Đã nhiều ngày, cuộc sống của Lưu Phong quả thật quá mãn ý, ban ngày cùng Phượng nhi ra ngoài gặp gỡ, buối tối trở về kể chuyện thần thoại cho Tiểu Linh Nhi nghe. Đợi nó ngủ xong, Lưu Phong liền bắt đầu cùng thị nữ thiếu phụ xoa bóp, mát-xa cho nhau...
Trải qua nhiều ngày cố gắng và siêng năng như vậy, tay của Lưu Phong dần di chuyển đến khu vực đùi, chân của thiếu phụ, làm cho nàng ta tâm tình mỗi ngày đều nhộn nhạo. Sau mỗi lần Lưu Phong làm như vậy, nàng phải lặng lẽ cởi tiết khố ra để giặt sạch...
Đương nhiên cũng có chuyện để cho Lưu Phong buồn bực. Từ sau ngày Hồng Đức chân nhân rời đi, đã gần một tháng không thấy một bóng người quay lại, hỏi Tố nương cũng không biết, Trương mỹ nhân cũng không biết...
Trời đã dần tối, Lưu Phong sau khi ăn tối cùng Liễu Thanh Nghi, hắn quyết định ra ngoài để đi dạo. Nhưng tiểu Linh Nhi cứ bám lấy chân của Lưu Phong không cho đi, quấn quýt lấy hắn đòi kể chuyện thần thoại.
Liễu Thanh Nghi thấy con của mình ngày càng bất lễ, có chút tức giận, vội vàng kéo nó lại. Khi Lưu Phong vừa ra ngoài, Liễu Thanh Nghi vội vàng thấp giọng nói với nhi nữ của mình: “Linh nhi, không được gây rắc rối, đại ca ca là chủ nhân, chúng ta là nô tỳ, ngươi như vậy sẽ làm đại ca tức giận”.
Tiểu Linh nhi nghe xong mẹ nó nói, có chút ủy khuất, chớp mắt vài cái, sau đó òa khóc nức nở nói”Ta không muốn đại ca là chủ nhân, ta muốn đại ca ca làm cha...”
Liễu Thanh Nghi sợ run, thầm nghĩ con gái tốt của ta, ngươi thật là cả nghĩ. Người ta đường đường là đại thiếu gia, như thế nào coi trọng mẹ ngươi, vốn là hoa tàn bại liễu.
“Linh nhi, nghe mẹ nói đây, đại ca Lưu Phong trên đời đích thị là người rất tốt, hắn có thể thu dụng mẫu tử chúng ta cũng là đại phúc khí rồi. Đừng có ý niệm đó trong đầu. Nếu ngươi muốn có cha, vài ba năm nữa đợi Lưu Phong đại ca ngươi thành thân, ta sẽ xin chuộc thân, rồi sẽ ra ngoài lập gia đình, lúc đó sẽ cho ngươi một người cha” Đứa nhỏ ba bốn tuổi, đúng là phải quan tâm đến nó, Liễu thanh Nghi cũng nghĩ đến phải cho Linh Nhi một người cha. Nhưng bây giờ chưa phải là lúc nghĩ đến chuyện đó.
“Không được, ta không muốn người khác làm cha, ta muốn là Lưu Phong đại ca ca cơ. Con phải nghe người kể chuyện cổ tích, còn có chuyện tiếu lâm nữa” Tiểu Linh Nhi dẩu môi, nói với vẻ cầu khẩn.
Liễu Thanh Nghi thở dài một tiếng”hài tử, ta biết ngươi thích Lưu Phong đại ca ca, nhưng có một số việc ngươi không hiểu được, ở chỗ này mẫu thân chỉ là một thị nữ mà thôi. Hơn nữa, ta có nói ngươi cũng không hiểu, tóm lại con phải nhớ kỹ lời mẫu thân, từ nay về sau, không được làm cho Lưu Phong đại ca ca tức giận”
Linh nhi mặc dù không hiểu được lời mẹ nó nói, nhưng là thấy mẹ nó nghiêm túc như thế, vội vàng nhu thuận đồng ý...
Giang Nam không thể so sánh với địa phương tầm thường được, mặc dù trời đã khá tối, nhưng mọi nơi vẫn nhộn nhịp, đặc biệt là khu vực gần đổ trường, thanh lâu lại càng đông người, so với ban ngày, xem ra còn náo nhiệt hơn vài phần.
Lưu Phong âm thầm lắc đầu, sắc dục và cờ bạc từ xưa tới nay, bất luận là tại xã hội nào cũng đều phồn vinh, cường thịnh. Mặc dù ở kiếp trước, xã hội bình đẳng, nhưng vào ban đêm thì sắc dục và cờ bạc cũng là những thứ đứng đầu...
“Lưu huynh, thật là ngươi đó chứ?”
Một tiếng kêu cho làm Lưu Phong giật mình, hắn ngước đầu lên nhìn thì thấy một người đang đi đến, một vị hoa phục công tử, hắn mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt, hông đeo đai lưng bạch ngọc, tóc dài buông xõa, chỉ kết một cái bím ở giữa đỉnh đầu, thoạt nhìn rất dễ gây thiện cảm với người khác.
Lưu Phong thầm nghĩ người này nhìn thật quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra nổi đã gặp ở hắn ở đâu?
“Vị huynh đài này, huynh biết ta sao?” Lưu phong có chút hồ nghi hỏi.
Hoa phục công tử đầu tiên a lên một tiếng, sau đó mỉm cười nói”Lưu huynh quả thật là người hay quên? Huynh thật sự không nhớ tiểu đệ sao?”
Lưu Phong cẩn thận quan sát vài lần nữa, trong mắt hiện ra vẻ vui mừng”Là ngươi, chính là nguơi?” Lưu Phong nhớ lại khoảng nửa tháng trước, ra ngoài tình cờ gặp một diệu nhân? Vì sao gọi hắn là Diệu Nhân? Lưu Phong nhớ kỹ lúc ấy người này gặp chuyện bất bình, vì bênh vực một lão đầu khoảng 50 tuổi, mà lên tiếng, kết quả chưa nói dứt lời đã bị mấy tên ác bá đánh té xuống đất. Ai ngờ hắn đứng dậy, như một thánh nhân, đối với lũ ác bá này khuyên nhủ, tên ác bá giận dữ, đập cho hắn một trận. Đúng lúc Lưu Phong đi ngang qua, đánh tên ác bá chạy mất, người này mới có thể thoát thân. Bất quá lúc đó Lưu Phong không để ý, thậm chí ngay tên họ của hắn cũng không hỏi. Không nghĩ tới hôm nay lại gặp lại...
“Ha... ha...” Hoa phục công tử mỉm cười: “Lưu huynh cuối cùng cũng nhớ ra ta rồi”
“Hạnh ngộ... hạnh ngộ!” Lưu Phong nghĩ, người này ngoại trừ một chút cổ hủ ra thì cũng là người tốt. Chắp tay nói vài câu khách sáo vậy.
Lưu huynh, tiểu đệ đã nhiều ngày khổ sở tìm huynh, không nghĩ tới cho đến hôm nay mới gặp được... Ân người giúp đỡ lúc trước, tiểu đệ xin cúi đầu cảm tạ” Nói xong hắn quay đầu, hướng về Lưu Phong cung kính bái một lễ.
Lưu Phong cười nhẹ, tiến lên đưa tay ngăn hoa phục công tử nói: “Chút việc nhỏ, hà tất phải đại lễ như vậy, huynh đài thật là khách sáo. Được rồi, còn chưa thỉnh giáo đại danh của huynh đài?”
Hoa phục công tử vội nói: “Tại hạ họ Bạch, tính danh Thiên Hành, Lưu huynh, nếu không chê, có thể gọi ta một tiếng Thiên Hành”.
Tuy cũng là một nam nhân, Lưu Phong cũng không muốn gọi thân mật như vậy, mỉm cười nói: “Thiên Hành, tức thay trời hành đạo? Chẳng trách huynh đài vẻ mặt đầy chánh khí như vậy”.
Nhắc lại chuyện nửa tháng trước, nghĩ lại bộ dạng chật vật, quẫn bách của mình lúc đó, bây giờ cũng có chút xấu hổ. Tự trách mình có ít kinh nghiệm, vọng tưởng thánh nhân chi đạo có thể cảm hóa được ác bá, lại không nghĩ tới có thể bị người ta hành hung, thật là văn hóa bại suy...
“Lưu huynh, sau sự việc đó, mỗi lần nhớ đến, tiểu đệ lại cảm thấy thật xấu hổ” Thiên Hành cảm khái thở dài một tiếng, lại nói”Lưu huynh, việc ngày đó tại hạ vẫn còn cảm kích, hôm nay hân hạnh gặp lại ân nhân, ta muốn mời ngươi đi Túy Xuân lâu để đáp tạ, không biết Lưu huynh có đồng ý không?”
Lưu Phong nghĩ thầm hiện cũng không có việc gì, cười gật đầu nói: “dĩ nhiên là được”
Thiên Hành thấy Lưu Phong đáp ứng, trong lòng không khỏi cao hứng, đi trước dẫn đường. Một đường thẳng tiến, chẳng mấy chốc hai người đã đến một nơi đèn hoa rực rỡ...
Kỹ viện? Lưu Phong hơi kinh hãi, không nghĩ đến nhìn Thiên Hành như văn nhân lại đến một nơi như thế này. Bất quá hắn nhanh chóng đổi ý niệm, nam nhân đến thanh lâu vốn là sự việc rất bình thường, chẳng phải kiếp trước tại những quốc gia tân tiến thì kỹ viện cũng đã chính thức được thừa nhận đó sao?
“Bạch huynh, nơi này có phải là sản nghiệp của Phượng viên? Trải qua lần chuyện Xuân Hạnh lần trước tại Phong Nguyệt lâu, Lưu Phong đối với thanh lâu có chút sợ hãi, sợ lại một lần nữa rơi vào độc kế của Trương Mỹ Nhân.
Bạch Thiên Hành mặc dù không biết vì sao Lưu Phong hỏi vấn đề này, nhưng vẫn giải thích: “Túy Xuân lâu không phải là sản nghiệp của Phượng viên”