“Huynh đệ, ngươi yên tâm đi đi, Tiểu Uyển ta sẽ giúp ngươi chiếu cố, thù cha ngươi ta sẽ tận lực báo thù, nhưng... thu hồi tất cả những gì thuộc về ngươi... ta làm không được. Có lẽ... quên đi... ta trước tiên tìm Tiểu Uyển, về hai chuyện còn lại, sau khi ta có năng lực, ta nhất định giúp ngươi hoàn thành” Lưu Phong đang tự mình chăm chú nói.
Trương Thiên Sư vốn đang ở một chỗ vắng vẻ ở ngoại ô Giang Nam nhìn thiên tượng, đột nhiên Tử Hư Chân Long Lệnh trong ngực rung lên phát ra một tiếng kêu to...
Trương Thiên Sư kinh hãi thất sắc, không dám chậm trễ, vội vàng mang lệnh bài cầm ra cẩn thận xem xét, lệnh bài kêu to không thôi, tựa hồ có chuyện bất hảo xảy ra.
“Không hay, chẳng lẽ Hoàng thái tôn đã xảy ra chuyện”. Tử Hư Chân Long Lệnh do Hoa Hạ đại đế trước lúc hắn rời hoàng cung đã tặng cho hắn, Tử Hư Chân Long Lệnh đại biểu cho thân phận của chính chủ nhân nó, có thể điều động tất cả Cẩm Y Vệ. Hoa Hạ đại đế sở dĩ giao cho Trương Thiên Sư là vì cho hắn phương tiện để tìm kiếm quý nhân. Bất quá không nghĩ Trương Thiên Sư lại biết một chút bí mật của Tử Hư Chân Long Lệnh, sư môn của hắn Thiên Sư Đạo từng ghi lại Tử Hư Chân Long Lệnh có phong ấn Tử Hư Long Hồn từ thời thượng cổ, có thể cảm ứng với huyết mạch hoàng gia. Hôm nay lệnh bài không ngừng kêu to, xác định rõ ràng hoàng gia có người xuất thế. Nếu không như vậy thì hẳn là người mang thiên tử huyết mạch Hoàng thái tôn đã xảy ra chuyện.
Tuy nhiên, điều làm cho Trương Thiên Sư kỳ quái là nếu chiếu theo cảm ứng của lệnh bài thì huyết mạch của hoàng gia đang ở tại Giang Nam”
“Chẳng lẽ Hoàng thái tôn đến Giang Nam?”
“Không có khả năng!” Trương Thiên Sư rất nhanh từ bỏ suy đoán này, Hoa Hạ đại đế từng hạ lệnh, trước khi Hoàng thái tôn chính thức đăng cơ, hắn không thể rời khỏi hoàng cung. Bởi vì có người giám thị, Hoàng thái tôn tuyệt đối không thể xuất hiện tại Giang Nam. Nhưng Tử Hư Chân Long Lệnh cảm ứng cũng tuyệt đối không sai.
Để biết rõ chân tướng sự việc, Trương Thiên Sư vội vàng ngự giá phi kiếm tiến nhập thành Giang Nam tìm Cẩm Y vệ chỉ huy sứ Phùng Nguyệt. Phùng Nguyệt nhận ra Tử Hư Chân Long lệnh lập tức phục tùng Trương Thiên Sư vô điều kiện.
Trương Thiên Sư cũng không có nói rõ sự tình, chỉ là hỏi hắn tìm xem Hoàng thái tôn hiện ở nơi nào.
Không lâu sau trong kinh đô truyền đến tin tức Hoàng thái tôn vẫn ở tại hoàng thành như trước, chưa rời khỏi một bước, hơn nữa bản thân hắn cũng vẫn bình thường, không hề xảy ra chuyện gì.
Trương Thiên Sư sắc mặt đại biến, trong đầu xuất hiện một ý niệm kinh hồn: “Chẳng lẽ Hoàng thái tôn tại kinh đô không thật sự là Hoàng thái tôn?”
Đương nhiên, cũng không loại trừ Tử Hư Chân Long Lệnh cảm ứng sai. Dù sao, bí mật của Tử Hư Chân Long Lệnh hắn cũng chỉ là từ điển tịch của sư môn vô tình nhìn thấy.
Lo lắng không thôi, Trương Thiên Sư quyết định trở về kinh đô một chuyến, đem việc này hồi báo để cho Hoa hạ đại đế định đoạt. Đương nhiên, rủi ro là không thể tránh được. Nếu Tử Hư Chân Long Lệnh sai lầm, hắn có thể vì việc này mà mất mạng.
Vì hoàng thất là chính thống, thiên hạ chỉ là lê dân, Trương Thiên Sư cuối cùng cũng quyết định, dù mất mạng cũng phải đem việc này báo cáo rõ ràng.
Phùng Nguyệt chính vì việc Ma giáo xuất hiện mà đau đầu, thấy Trương Thiên Sư hiện thân, vốn tưởng lão nhân gia ra mặt, ai ngờ lão lại vội vã rời đi.
“Thiên Sư, người có thể trì hoãn vài ngày không, Ma giáo đã phục hồi, thế tiến hung mãnh, mấy ngày nay thủ hạ dưới tay hạ quan đã chết không dưới ba trăm. Hạ quan hy vọng người có thể giúp ra tay đối phó Ma giáo? Nghe nói Ma giáo kỳ này phục xuất có mời tu chân cao thủ tương trợ?” Theo tin tình báo quốc gia, Phùng Nguyệt tự nhiên biết rõ bản lĩnh Trương Thiên Sư. Hy vọng hắn ra tay giúp đối phó Ma giáo cao thủ.
Nếu là bình thường, Trương Thiên Sư sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng chuyện xảy ra hôm nay, so với chuyện Ma giáo, càng trọng đại hơn nhiều, tự nhiên không cách nào trì hoãn lại được.
“Phùng đại nhân, không gạt ngươi, ta bây giờ có chuyện rất quan trọng phải hồi kinh diện kiến thánh thượng, chuyện Ma giáo ta nhất thời cũng không thể ra tay được. Bất quá, ngươi có thể quay về nhờ Giang Nam Tổng đốc phủ tìm đệ tử trong sư môn ta là Tu Phúc, hắn có thể giúp ngươi. Được rồi, ngoại trừ sự tình của Ma giáo và Yến vương, xin ngươi cẩn ttận điều tra tại Giang Nam địa giới có kỳ nhân dị sĩ nào không. Ta sẽ tận lực quay lại sớm một chút” Dặn dò vài câu xong, Trương Thiên Sư vội vàng cáo từ, ngự giá phi kiếm bay về hoàng thành.
Liễu Thanh Nghi và Tiểu Linh Nhi từ khi vào Phượng viên, hôm nay vẫn là lần đầu tiên đi dạo phố, vào thời điểm này là giữa trưa, trên đường người người vội vàng, cửa hàng hai bên đường cũng mở cửa, ven đường cũng nổi lên các sạp bán các loại hàng hóa nhỏ, những âm thanh chào hàng liên tục phát ra, hết sức nào nhiệt.
Mẫu tử Liễu Thanh Nghi hai người không phải lần đầu tiên đi đến đây, nhưng lúc này đây cùng lúc trước tuyệt không giống nhau.
Trước đây đi đến đây, cũng là rón rén, ngày hôm nay thật sự nhàn nhã, tự do tự tại, tâm tình cũng không giống nhau, tự nhiên cảm thụ cũng không giống nhau.
Tiểu Linh Nhi rất nhanh chóng bị các thứ hàng hóa đủ màu sắc cuốn hút, trong chốc lát xem cái này, nhìn cái kia, phàm thích cái gì đó đều la hét đòi Liễu Thanh Nghi mua. Liễu Thanh Nghi trên người có ngân phiếu Lưu Phong cấp cho nàng, thấy con cao hứng, tự nhiều là nàng đáp ứng.
“Mẹ, sau này chúng ta mỗi ngày đều đi mua sắm được không?” Tiểu Linh Nhi vui vẻ hỏi.
Liễu Thanh Nghi cười nói “Linh nhi, mẹ ngày thường còn phải chiếu cố công tử gia và Bạch Vũ tiểu thư, đâu có thời gian cùng ngươi đi chơi chứ”
Tiểu Linh Nhi mất hứng, chu miệng nói: “Mẹ, ta không thích... Bạch Vũ tỷ tỷ, bản thân nàng có nhà, nhưng không chịu trở về. Chỉ biết nhờ vả đại ca ca, thật chẳng biết xấu hổ!”
Liễu Thanh Nhi vội vàng nói: “Ngươi nhỏ như thế biết gì mà nói. Nghe ta nói, trước mặt người khác ngàn vạn lần không được nói như vậy. Nếu không mẹ sẽ rất tức giận đó. Kỳ thật Bạch Vũ đại tỷ tỷ mệnh rất khổ... Thôi bỏ đi, chuyện này nói với ngươi ngươi cũng không hiểu. Tóm lại, ngươi nhớ kỹ, Bạch Vũ tỷ tỷ là ngươi tốt, nàng rất thích ngươi, sau này ngươi nghe lời mẹ nói, đối với nàng tốt một chút, biết không?”
Tiểu Linh Nhi hiểu chuyện, gật gật đầu nói: “Mặc dù Bạch Vũ tỷ tỷ là tình địch của mẹ, nhưng Linh nhi nhớ kỹ, từ hôm nay ta sẽ đối tốt với nàng”
“Tình địch?” Liễu Thanh Nghi trong lòng bực bội, đứa nhỏ bốn tuổi, sao lại biết nhiều từ mới như vậy, công tử gia cũng thiệt là, đối với Linh nhi cưng chiều quá mức.
“Vị tiểu thư xinh đẹp này, chúng ta thật có duyên phận a, trong biển người mênh mông lại gặp nhau, không bằng sẵn dịp ta xin mời nàng một chén trà, được không?” Mẹ con Liễu Thanh Nghi vừa đi vừa nói chuyện vui, đột nhiên ở đâu đâm đầu tới mấy nam tử, bao vây lấy nàng.
Liễu Thanh Nghi có chút nhíu mày, ngẫng đầu nhìn thoáng qua, đã thấy một vị quần áo hoa lệ, trông vẻ hèn mọn, bỉ ổi, dáng mập mạp, đang cản đường đi của mình.
“Vị nương tử này, tại hạ Lý Hoành, phụ thân ta là Giang Nam tạo phủ Lý Trì Lý đại nhân, gia tài vạn quán... hy vọng có thể cùng ngươi giao hảo. Tên thiếu gia này cố ý khoe khoang gia thế chính mình, cười hề hề, đôi mắt nhìn đăm đăm vào ngực Liễu Thanh Nghi, miệng chảy nước miếng.