Hoàng Hậu xích người lại gần, rồi dựa cả vào lồng ngực khô quắt của lão Hoàng đế tươi cười nói: “Bệ hạ, người nghĩ xem, ai nấy đều biết trong cung có Chân Long vệ, cấm quân, đại nội thị vệ. Ngoài cung thì có Tứ Đại Quân Đoàn, các doanh thuộc quyền kiểm soát của Hoàng gia. Với lực lượng như vậy cho dù Yến vương có đem quân tấn công, e là muốn chiếm cũng khó. Hiện giờ đại quân Tam Vệ đang ở Yến kinh nên hắn sẽ không dám tạo phản. Gần đây các quan lại lớn nhỏ trong triều đều bàn tán, nói là bệ hạ triệu Yến vương vào kinh là muốn nhân cơ hội để giam lỏng hắn, tám phần mười là Yến vương cũng nghĩ vậy. Cho nên trước khi hắn vào kinh có thể đã chuẩn bị lực lượng, chuẩn bị lối thoát cho mình. Nếu bệ hạ thật sự giam lỏng hắn, hắn cũng dễ thoát thân thôi.”
“Ha ha, không tồi—!”
Lão Hoàng đế nghe Trần Hoàng hậu nói xong, lập tức cười to, bàn tay đang đặt trên mông nàng phát mạnh vài cái: “Hoàng hậu, nàng càng ngày càng thông minh đấy. Trương Tử Ngưu nói nàng ở bên trẫm chỉ làm hại nước hại dân, nhưng trẫm thấy rằng nàng chính là quân sư của trẫm.”
“Trương Tử Ngưu, lão thất phu, xem ta làm thế nào thu thập ngươi.” Lão Hoàng đế vô ý nói một câu lại khiến Trần Hoàng hậu hận Trương Tử Ngưu thấu xương.
“Sự thông minh của thần thiếp so với bệ hạ có đáng là gì, bệ hạ mới là bậc minh quân trí tuệ tuyệt đỉnh.” Trần Hoàng hậu đã biết rõ tính tình cũa lão Hoàng đế, lão già này càng già càng thích nghe nịnh hót.
Quả nhiên, lão Hoàng đế lại cười ha hả lần nữa. Hai tay vòng ra sau ôm lấy nàng, bàn tay to lớn kia cách một lớp vải đang thỏa thích vuốt ve làm kích thích hưng phấn sung mãn của Ngài.
“Bệ hạ, thiếp muốn—!” Trần Hoàng hậu mặt đỏ hồng, nũng nịu nói với lão Hoàng đế.
Lão Hoàng đế vừa cười gian hắc hắc vừa nói: “Có thiệt không vậy, buổi sáng không phải mới dập một trận rồi sao? Giờ lại muốn nữa à?”
Trần Hoàng hậu tựa vào lồng ngực lão Hoàng đế hưởng thụ sự âu yếm của Ngài cười quyến rũ nói: “Bệ hạ, ai bảo người thường ngày cường tráng thần võ như vậy khiến người ta kìm lòng không được mà.”
Trần Hoàng hậu đối với nhu cầu tình dục rất cao, một khi nổi hứng lên sẽ không thể khống chế được nữa. Trong thời gian gần đây, lão Hoàng đế nhờ tác dụng của đan dược nên dũng mãnh dị thường. Tuy rằng diện mạo già lão nhưng hành sự thì đến trai tráng bình thường cũng không thể sánh bằng.
“Đồ dâm đãng nhà ngươi. Muốn làm trẫm mệt chết à—!”
Lão Hoàng đế nói một đằng làm một nẻo, đẩy Trần hoàng hậu ngã xuống. Giang hai chân nàng ra, thân trên thì dựa vào bàn, thẳng đến vùng hương đồn cao cao màu mỡ kia, dùng sức vỗ vỗ vào đó vài cái, một cánh tay xé rách quần nàng. Lộ bờ mông trắng như tuyết kia ra.
Tiếp theo, lão Hoàng đế ra hiệu cho thái giám cùng cung nữ rời đi rồi cởi bỏ quần của mình ra. Hai tay lại đè lên bờ mông màu mỡ kia, kiềm chặt lưng áo đâm vào. Cùng lúc chung chạ đó, đôi bàn tay to lớn lại từ phía sau bóp lấy bộ ngực chắc nịch kia của nữ nhân thỏa thê hưởng thụ.
“Bệ hạ. Người rút ra. Thần thiếp bị người làm cho gần chết nè—!”
Trần Hoàng hậu đã sớm nhìn thấu tính cách lão Hoàng đế, biết Ngài thích nhất là lúc nữ nhân động dục kêu rên, những tiếng dâm đãng này thật kích thích. Cho nên nàng đồng thời lắc lư thân mình theo nhịp với nam nhân, cũng không ngừng rên la.
Sau nửa canh giờ, Trần Hoàng hậu dường như đã đạt tới đỉnh dục vọng, thỏa mãn gào thét lên. Đến ngay cả bọn thái giám cung nữ chờ bên ngoài cũng có thể nghe rõ.
Thái giám thì khỏi nói rồi, không có cảm giác, dĩ nhiên là không có phản ứng. Còn các cung nữ dĩ nhiên là không thể không xúc động mạnh. Đám tiểu nha đầu sớm đều bị lão Hoàng đế thử qua, niếm trải qua mật ngọt tình dục, hiện giờ sao có thể làm ngơ với tiếng rên đó, trong lòng mỗi người rạo rực không thôi.
Nhìn lén thử thì thật to gan đối với cung nữ, thậm chí còn muốn xoay người sang chỗ khác, bọn họ đều nắm chặt tay lại nhìn thẳng xuống đũng quần của mình.
“Bệ hạ, thiếp ra rồi—!”
Theo sau tiếng la vang dội, thân thể Trần Hoàng hậu run lên dữ dội, một khoái cảm mãnh liệt làm nàng bay bổng lên mây. Cùng lúc đó, ở chổ ấy của Trần Hoàng hậu, lão Hoàng đế cũng run lên một chút, bắn ra tinh nguyên nóng bỏng.
Sau cảm giác mãnh liệt đó, nhất long nhất phượng miễn cưỡng nằm xuống Long Ỷ, Trần Hoàng hậu trên mặt đầy dư vị cao trào, hưng phấn nói: “Bệ hạ, người càng ngày càng lợi hại.”
“Ha ha, trẫm chính là thiên tử!” Lão Hoàng đế có vẻ rất đắc ý.
“Bệ hạ, gần đây thiếp nghe nói Đông cung thường có nam nhân ra vào, bệ hạ thấy có cần phái Chân long Vệ đi tìm hiểu xem có thật như vậy không?” Trần Hoàng hậu vừa vuốt ve lồng ngực lão Hoàng đế vừa nói.
Lão Hoàng đế nét mặt thỏa mãn, đang nhắm mắt hưởng thụ sự tê dại sau cao trào, không chút suy nghĩ liền gập đầu đáp ứng luôn: “Chuyện này giao cho nàng giải quyết.”
Trần Hoàng hậu mừng thầm, nhưng ngoài mặt không lộ vẻ gì nói: “Bệ hạ, Trương Tử Ngưu tuổi đã cao, nên cho ông ấy về quê dưỡng lão nhé.” Thái tử phi và Trương Tử Ngưu là cái đinh trong mắt Trần Hoàng hậu, nên nàng quyết định trừ bỏ họ một lượt luôn.
“Nàng xử lý hết mấy việc lặt vặt đó đi.” Lão Hoàng đế nói xong lập tức giật mình nhỏm dậy hỏi: “Nàng nói Trương Tử Ngưu? Không được, Trương Tử Ngưu tuy tuổi cao nhưng tài năng của ông ấy không ai có thể thay thế được, giang sơn của trẫm còn cần ông ấy.” Lão Hoàng đế mặc dù rất tin tưởng Trần Hoàng hậu, nhưng chưa phải hoàn toàn mê muội, Trương Tử Ngưu là người thế nào lão hoàn toàn hiểu rõ. Giang sơn rộng lớn của lão nếu không có các quan hết lòng lo toan thì lão làm sao thoải mái hưởng khoái lạc được.
“Bệ hạ thứ tội, nô tì đã lỡ lời!” Trần Hoàng hậu vội vàng xin lỗi.
Lão Hoàng đế quát khẽ: “Việc Trương Tử Ngưu sau này không được nhắc đến nữa, còn việc của Điềm nhi nàng có thể thoải mái xử lý...”
Trong soái phủ Tĩnh vương, ngoại ô kinh thành
Tĩnh Vương gia vẫn lo lắng sai thám báo của Tứ Đại Quân Đoàn chú ý nhất cử nhất động tại kinh đô. Theo tình hình trước mắt Yến vương cùng Đông cung đều đã có hành động. Rất nhiều kẻ không rõ lai lịch không ngừng lẻn vào kinh thành, tuy Vương chỉ huy Tứ Đại Quân Đoàn đã ngăn chặn được một phần, nhưng mà không xuể cá lọt lưới còn rất nhiều.
Vì thế Vương gia càng thêm bất an về tình hình kinh đô.
Đã thế, người mà Vương xem trọng là Lưu Phong lại không có hành động gì, việc này khiến lão vô cùng hoang mang. Nhất là thân phận không rõ ràng của Lưu Phong khiến lão mất ăn mất ngủ.
Lão cũng biết một số tin tức, đã tìm ra một số manh mối. Lại nảy ra thân phận Thế Tử của Trịnh vương khiến lão càng thêm khó hiểu.
“Vương gia—!”
Ngay lúc Vương đang cau mày nghĩ đến vấn đề đó thì ngoài cửa phòng có tiếng gọi lão.
Tĩnh Vương gia lập tức ổn định tư tưởng, vội ra mở cửa. Thấy trước cửa là Khâm Thiên giám Tu Duyên Thiên sư.
“Tu Duyên Thiên sư, lâu rồi mới gặp, sao không thường qua tệ phủ chơi...” Đối với chuyện Tu Duyên đến thăm, Tĩnh Vương có vẻ không ngờ. Từ khi Trương Thiên sư tự nhiên chết một cách tức tưởi lão cùng Khâm Thiên giám đã rất ít qua lại. Hơn nữa Tu Duyên không thông báo đã bí mật lẻn vào, chắc chắn là phải có việc không muốn ai biết.
Tu Duyên Thiên sư mỉm cười, nét mặt thần bí nói: “Vương gia chỗ này nói chuyện không tiện, để ta vào trong sẽ nói sau.”
Tĩnh vương thoáng do dự, rồi vội nhường đường cho Tu Duyên vào. Tuy chưa rõ ý đồ của Tu Duyên, nhưng lão khẳng định Tu Duyên không có ác ý.
Sau khi hai người ngồi xuống, Tĩnh vương gia ánh mắt đầy nghi vấn, là người đầu tiên phá tan sự im lặng: “Tu Duyên Thiên sư ngài đến đây có việc gì quan trọng không?”
Tu Duyên cũng không vòng vo, gật gật đầu nói: “Tĩnh vương gia, Tu Duyên hôm nay tới đây là có sự việc trọng đại muốn nói với Vương gia. Tuy nhiên trước khi nói, tôi còn muốn biết rõ một việc xin Vương gia cho biết.”
Tĩnh vương thấy vẻ cẩn thận của Tu Duyên, biết chắc là đại sự cũng vội vàng nói: “Tiên sư có chuyện gì cứ hỏi. Bản vương nhất định sẽ có gì nói nấy, không dám dấu diếm nửa câu.”
“Vương gia thật là người thoải mái. Ta cũng không vòng vo nữa.” Tu Duyên trầm ngâm nói: “Vương gia, tình hình hiện nay ở kinh đô ngài cũng thấy rõ, thật hỗn loạn. Mấy thế lực lớn đều có ý tranh Hoàng vị, các thế lực khác cũng đều rục rịch chuẩn bị chuẩn bị đục nước béo cò. Đế quốc sắp loạn đến nơi rồi.”
Nói đến đây, Tu duyên hỏi: “Vương gia nghĩ trong buổi loạn thế này, ai là người có thể đứng ra chủ trì đại cục?”
Tĩnh Vương gia khẽ nhíu mày, vấn đề này thật ra cũng không khó trả lời, vấn đề là lão còn không biết lập trường của Tu Duyên như thế nào?
“Ý Thiên sư thế nào, ai là người được trời chỉ định?” Tĩnh Vương không đổi nét mặt trả ngược nan đề lại cho Tu Duyên.
Tu Duyên biết ý Tĩnh vương, chỉ cười nhạt, chỉ chỉ lên trời nói: “Người được trời chọn chính là Hoàng Thái tôn điện hạ!”
“Đông cung à?” Tĩnh Vương gia hơi hơi cau mày, hơi bất ngờ với lời nói của Tu Duyên.
“Vương gia sai lầm rồi, là Thái tôn mà không phải Đông cung.” Tu Duyên giải thích nói: “Hoàng Thái tôn không ở Đông cung.”
“Thật sao?”
Tĩnh Vương gia nghe xong lời Tu Duyên vừa nói, lập tức giật mình. Những phỏng đoán của lão trước đây lại ra hiện ra trong óc.
“Xin hỏi Thiên sư, ai là Hoàng Thái tôn?” Bốn bề vắng lặng, Tĩnh Vương gia vội vàng hỏi đáp án chính mình lâu nay muốn biết nhất.
Tu Duyên dường như có chút giật mình. Nghe khẩu khí Tĩnh Vương gia như vậy thì lão dường như có chút hoài nghi với thân phận chủ tử của Đông cung.
Nghĩ đến đây Tu Duyên mỉm cười nói: “Vương gia, ta biết ngài trong lòng đang nghi hoặc, ta đến giải đáp vấn đề này cho ngài. Tuy nhiên ngài hãy nói trước cho ta biết phán đoán của ngài thế nào.”
Tĩnh Vương gia gần như có thể khẳng định, người mình phán đoán là đúng, và cũng là người được trời chọn kia. Thoáng do dự một chút, lão trầm giọng nói: “Lưu Phong—!”
Tu Duyên tuy rằng đã sớm liệu đến câu trả lời của Tĩnh Vương, nhưng sau khi nghe thấy tên Lưu Phong, trong lòng vẫn rất thoải mái. Hết thảy dường như đều trong dự kiến của sư tôn Trương Thiên sư của lão. Tĩnh Vương gia quả nhiên là người đáng tin cậy.
“Vương gia, ngài đã nói thẳng thì ta cũng thẳng thắn với ngài. Người được trời chọn cũng là Lưu Phong.” Tu Duyên còn nói một sự thật nữa: “Có thể nói chắc chắn Lưu Phong mới chính là Hoàng Thái tôn đương triều.”
Nghe được lời này, Tĩnh Vương liền thở một hơi dài nhẹ nhõm. Sự dự đoán của lão cũng giống như thế, và cũng phù hợp với lợi ích của lão.
“Thiên sư có chứng cớ gì không?” Đây là việc lớn nên Tĩnh vương gia muốn có một ít bằng chứng thuyết phục.
Tu Duyên như đã chuẩn bị từ trước, liền đưa cho Tĩnh Vương một phong thư nói: “Vương gia hãy xem đây là do Trương tiên sư tự tay viết, người đọc thử sẽ biết.”
Tĩnh vương vội nhận lá thư sau khi đọc cẩn thận, nét mặt liền thoải mái hẳn. Có Trương Thiên sư chứng thực, thâm phận Lưu Phong chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
“Thiên sư, bây giờ chúng ta nên làm gì? Hay là chúng ta cùng đem việc này tâu lên hoàng thượng.” Tĩnh Vương gia hỏi.
“Không được!” Tu Duyên lắc đầu nói: “Việc này chưa đến lúc công bố ra, bây giờ còn vài điểm đáng ngờ cần chúng ta kiểm chứng. Hơn nữa bệ hạ chưa chắc đã tin lời của tiên sư. Thân phận Hoàng Thái tôn cần dùng Tử Hư Chân Long lệnh chứng minh. Theo ta được biết Tử Hư Chân Long lệnh năm đó bị hư hại trong trong tay gia sư. Hiện đang được cao thủ bên cạnh bệ hạ sửa chữa, để khôi phục hoàn toàn cần một khoảng thời gian nữa.”
Tĩnh Vương gia suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Không sai, việc này quan hệ đến một âm mưu cực lớn. Nếu chúng ta vội vàng tấu lên bệ hạ, ngược lại sẽ là đánh rắn động cỏ. Đúng rồi, lão Thiên sư lúc trước có biết rõ ràng chân tướng sự việc hay không?”
“Không có—!”
Tu Duyên thở dài một tiếng, nói: “Tiên sư năm đó trước khi chết cũng dựa vào Tử Hư Chân Long Lệnh, xác định thân phận Lưu Phong. Chi tiết nội tình vụ việc cũng hoàn toàn không rõ gì cả.”
“Lưu Phong có biết rõ nội tình hay không?” Vương gia đột nhiên hỏi.
Tu Duyên lắc đầu, nói: “Theo thần được biết, hắn đã tích cực điều tra chuyện này. Dù sao thì năm đó hắn vẫn còn nhỏ.”
“Thiên sư, theo ý của ngươi, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tĩnh vương gia trầm tư một lúc rồi hỏi.
Tu Duyến suy nghĩ một chút, nói: “Án binh bất động, hết thảy như cũ. Sau đó chúng ta cần phải chờ Tử Hư Chân Long lệnh phục hồi mới có thể thực hiện. Hôm nay thần sở dĩ đến nói với người việc này, là muốn cho người chuẩn bị tâm lý. Đế quốc tồn vong cùng dân chúng sinh tử, tương lai đều phải dựa vào chính Thái tôn. Cho nên thần hy vọng người có thể đưa ra lựa chọn chính xác”.