Hi Du Hoa Tùng

Chương 18: Q.1 - Chương 18: Thần Bí Chủ Nhân




Do dự một lúc, Lưu Phong lần lượt trút bỏ hết quần áo trên người Xuân Hạnh ra, cố nén lửa dục đang bùng phát trong lòng, dùng tay lần lượt kích thích vào những bộ phận mẫn cảm trên người nàng.

Xuân Hạnh đang trong cơn say, nhanh chóng khẽ phát ra tiếng rên rỉ sung sướng, thân thể không ngừng vặn vẹo, hạ thể cũng dần trở nên ướt át. Thấy vậy Lưu Phong lập tức tiến thêm một bước nữa, hắn dứt khoát nhắm mắt, cắn răng, bắt đầu đưa ngón tay của mình vào sâu trong hạ thể của Xuân Hạnh kích thích một cách mãnh liệt hơn trước. Có thêm tác dụng của rượu hỗ trợ, Xuân Hạnh rên rỉ càng lúc càng lớn tiếng, một lúc sau, thân thể nàng bỗng chuyển biến, trở nên run rẩy, nóng bỏng như một khối than hồng... Lưu Phong cảm giác được ngón tay của mình bị chính hạ thể nóng bỏng của nàng co bóp lại... Xuân Hạnh cuối cùng đã đạt đến cực điểm.

Lưu Phong lúc này mới dám mở mắt, thở phào một hơi, lập tức rời giường rửa tay. Hắn trước sau phải tẩy rửa không dưới mười lần, cho đến khi hoàn toàn sạch sẽ mới dừng tay.

Hắn suy nghĩ một chút, đoạn mở cửa phòng bước ra ngoài. Vừa bước chân ra khỏi cửa phòng đã thấy xú ma ma cười toe toét đi tới:

-Công tử, người không ở đây cho hết đêm nay sao? Xuân Hạnh có làm cho người hài lòng không?

“Hài lòng? Hài cái con mắt ngươi!” Lưu Phong cố gắng đè nén phẫn nộ trong lòng, khóe miệng hiện ra một nụ cười dâm đãng, nét mặt hết sức thỏa mãn nói:

-Không sai, ma ma à, cô nương dưới sự huấn luyện của ngươi quả nhiên là làm ta hài lòng. Ta hôm nay có việc phải rời khỏi đây, lần sau ta đến nhất định vẫn phải an bài cho Xuân Hạnh hầu hạ ta đấy.

Nói xong Lưu Phong hào phóng xuất ra một miếng kim diệp tử ban thưởng cho xú ma ma.

“Công tử, người thật khách sáo quá, chỉ cần người cảm thấy vui vẻ là được.” Miệng thì nói là đừng khách sáo thế nhưng song thủ của xú ma ma không hề chậm như dáng vẻ của mụ, nhanh như chớp đã thi triển công phu chộp lấy mảnh kim diệp tử nằm gọn gàng trong tay.

Đưa mắt nhìn theo bóng Lưu Phong khuất dần, xú ma ma cảm thấy có chút thương tiếc cho hắn. Người thanh niên đó vừa mới trưởng thành, lại ban thưởng hậu hỹ cho mình, nhưng mụ lại cam tâm làm cho hắn nhiễm bệnh hoa liễu. Nếu kiếp sau của của mụ còn được gặp lại hắn, tất sẽ nhất định phải chiếu cố đến hắn một chút.

Cho kim diệp tử vào trong lòng, xú ma ma đi vào phòng, đến bên cạnh giường quan sát, nhìn thấy Xuân Hạnh vẻ mặt vẫn còn chút ửng hồng, nét mặt hiện rõ sự thỏa mãn, hạnh phúc. Mụ không nhịn được mắng một tiếng: “Đúng là đồ con heo.”

...

“Ây da, nguy rồi, ta quên bẵng mất phải đi báo cáo lại kết quả cho chủ nhân.” Xú ma ma đột nhiên sực tỉnh nhớ ra, vội vàng ba chân bốn cẳng trở về phòng mình, thay đổi y phục của mình cho chỉnh tề.

Đi ra đến hậu viện, tại nơi đây đã có một ả nha hoàn chuẩn bị sẵn một cỗ kiệu cho mụ. Xú ma ma bước lên kiệu, oai phong phân phó một tiếng, cả đoàn người lập tức khởi hành.

Trong bóng đêm, một đôi mắt sáng ngời bí mật dõi theo bám sát cỗ kiệu.

Thời gian trôi qua không lâu, đoàn người của xú ma ma đi ra ngoại thành chừng một trăm dặm, đến trước một tòa trang viên biệt lập thì dừng lại.

Trải qua rất lâu sau khi cho người thông tri, cuối cùng một nữ nhân chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ cao quý, giống như quản gia của trang viên bước ra mang theo xú ma ma đi vào trong.

Hai người đi đến một một nơi cực kỳ yên tĩnh biệt lập ở sâu phía trong trang viên, nơi đây kỳ hoa dị thạch được bố trí, chăm sóc hết sức công phu, còn có hòn non bộ, hồ nước, nhà thủy tạ... thật là nơi bồng lai giữa chốn nhân gian.

Đi xuyên qua một con đường mòn quanh co khúc khuỷu đến trước một tòa thủy tạ, hai người lập tức dừng lại cung kính ở phía trước thủy đình.

Giữa thủy đình lúc này, một tuyệt sắc nữ tử đang ngồi, cặp mắt trong suốt như pha lê, bờ môi cong vút gợi cảm, mái tóc được búi lên gọn ghẽ, một cây Phượng thoa điểm xuyến trên đầu càng làm cho vẻ đẹp của nàng trở nên sáng rực, từ làn da, cử chỉ, trang phục của nàng đều toát lên khí chất cao quý, quả thật là làm cho người khác ngưỡng mộ nhưng tuyệt không dám nảy sinh tà niệm

Trước mặt nữ nhân là một cây cổ cầm. Bên cạnh nàng là một chiếc đỉnh đồng, trên thân đỉnh được điêu khắc rất công phu, khói trắng từ đây tỏa ra mùi trầm hương nhè nhẹ, phảng phất như chốn thiên thai cực lạc vậy.

Nữ nhân lúc này vẫn không hề để ý đến sự xuất hiện của quản gia và xú ma ma, vẫn điềm nhiên khoai thai tấu một khúc nhạc, âm thanh thánh thót từ chiếc cổ cầm vang lên, nhẹ nhàng du dương, hòa cùng khung cảnh thi vị, thần tiên của nơi đây.

Xú ma ma cùng quản gia nhất thời cùng cảm thấy tâm hồn như được vuốt ve, xoa dịu, chỉ cảm thấy thần thái trở nên thanh thản an nhàn, cả hai người đều nhè nhẹ ngửi mùi trầm hương, thưởng thức khúc nhạc thanh tao kỳ lạ ở nơi này, tạm thời quên đi mọi tục khí nơi trần gian.

Một lúc sau, tiếng nhạc ngừng hẳn, nữ nhân ngước đầu lên lãnh đạm hỏi:

-Nhiệm vụ đã hoàn thành?

Xú ma ma vội vàng cung kính nói:

-Chủ nhân, chuyện người phân phó đã hoàn thành. Vị Lưu công tử đó mới vừa cùng Xuân Hạnh giao hoan xong, chắc chắn đã bị nhiễm bệnh hoa liễu.

“Ngươi làm rất tốt. Tháng sau ngân lượng của ngươi sẽ tăng gấp bội, còn bây giờ mau quay về Phong Nguyệt lâu.” Nữ nhân khóe miệng hiện ra một nụ cười, tựa hồ như rất hài lòng với xú ma ma.

Xú ma ma vội vàng hành lễ tạ ơn, lui lại mấy bước sau đó mới xoay người rời khỏi, từ lúc đến đây cho lúc rời đi không dám ngẩng mặt lên một lần.

“Tố nương, sáng mai người cầm tín vật của ta đưa cho Lưu Phong, sau đó đưa hắn vào phủ. Ta hơi mệt, ngươi cũng nên lui ra đi.” Nữ nhân dặn dò vài câu, sau đó tiếp tục tấu nhạc.

Lưu Phong lúc này vốn tưởng bám theo cỗ kiệu ắt sẽ khám phá được tất cả, nhưng khi đến tòa trang viên này, hắn cảm giác được nơi này quả thật là nguy cơ trùng trùng, không đơn giản chỉ có vài tên gia đinh giữ cửa.

Do dự một lúc, Lưu Phong quay lại khách sạn, suy nghĩ tìm cách ngày mai sẽ bắt xú ma ma truy hỏi, tìm ra kẻ đã ám toán mình là ai.

Cả đêm, hắn cứ mãi suy nghĩ về chuyện này, không thể ngủ được, mới sáng sớm hắn đã vội vàng dậy, ngay cả điểm tâm cũng không ăn, lập tức đi đến Phong Nguyệt lâu.

Đi vào Phong Nguyệt lâu hắn mới biết xú ma ma hôm qua đã được thay đổi bởi một tú bà khác. Người này so với xú ma ma thì khá hơn nhiều, ít nhất là không có bộ mặt kinh tởm như xú ma ma.

Nàng tựa hồ như đã biết trước Lưu Phong sẽ quay lại nên thấy hắn từ xa đã vẫy tay, bộ ngực đong đưa, tạo ra dáng vẻ mê người bước đến đón hắn.

“Mẹ nó, đến chậm một bước không lẽ xú ma ma đã bị diệt khẩu.” Lưu Phong lập tức cảm thấy buồn bực, sớm biết như vậy thì hôm qua không nên quay về khách sạn mà nên đến đây ngay lập tức.

“Lưu công tử, sáng nay Trương a hoàn đã nói lại với ta là người sẽ quay lại, nói công tử anh tuấn hơn người, ra tay hào phóng, thật là quý khách của chúng ta.” Thiếu phụ đương nhiên ăn nói rất mau mắn, thị cùng Lưu Phong chỉ mới gặp nhau mà cứ như là thân thiết từ lâu lắm vậy.

“Đành phải đi từng bước một, từ từ truy tìm tung tích của chủ nhân nơi này vậy, thời gian của ta vẫn còn rất nhiều.”

Lưu Phong nghĩ vậy, từ từ quan sát ả tân tú bà trước mắt.

Thiếu phụ này so với xú ma ma thì trẻ hơn rất nhiều, mặc dù không đẹp lắm thế nhưng các đường cong trên thân thể lại rất nổi bật, tại thời đại này số người có thân hình hấp dẫn như nàng là rất ít, nhìn nàng mới biết thế nào gọi là ngực căng mông tròn.

“Ngươi là người quản lý mới hay sao? Ma ma hôm qua ta tới đây còn gặp, hôm nay như thế nào không thấy nữa? Ta muốn gặp Xuân Hạnh cô nương.” Dựa theo phán đoán của Lưu Phong thì không chừng bây giờ Xuân Hạnh đã bị diệt khẩu, hắn muốn dò xét xem có đúng như dự liệu của hắn không.

Thiếu phụ mỉm cười nói:

-Xem ra đêm qua Xuân Hạnh hầu hạ công tử rất chu đáo nên sáng sớm hôm nay công tử đã quay lại tìm nàng. Chỉ là Xuân Hạnh sáng nay đã chuộc lại được khế ước bán thân, khôi phục tự do, hoàn lương, không còn làm ở đây nữa. Hay là để ta giới thiệu cho công tử một nữ nhân xuất sắc hơn.

Lưu Phong vừa nghe, vừa quan sát vẻ mặt của tân ma ma rất cẩn thận nhưng hắn chỉ cảm thấy thất vọng, tân ma ma khi nghe hắn đề cập đến Xuân Hạnh, vẻ mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, không có gì bất thường cả.

Tâm tình bất lộ, quả là cao thủ!

“Hoàn lương? Mười phần thì đã có tới tám chín phần là đi tới địa phủ.”

-Đã như vậy, ta về trước đã, ta vốn tới đây chỉ tìm Xuân Hạnh, nếu Xuân Hạnh không có ở đây thì ta sẽ quay lại vào lúc khác vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.