phong, giúp hắn điều tra, chứng minh sự thanh liêm của ngươi. Nếu ngươi dám làm khó dễ hắn thì coi chừng cái đầu của ngươi.” Hoa Hạ đại đế quát lên.

Thân thể Hình Văn Danh khẽ run lên: “bệ hạ yên tâm, vi thần sẽ toàn lực hiệp trợ Lưu đại nhân thanh tra Hộ bộ.”

Hoa Hạ đại đế gật đầu, quay sang nhìn Túc vương: “chuyện của Hộ bộ quan hệ đến kinh phí của quân đội. Ngươi thân là đại tướng, chắc là hiểu được tầm quan trọng của việc điều tra. Ngươi phải giúp Lưu Phong khu trừ hết mọi chướng ngại, nếu không thì trẫm sẽ hỏi tội ngươi.”

“nhi thần tuân chỉ.” Tung vương cung kính nói.

Mọi năm hắn đều phải thống lĩnh quân ở bên ngoài, năm nay rốt cuộc đã được tiến vào kinh đô. KHông thể nghi ngờ gì nữa đây chính là cơ hội. Lão hoàng đế giao cho hắn điều tra Hộ bộ chứng tỏ đối với hắn đã có tín nhiệm. Túc vương âm thầm hạ quyết tâm nhất định chiếm thêm lòng tin của Hoa Hạ đại đế.

“Hôm nay ngừng ở đây, mọi người cũng trở về đi.” Lão hoàng đế tựa như đã mệt nhọc, khẽ ho lên một tiếng.

Quần thần lĩnh mệnh rời khỏi.

Thượng thư phòng lại quay trở về vẻ yên lặng vốn có của mình, Hoa Hạ đại đế lạnh lùng uống một ngụm trà, huống về chỗ tối hỏi: “Ngươi nghĩ Túc vương như thế nào?”

“Tốt lắm.” Bóng đen xuất hiện, lạnh nhạt nói: “Túc vương muốn tại kinh đô thi triển một phen quyền cước.”

“Ây, ta cũng chỉ cho hắn làm trợ thủ cho Lưu Phong mà thôi, không thể để hắn nhúng sâu vào chuyện Hộ bộ. Ta không hy vọng chú cháu bọn nó có mâu thuẫn quá sâu.” Hoa Hạ đại đế lạnh nhạt nói.

“Người triệu hồi Túc vương về kinh đô không lẽ không cho hắn tham dự vào đại sự? Mâu thuẫn sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.” Bóng đen bình thản nói.

“Không, bổn ý của ta không muốn mâu thuẫn của con cháu quá sâu. Ta chỉ muốn xem ai có đủ bản lĩnh thay thế trẫm lên ngôi cửu ngũ.”

Bóng đen có chút nghi hoặc: “chẳng lẽ người không phải chỉ chọn một trong hai người Yến vương và Hoàng thái tôn sao?”

“Không.” Lão hoàng đế trầm giọng nói: “Hết thảy đều có tư cách tham gia. Ta sẽ từ từ quan sát, sau đó mới quyết định.”

“Chẳng lẽ người nghĩ chuyện ám sát lần trước là do Đông cung làm ra?”

“Ta đương nhiên là chưa dám xác định. Cho nên ta muốn thanh tra Hộ bộ xem Đông cung cuối cùng phản ứng thế nào?” Hoa Hạ đại đế cười lạnh nói: “Trước khi ta chết đi thì Hoa Hạ đế quốc vẫn là của ta.”

Khí trời hôm nay thật lạ lùng, đang nóng bức bỗng trong chốc lát chuyển sang mưa rào.

Bất quá mưa tháng sáu rất nhanh chóng, chỉ không lâu sau đã tạnh hẳn.

Mưa gió qua đi, bầu trời trở lại trong xanh, nơi nào đó còn xuất hiện cầu vồng.

Trong hồ nước tại Di Hồng viện, những lá sen sau cơn mưa còn đẫm những giọt nước trong suốt, khẽ nhỏ từng giọt, từng giọt xuống hồ nước, tạo thành những rung động lăn tăn trên mặt hồ.

Ân Tố Tố và Liễu Thanh Nghi khoan thai ngồi tại thủy tạ, ngắm vẻ đẹp cầu vồng sau cơn mưa, ngắm mây hồng nơi chân trời.

Một lúc sau, Ân Tố Tố khẽ thở dài: “Không biết lão công đang làm gì. Hắn có nhớ chúng ta hay không?”

Liễu Thanh Nghi mỉm cười, nói: “Ha ha, Tố Tố muội muội, ngươi lại nhớ hắn sao?”

“Hứ! Lão công rời đi lâu như vậy không lẽ tỷ không nhớ hắn sao?” Ân Tố Tố thẹn thùng nói: “Thanh Nghi tỷ, tối hôm qua muội ngủ, nghe rõ tỷ kêu to tên lão công, e tỷ mới là người động xuân tâm.”

Hai người cười nói vui vẻ, bất quá cả hai đều nhớ đến Lưu Phong.

“Tố Tố muội muội, chúng ta phải cố kìm nén tình cảm nhi nữ, sản nghiệp của lão công là trọng yếu nhất. Đã giao cho chúng ta, chúng ta không thể phụ kỳ vọng của hắn. Hơn nữa lão công chỉ là tạm thời xa chúng ta mà thôi. Chờ khi hắn đứng vững tại kinh đô thì sẽ đón chúng ta đến.” Liễu Thanh Nghi thấp giọng an ủi Tố Tố.

“Ây, tỷ nói đúng. Chúng ta phải biến nhớ mong thành động lực làm việc, cố gắng mang lại sinh ý thật tốt cho lão công.” Ân Tố Tố huy vũ bàn tay nhỏ bé của mình, nói.

“Đừng quên chúng ta còn phải tu luyện nữa.” Liễu Thanh Nghi nói: “Tố nương tỷ tỷ nói lão công bây giờ giống như thần tiên vậy. Chúng ta phải cố tu luyện thì mới có thể vĩnh viễn sống chung với hắn.”

“Linh nhi cũng muốn tu luyện. Linh nhi phải vĩnh viễn sống chung với Linh nhi.” Đột nhiên lúc này một thanh âm non nớt từ phía đối diện hồ nước truyền đến.

Hai nàng ngẩng đầu lên đã thấy Tố nương dẫn tiểu Linh nhi đạp nước bay đến.

Ân Tố Tố kinh hãi: “Thanh Nghi tỷ, tiểu Linh nhi tu luyện so với chúng ta hình như nhanh hơn rất nhiều.” Nhìn tiểu Linh nhi quanh thân linh quang ẩn hiện, mượn gió đạp nước đi đến, Ân Tố Tố không khỏi kinh ngạc.

Liễu Thanh Nghi cũng cảm thấy kỳ quái, không biết sao nhưng tiểu Linh nhi tu luyện chỉ mới vài tháng nhưng tu vi của tiểu Linh nhi bây giờ đã cao hơn các nàng.

“Nhị vị mẫu thân, các người có đúng là đang nhớ đến ba ba hay không?” tiểu Linh nhi nhào vào lòng Liễu Thanh Nghi, lên tiếng hỏi.

Liễu Thanh Nghi và Ân Tố Tố đồng thời đỏ mặt, không ai lên tiếng.

“Các người thẹn thùng?” tiểu Linh nhi chỉ Tố nương nói: “Mẹ Tố nương cũng nhớ ba ba.”

Dừng một chút tiểu Linh nhi khẽ vặn vẹo cái miệng nhỏ bé, nói: “Ba vị mẫu thân, các người nói ba ba như thế nào mà không về với chúng ta? Hay là ba ba có nữ nhân khác nữa?”

“Phì!” Ân Tố Tố nghe vậy không khỏi bật cười, đưa tay bế lấy tiểu Linh nhi trong ngực Liễu Thanh Nghi, cười hỏi: “Ngươi thật là con quỷ nhỏ, ai dạy ngươi nói như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.