“Đúng vậy, Tình Nhi là người tài năng giỏi giang. Ta xem a, về sau sẽ mang thêm tiền tài cho chúng ta...” Khuynh Quốc cũng rất bội phục Túc Vương phi trước kia tức Tình Nhi bây giờ. Nhất là sau khi xem tài năng tổ chức của nàng thì càng tôn sùng.
“Lão công, chàng đi sớm về sớm. Đừng quên chàng còn phải đến Toàn Thủy. Phỉ Nhi muội muội ở đó đang cần chàng trợ giúp?” Khuynh Quốc sợ Lưu Phong đi soái phủ của Nhạc Tử Lân lại dây dưa với Tình Nhi vài ngày thì lại làm hỏng việc.
“Ha hả, yên tâm, ta biết đúng mực.” Lưu Phong cười hắc hắc, đưa tay nhéo qua bộ mông vểnh của nữ nhân cười cười mờ ám: “Mấy ngày nay làm khổ các nàng. Chờ khi xong việc Toàn Thủy ta nhất định hảo hảo hầu hạ các nàng...”
Khuynh Quốc đương nhiên biết hắn gọi hầu hạ là có ý tứ gì, sắc mặt lập tức ửng đỏ, trong lòng cũng đầy chờ mong: “Ân, chàng mau đi thôi.”
Lưu Phong hôn môi nữ nhân một chút rồi mới xoay người rời đi.
Lưu Phong đến đã được Nhạc Tử Lân nhiệt tình hoan nghênh, tuy nhiên vẻ mặt Tình Nhi lại lạnh lùng, dường như đối với việc Lưu Phong nhiều ngày như vậy mới đến làm nàng có chút bất mãn.
“Tình nhi làm sao vậy?” Lưu Phong hỏi nhỏ Nhạc Tử Lân.
Nhạc Tử Lân nháy mắt ra hiệu nói: “Chuyện đám người trẻ tuổi các ngươi thì tự mình đi xử lý. Ta biết nói gì được. Đi mà dỗ dành nó, ta có việc đi trước”
Đợi cho Nhạc Tử Lân đi khỏi thì Lưu Phong tiến lại ôm nàng từ phía sau, hơn nữa lại cười ha hả bên tai nàng: “Sao vậy, giận à? Trong khoảng thời gian này ta đích thực có chút bận rộn”
“Bên cạnh ngươi mỹ nữ nhiều như vậy, làm sao còn có thể để ý cảm nhận của người ta?” Cùng lúc Tình Nhi đang nói thì đôi to xinh đẹp mắt trong phút chốc như mờ hẳn đi. Nhớ tới mong mỏi mỗi ngày của mình nên trong lòng lập tức thấy tủi thân thiếu chút nữa đã khóc thành tiếng.
Lưu Phong vội vàng nói: “Tình Nhi, đừng khóc, nữ nhân khóc nhiều sẽ không đẹp.”
Tình Nhi nghe vậy thì đúng là cũng không dám khóc. Vốn nàng nhiều tuổi hơn Lưu Phong nên vô cùng để ý tới dung mạo của mình. Vì vậy nàng vội vàng ngừng khóc.
Lưu phong bên người có đủ loại nữ nhân, cho nên hắn biết nói sao để dỗ dành cho nữ nhân vui vẻ. Hai tay hắn ôm ngực nữ nhân, miệng ghé sát vành tai mẫn cảm của nàng hôn một cái rồi dịu dàng an ủi: “Tình nhi. Hiện tại nam nhân của nàng đang ở vào thời điểm mấu chốt của sự nghiệp. Ta cũng muốn mỗi ngày cùng nàng nhưng cũng không làm được. Nàng nhẫn nại một ít ngày nữa, chờ tương lai tất cả mọi chuyện đều đã xong, ta sẽ hảo hảo cùng nàng”
Trên người Tình Nhi thì vành tai là mẫn cảm nhất. Bị nam nhân đùa như vậy khiến thân thể nàng lập tức đờ đẫn mà dựa vào ngực Lưu Phong.
“Hừ, chàng chỉ biết ngon ngọt nói dối người ta...” Tình Nhi cố ý làm nũng ở trước mặt Lưu Phong.
Lưu Phong cười hắc hắc còn tay chậm rãi đưa xuống hạ thân của nàng. Tình nhi lập tức liền luống cuống vội vàng đẩy ra: “Đừng như vậy. Vạn nhất bị phụ thân trông thấy...”
“Ha hả, yên tâm, nhạc phụ đại nhân đã đi rồi.” Lưu Phong cũng không để ý tới sự từ chối của nữ nhân, khua tay vài cái đã giật cả váy nữ nhân và quần của mình ra rồi nhanh chóng vung thương đâm vào.
“Đáng ghét, ôm thiếp vào phòng đi” Sau cơn sóng tình mãnh liệt, Tình Nhi tứ chi bải hoải cuộn mình trong ngực nam nhân thẹn thùng nhìn ra cửa đại sảnh.
Lưu Phong nở nụ cười ôm nữ nhân vào trong lòng rồi triển khai Thất Tinh bộ giống như sao băng lượn vào khuê phòng của Tình Nhi.
Trên giường trong khuê phòng, hai người lại lần nữa cuộn lấy nhau triền miên cùng một chỗ. Tình Nhi ước chừng lơ lửng trên mây thêm ba lượt nữa mới hoàn toàn thỏa mãn.
Tình Nhi rúc đầu cuộn mình trong vòng tay nam nhân, sau đó mới ngửa đầu nhìn chằm chằm người tình rồi nói: “Lão công, chàng định đi Toàn Thủy trợ giúp Phỉ Nhi làm Cao Ly vương?”
Lưu Phong gật gật đầu, nói: “Không sai, nàng có ý tưởng gì tốt đưa ra vậy?”
Quay hẳn người lại để mình càng thêm thoải mái tựa vào ngực nam nhân rồi Tình Nhi lúc này mới nói tiếp: “Thiếp nghe nói Cao Lệ vương sợ vợ. Nếu chàng có thể thuyết phục sủng phi Cao Lệ vương là Mĩ Cơ thì nhất định có thể khiến Phỉ Nhi ngồi trên vị trí Thái tử Cao Lệ”
Lưu Phong thập phần vui mừng mà gật gật đầu: “Ha hả, tốt lắm, Tình Nhi, tình báo của nàng với ta mà nói là vô cùng có ích. Đúng rồi, tin tức này là do Loan Phượng bang của nàng nghe được à?”
Được nam nhân ca ngợi, trên mặt Tình Nhi lập tức hiện lên vẻ đắc ý nhẹ nhàng trả lời: “Ân, là do bang hội thám thính được, cũng không biết có thể giúp đỡ cho việc của chàng không”
“Có chứ, đương nhiên có thể giúp đỡ” Tay Lưu phong đùa nghịch đồn bộ trắng phau của nữ nhân đồng thời khích lệ: “Tình Nhi, nàng biết không? Nghe nói nàng lập ra Loan Phượng bang làm cho ta rất cao hứng.”
“Lão công, trong Loan Phượng bang hơn phân nửa đều là đệ tử trước kia của Túc vương phủ. Sau đó phụ thân lại chọn một ít tâm phúc gia nhập vào đó. Tuy nhiên cuối cùng thiếp cảm thấy không chắc chắn lắm. Nếu không chàng bảo Khuynh Quốc muội muội phái vài nhân viên tình báo có khả năng cao của Nữ Nhân Hoa vào đi. Nói như vậy sẽ trợ giúp nâng cao năng lực trinh sát tình báo của bang. Ngoài ra ý định trước mắt của thiếp là phát huy sở trường của mình kiếm tiền là chính. Không biết chàng có suy nghĩ khác không?”
Lưu Phong suy nghĩ một chút rồi khẳng định: “Tình nhi, Loan Phượng bang là do nàng một tay thành lập, nên làm thế nào thì do chính nàng quyết định. Tuy nhiên nàng cần gì thì có thể nói với ta. Ta nhất định toàn lực ủng hộ nàng. Về chuyện Nữ Nhân Hoa thì nàng của bảo với Khuynh Quốc, nói là ta đã đồng ý. Hơn nữa về sau có cần gì thì nàng hoàn toàn có thể trực tiếp nói với các nàng. Các nữ nhân của ta đều giống nhau không hề có phân biệt, ta hy vọng nàng có thể hiểu được điểm này.”
Tình Nhi nhu thuận gật gật đầu nói: “Thiếp không có chuyện gì khác, nhưng nếu nói chuyện kiếm tiền, việc buôn bán thì lại có chút tự tin.”
Sau khi cùng Tình Nhi trao đổi chuyện Loan Phượng bang xong thì sẩm tối Lưu Phong mới về Thiên Thượng Nhân Gian. Hắn tính toán khởi hành buổi tối, có Phi Nhi đưa đi thì nửa đêm đã có thể đến Toàn Thủy.
Trước khi đi, Thu Sương gọi Lưu Phong lại dặn dò: “Phong nhi. Chuyến đi Toàn Thủy này ngươi nên cẩn thận một chút, di nương không thể đi cùng ngươi. Bốn vị sư tôn của ngươi cũng đã tới ngày xuất quan. Ta phỏng chừng, khi ngươi trở về từ Toàn Thủy thì đã đưa bốn vị sư tôn của ngươi trở lại rồi”
Vừa nghe di nương nói như vậy Lưu Phong lập tức liền vui vẻ không thôi. Hắn nghĩ đến việc đoàn tụ với sư tôn mà trong lòng tràn đầy chờ mong: “Tốt, tốt... Đã đi lâu như vậy, ta đích xác có chút nhớ nhung bốn vị sư tôn. Đúng rồi di nương. Tu vi hiện tại của bốn vị sư tôn như thế nào rồi?”
“Cái này thì ngươi yên tâm. Tu vi bốn vị sư tôn của ngươi hiện giờ mỗi người đều là Thiên Nhân hậu kỳ, tuyệt đối sẽ làm cho ngươi chấn động...” Thu Sương tự tin tràn đầy mà nói: “Chuyện di nương đích thân an bài thì ngươi cứ yên tâm đi”
Lưu Phong mỉm cười: “Ha hả, Phong nhi đương nhiên hiểu được bản lĩnh của di nương”
“Tốt lắm, giờ không còn sớm, ngươi lên đường đi. Đi sớm về sớm, đáng tiếc thiên cơ của ngươi đã bị che khuất. Nếu không di nương sẽ bói một quẻ hung cát cho ngươi. Tuy nhiên với tu vi hiện tại của ngươi. Nếu không phải là cường giả của Tiên Linh môn hoặc là đích thân Bạch Huyền Y ra tay thì tu chân bình thường không có người nào có thể đả thương được ngươi”
Sau khi từ biệt di nương và các thê tử, Lưu Phong liền cưỡi Phi Nhi bay thẳng đến Toàn Thủy.
Đến nửa đêm thì hắn tới nơi. Lúc ấy Phỉ Nhi công chúa đang nghỉ ngơi. Lưu Phong tránh đám hộ vệ lẻn thẳng vào khuê phòng của nàng.
Đến khi Lưu Phong đặt tay lên bộ ngực nữ nhân thì nàng mới giựt mình tỉnh lại. Sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi nàng phát hiện người đến là Lưu Phong lập tức vui sướng như điên.
“Chủ công, là chàng. Đúng là chàng, ta không nằm mơ chứ?” Để xác định mình không phải đang nằm mơ, Phỉ Nhi thậm chí đưa tay tự cấu đùi mình.
Một chút đau đớn thực sự nói cho nàng biết không phải mình đang nằm mơ, nam nhân mà mình ngày nhớ đêm mong đích thực đã đến đây ngay bên cạnh nàng.
“Phỉ Nhi, không ngờ sao. Vào trong ngủ đi. Nàng chỉ cho ta chỗ nằm... Hay là nàng muốn cho ta ngủ trực tiếp ở trên người nàng...” Lưu Phong nói mờ ám.
Phỉ Nhi công chúa nghe vậy thì trên mặt đột nhiên hiện ra một nụ cười lẳng lơ, thì thào nói nhỏ: “Ta cầu còn không được...” Nói xong liền uốn éo thân mình đến gần ngực nam nhân.
Nhìn Phỉ Nhi công chúa tươi như hoa đào, Lưu Phongvỗ mạnh một cái vào kiều đồn căng tròn vểnh cao của nàng rồi ra sức tán dương: “Đã lâu không thấy, cái mông lại vểnh lên rõ. Ha hả, ta thích.”
Gương mặt xinh đẹp đỏ lên, còn trong lòng cũng là giống như được uống mật ngọt, Phỉ Nhi công chúa quyến rũ cười cười, ưỡn người lắc lưu đồn bộ phì nhiêu tuyết trắng, vén mây lên cao để hấp dẫn Lưu Phong.
“Chủ nhân, thích không? Phỉ Nhi muốn của chàng an ủi...” Phỉ Nhi công chúa nâng cao đồn bộ giống như một cún xinh động dục.
Nhìn thấy Phỉ Nhi dâm đãng như thế, Lưu Phong không khỏi nở nụ cười. Sự dâm đãng của quỉ tử và bổng tử dường như có từ xưa.
Trong nhận biết của Lưu Phong ở kiếp trước, nữ nhân bổng tử và quỷ tử gần như giống nhau. Chỉ cần nam nhân đủ cường đại thì ngươi có thể hoàn toàn nắm bắt thể xác và tinh thần của nàng.
“Chủ nhân, ta muốn người lộng ở nơi này...” Phỉ Nhi công chúa lắc lư mỹ đồn đưa tay chỉ vườn hoa sân sau.
Lưu Phong hơi hơi động tâm, bàn tay lập tức vuốt ve ra sau. Đến khi nơi riêng tư của nữ nhân ướt át thì hắn mới thoát hết quần áo, chậm rãi thử thăm dò tiến nhập cửa sau của nữ nhân.
Lúc đầu dường như Phỉ Nhi có chút không thích, thậm chí có chút đau đớn cùng khó chịu nho nhỏ. Nhưng trải qua kỹ xảo và sự vuốt ve của Lưu Phong nên nữ nhân động tình cực kỳ. Ái dịch đầy đủ làm dịu cửa sau do đó khiến cho hai người dục tiên dục tử.
Sự thật chứng minh cửa sau nữ nhân so với nơi riêng tư càng thêm mẫn cảm. Ít nhất Phỉ Nhi là như vậy, bởi vì ở cuối cùng lúc đạt tới dục vọng đỉnh núi thì nàng xuất thủy.
Sau trận tình cảm mãnh liệt, hai người ôm nhau nằm thì mới bắt đầu nói chính sự.
“Chủ nhân, ba ngày sau sẽ là sinh nhật lần sáu mươi của phụ vương, cũng là ngày ngài chỉ định Thái tử. Ta hy vọng chàng có cùng ta đến thủ phủ, giúp ta trở thành Thái tử.” Phỉ Nhi đưa tay vẽ lên bộ ngực rộng lớn của nam nhân một vòng tròn, vẻ mặt ửng hồng.
Lưu Phong hơi hơi ngây người, trong lòng suy nghĩ nếu đến khi Phỉ Nhi làm Cao Ly nữ vương rồi hầu hạ mình dưới khố thì đó là chuyện kích thích và hưng phấn cỡ nào.
Lưu Phong vội đình chỉ bay bổng, bàn tay vuốt ve chơi đùa trên ngực nữ nhân nhẹ giọng hỏi: “Tình hình đối thủ cạnh tranh của nàng đều biết rõ ràng chứ?”
“Ân.”
Phỉ Nhi gật gật đầu nói rất nghiêm túc: “Trước mắt đối thủ mạnh nhất là Tam ca Lý Huyền Trí và Nhị ca Lý Huyền Binh... Phía sau bọn họ đều có gia tộc và đại thần khác nhau ủng hộ. Tuy nhiên trong khoảng thời gian này với sự trợ giúp của chủ nhân thì Toàn Thủy thành của ta đã phát triển trở thành thế lực nhất cường đại nhất trong các vùng đất phong. Hơn nữa ta cũng âm thầm mua chuộc rất nhiều đại thần ủng hộ ta...”
“Nàng nói ta phải làm gì để giúp ngươi?” Lưu Phong hỏi.
Phỉ Nhi thoáng do dự một chút rồi nói: “Hiện giờ ba thế lực chúng ta trên cơ bản là ngang nhau. Ta phỏng chừng, có thể quyết định vận mệnh chúng ta chính là một nữ nhân”
“Cao Ly Vương hậu Mỹ Cơ?” Lưu Phong đã biết tin đó từ Tình Nhi.
Phỉ Nhi hơi kinh hãi: “Chủ nhân, vốn người cũng biết. Chàng thật sự là thần thông quảng đại. Không sai, ta cũng bỏ rất nhiều tâm tư mới nghe được phụ vương nguyên lai đều sợ vợ, Mỹ Cơ kia nói gì nghe nấy. Tuy nhiên mấy năm nay phụ vương và Mĩ Cơ trước mặt mọi người thì rất hòa hợp (nv: thiên y vô phùng)”
“Hơn nữa, chủ công, chàng làm sao mà biết được?” Phỉ Nhi có chút tò mò.
“Ha hả, là Tình Nhi nói cho ta biết.” Lưu Phong cũng không giấu diếm, dù sao đều là nữ nhân của mình nên không có gì cần giấu diếm. Hiện giờ, những người bên cạnh hắn thì có thể tín nhiệm và yên tâm nhất chính là các nữ nhân của mình. Cho nên với nữ nhân trước mặt, ngoại trừ chuyện mình xuyên qua không gian thời gian thì Lưu Phong cũng không có giấu diếm việc gì.
“Nga? Chính là Túc Vương phi ngày trước phải không?” Phỉ Nhi công chúa hít một hơi, nữ nhân bên mình chủ công quả thực không có một ai ngồi không. Chính mình nên ngồi trên ghế Cao Lệ nữ vương mới được a. Nếu không so với các nàng sẽ bị kém đi.