Hi Du Hoa Tùng

Chương 71: Q.10 - Chương 71: Tình kiếp




“Tam muội, muội quá lo lắng rồi. Đại tỷ trong khoảng thời gian này không phải là đã cho phép chúng ta xuống núi rồi sao.” Thủy Mị Nhi suy nghĩ một chút nói: “Mùng 8 tháng sau, tỷ muội chúng ta đồng thời xuống núi, cùng Phong nhi nói chuyện.”

Nghê Thường gật đầu, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều: “Uhm, muội nghe lời tỉ.”

Dừng một chút, Thủy Mị Nhi thoáng do dự một chút hỏi: “Tam muội, nghe Đại tỷ nói trong khoảng thời gian gần đây tâm trí muội không được yên ah?”

Nghê Thường nghe vậy, sắc mặt nhất thời ảm đạm, trong lòng tựa hồ có ngàn lời muốn nói, lời lên đến miệng nhưng không thể nói ra.

“Tam muội, muội tâm trí không yên, kỳ thật tỷ cũng có chút phát hiện.” Thủy Mị Nhi chăm chú nói: “Tam muội, muôị nói cho tỷ biết, muội có đúng là nảy sinh tình cảm ngoài tình thầy trò với Phong nhi hay không?”

Nghê Thường nghe vậy thân thể khẽ run lên, ánh mắt có chút bối rối, trong khoảng thời gian ngắn thật sự không biết trả lời như thế nào.

Thủy Mị Nhi thở dài một tiếng nói: “Tam muội, muội có biết tại sao Phiêu Hương Cốc chúng ta lại không thu nam đệ tử không? Thứ nhất, tuyệt học Phiêu Hương chỉ thích hợp cho nữ tử tu luyện. Thứ hai, tu luyện tuyệt học Phiêu Hương chính là tối kỵ động tình cảm nam nữ. Cho nên, sư tổ mới đặt ra quy củ không thu nhận nam đệ tử.”

Thủy Mị Nhi thở dài một tiếng nói: “Vốn ta cũng không biết, chỉ là gần đây Đại tỷ mới nói cho ta nghe.”

Nghê Thường nhất thời đã hiểu ra: “Có phải Đại tỷ kêu tỷ tới đây khuyên muội không?”

Thủy Mị Nhi gật đầu: “Không sai, chính là Đại tỷ kêu ta nói cho muội biết. Tâm pháp của môn phái chúng ta so với các môn phái khác không giống nhau. Vạn lần không thể đối với nam nhân nảy sinh tình cảm, nếu không tâm trí sẽ không yên, dẫn tới tâm ma.”

Nghê Thường nghe vậy, sắc mặt có chút tái nhợt, cắn môi không nói lời nào.

Thủy Mị Nhi thấy thế, buồn bã nói: “Tam muội, xem ra muội quả nhiên đối với Phong nhi đã nảy sinh tình cảm nam nữ.”

Thủy Mị Nhi có khẽ dài nói: “Chuyện này cũng đúng thôi, muội ngày nào cũng nhớ tới hắn, trong lòng tự nhiên cũng sẽ nảy sinh loại tình cảm vi diệu này.”

“Muội nên làm cái gì bây giờ?” Nghê Thường có chút bối rối, nắm chặt hai tay Thủy Mị Nhi.

Thủy Mị Nhi nhíu nhíu mày, suy nghĩ một hồi nói: “Tam muội, muội sẽ từ bỏ sao?”

Nghê Thường suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Thủy Mị Nhi, thống khổ lắc đầu: “Muội cũng không biết, muội thật sự không biết.”

Thủy Mị Nhi yêu thương vuốt ve mái tóc Nghê Thường, nhẹ giọng nói: “Mặc dù muội không thừa nhận, nhưng ta và Đại tỷ đều biết, muội sẽ tuyệt đối không từ bỏ tình cảm với Phong nhi. Nhưng có một số chuyện, muội phải đưa ra quyết định nếu không đối với muội hay Phong nhi đều có ảnh hưởng.”

“Bây giờ, trước mặt muội có hai con đường.” Thủy Mị Nhi ngôn ngữ trở nên chăm chú nói: “Thứ nhất, muội quên tình cảm với Phong nhi, bế quan tu luyện mười năm ‘Vong Tình Đại Pháp’. Thứ hai, dũng cảm đối mặt. Đại tỷ mấy ngày trước hao phí tu vi tính toán cho muội, chuyện muội và Phong nhi trên thực tế chính là tình kiếp của muội. Nếu muội may mắn vượt qua tình kiếp này, đối với chuyện tu luyện của muội sẽ rất tốt. Đại tỷ nói, nếu muội thuận lợi vượt qua lần tình kiếp này, tương lai tiền đồ sẽ không giới hạn, cho dù là chuyện vạn người mong muốn là ‘Phi thăng’ cũng không phải là chuyện khó.”

“Lựa chọn thứ nhất, đối với muội mà nói, có chút tàn nhẫn, nhưng lại là biện pháp tốt nhất. Lựa chọn thứ hai, muội phải mạo hiểm tinh thần và hy sinh tinh thần. Nếu có thể vượt qua tình kiếp này thì quá tốt, nếu như thất bại, hình thành tâm ma, tu vi của muội có thể vì vậy mà bị hủy. Tam muội, chuyện cần nói tỷ đã nói hết, muội tự mình lựa chọn như thế nào?” Thủy Mị Nhi nhẫn nại nói.

Nghê Thường vẫn như trước tâm tình rối loạn, nàng đối với Lưu Phong tới cùng là loại tình cảm gì, ngay cả chính nàng cũng không rõ ràng lắm, cho nên bây giờ nàng cũng không biết phải làm sao?

Thủy Mị Nhi lạnh nhạt nói: “Tam muội, nếu muội lựa chọn từ bỏ, Đại tỷ đã kêu ta đem ‘ Vong Tình Đại Pháp tớí cho muội, muội tùy lúc có thể bế quan.” Nói xong Thủy Mị Nhi xuất ra một quyển sách màu vàng.

Nghê Thường ngây người một chút, lập tức đẩy quyển sách màu vàng ra, cắn cắn môi nói: “Không, muội không muốn, không muốn từ bỏ.”

Dừng một chút, Nghê Thường nhãn tình kiên định nói: “Nhị tỷ, ta lựa chọn con đường thứ hai. Bất kể tình cảm của ta với Phong nhi là loại gì, muội đều muốn đối mặt.”

Thủy Mị Nhi vừa mừng vừa lo, mừng vì quả nhiên mình không nhìn nhầm, Tam muội quả thật tính tình là vậy, lo âu chính là nếu tương lai thất bại, vậy sẽ như thế nào đây?

“Tam muội, nếu muội lựa chọn đối mặt, tỷ và Đại tỷ cũng không thể ngăn cản muội. Bất quá, muội trước tiên phải có chuẩn bị cho tình huống xấu nhất” Thủy Mị Nhi nghiêm túc nói.

Nghê Thường kiên định gật đầu nói: “Vâng, muội biết.”

“Nhị tỷ, tỷ và Đại tỷ yên tâm đi, muội nhất định thuận lợi vượt qua tình kiếp.” lựa chọn con đường này, Nghê Thường tâm tình nhất thời dễ chịu đi không ít. Lòng tin cũng là một sức mạnh cường đại.

“Tình kiếp, không phải dễ dàng như vậy. Tam muội, muội nhất định phải cẩn thận.” Thủy Mị Nhi dặn dò.

“Vâng, muội sẽ cẩn thận.”

Nhìn Nghê Thường vẻ mặt mười phần tin tưởng, Thủy Mị Nhi trong lòng khẽ thở dài, có lẽ chính mình cũng muốn đi trên con đường của Tam muội.

“Ây da, sao cái tên tiểu qủy đó, tại sao trong lòng ta luôn xuất hiện bóng dáng hắn.” Thủy Mị Nhi trong lòng âm thầm than.

Chuyện Thủy Mị Nhi không ngờ tới chính là, kinh nghiệm tình kiếp không chỉ có nàng và Nghê Thường.

Có chút chuyện một khi nói rõ ra, cũng sẽ không còn thần bí nữa.

Thủy Mị Nhi nhìn Nghê Thường cười hắc hắc: “Tam muội, muội cuối cùng là đã nảy sinh tình cảm với tiểu qủy đó khi nào vậy? Còn không thành thật khai báo?”

Nghê Thường đỏ mặt, cúi đầu, không dám nhìn Thủy Mị Nhi, một lúc lâu mới ngại ngùng nói: “Khi nào ah? Muội đối với Phong nhi chỉ có tình cảm trưởng bối.”

“Nói xạo, nói xạo ah. Tam muội, ngay cả tiên tử băng thanh ngọc khiết như muội mà cũng có lúc nói xạo sao?.” Thủy Mị Nhi mập mờ cười hỏi.

“Đáng ghét, Nhị tỷ đáng ghét, muội trong lòng đang rối bời, vẫn chưa nghĩ ra.” Nghê Thường thẹn thùng nói, bất quá trong lòng cũng có chút ngọt ngào.

“Được rồi, Nhị tỷ, không phải tỷ với Phong nhi cũng có ý nghĩ đó sao?” Nghê Thường đột nhiên công kích lại, cười nói: “Muội nhớ kỹ, khi chia tay, tỷ cố tình để cho Phong nhi ăn đậu hũ mà?” Nghê Thường lời này không giả dối, nàng chính xác thấy rõ ràng.

Thủy Mị Nhi bất ngờ nhưng cũng không thẹn thùng, cười nói: “Tiểu qủy đó muốn sờ mông ta, thì ta để cho hắn sờ, có gì đâu...”

Nghê Thường nghe vậy thiếu chút nữa té xỉu, lời như vậy mà cũng có thể nói được sao.

“Không mắc cỡ.” Nghê Thường cắn cắn môi nói.

“Sao vậy? Chẳng lẽ muội ghen với ta?” Thủy Mị Nhi cười nói: “Nói không chừng, tương lai ta có thể còn cướp mất tiểu qủy của muội.”

“Không cần cướp.” Nghê Thường thật tâm nói: “Nếu Nhị tỷ cũng thích Phong nhi, ta nhất định sẽ chia cho tỷ một nửa (haha, làm như hàng). Kỳ thật cũng không sai, đúng rồi, nếu chúng ta đều thích Phong nhi, vậy sau này có thể tiếp tục ở cùng một chỗ...”

Thủy Mị Nhi một trận xấu hổ, Nghê Thường cũng là khéo tưởng tượng.

“Được rồi, không nói nữa. Chúng ta lên kế hoạch một chút, nói như thế nào với Đại tỷ, mùng tám tháng sau đi thăm tiểu qủy. Tiểu qủy xuống núi quậy phá, không biết đã hại bao nhiêu nữ nhân rồi. Xem ta lần này xuống núi như thế nào thu thập hắn.” Thủy Mị Nhi hừ một tiếng nói.

Nghê Thường mập mờ cười cười: “Nhị tỷ, chẳng lẽ tỷ cũng ghen?”

“Đáng ghét.” Thủy Mị Nhi mặt trắng không còn chút máu liếc Nghê Thường một cái, không hề tức giận nói: “Đó là tiểu nhân tình của muội, tỷ chỉ muốn trút giận dùm muội thôi...”

Nghê Thường có chút thẹn thùng nói: “Là tiểu nhân tình của tỷ.”

“Nhị tỷ, dám chắc tỷ cũng thích Phong nhi.” Nghê Thường cười nói: “Ta có chứng cớ, tỷ từ nhỏ đã bắt Phong nhi tới kêu tỷ thức dậy, cũng không biết tỷ đã để cho Phong nhi ăn bao nhiêu đậu hũ rồi...”

Thủy Mị Nhi nghe vậy không khỏi có chút nhớ tới thời gian trườc kia. Lưu Phong trước khi bệnh nặng, mỗi lần hắn đều theo quy củ của mình kêu mình thức dậy, cũng không dám liếc mắt nhìn mình một cái.

Nhưng là sau khi bệnh nặng, hai mắt trong sáng lại trở nên có chút không thành thật, luôn cố ý hay vô tình nhìn chằm chằm vào ngực mình. Nhớ kỹ một lần, nàng không cẩn thận, không mặc nội y, vậy mà hai mắt tên tiểu tử lớn mật dám nhìn chằm chằm vào giữa hai chân mình, lúc đang nhìn, nàng rõ ràng thấy, trong khố của tiểu qủy rõ ràng đang bị đội lên...

Nghĩ tới đây, Thủy Mị Nhi không khỏi mặt đỏ lên.

Nghê Thường cũng nhân cơ hội trêu chọc: “hehe, Nhị tỷ quả nhiên bị muội nói đúng. Nhị tỷ xinh đẹp như thế, thật là tiện nghi cho Phong nhi ah...”

“Đáng ghét, muội trêu chọc tỷ, cẩn thận tỷ thật sự cùng muội tranh giành...” Thủy Mị Nhi như con nít nói.

Nghê Thường đang muốn nói chuyện, nhưng ngoài cửa lại vang lên tiếng của Tần Thủy Dao: “Nhị muội, Tam muội các ngươi cùng ở đây ah?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.