Hi Du Hoa Tùng

Chương 42: Q.10 - Chương 42: Uy lực Kiếm cương




Lưu Phong trầm tư một lúc, sau đó nghiêm trang nói: “bệ hạ, vi thần nghe nói Phù Tang võ sĩ thiện nghệ đánh lén, thường xuyên thừa dịp Hoa Hạ đại quân không phòng bị mà tập kích các thành thị vùng duyên hải.

“Không sai, Phù Tang lãng nhân thường xuyên đánh lén, cướp bóc ngư dân ven vùng duyên hải. Mỗi lần đại quân chúng ta phát hiện, truy lùng thì chúng đều đã cao chạy xa bay. Thực sự là làm cho người ta nổi giận.” Nhắc đến Phù Tang lãng nhân, Hoa Hạ đại đế trong lòng lại nổi lên sự hậm hực.

“Bệ hạ, vi thần nghĩ rằng việc này triều đình nên để cho quan binh các vùng duyên hải như Liêu Đông, Chiết, Mân, Việt... gia tăng phòng bị, tần suất tuần tra nên gia tăng thêm đều đặn. Mấu chốt là bệ hạ nên động viên các thành thị vùng duyên hải tổ chức các Dân gian xã đoàn, hiệp trợ với hải lục quan binh tác chiến, cùng chống giặc thì mới có thể chống được sự cướp phá của Phù Tang lãng nhân.”

Hoa Hạ đại đế nghe vậy trong mắt hiện lên một đạo tinh quang: “Lưu ái khanh, đề nghị của ngươi thật không sai nhưng ngươi có nghĩ đến hậu quả khi toàn dân cũng được trang bị như binh lính không?”

Đối với lo lắng của Hoa Hạ đại đế, ngày đó Ân quý phi đã từng hỏi qua. Lưu Phong suy nghĩ một chút nói: “Bệ hạ, người là lo lắng dân chúng có vũ khí sẽ tạo phản?”

“Sự thật là như thế.” Hoa Hạ đại đế hừ một tiếng, nói: “Bình thường dân chúng không thể nào tổ chức trang bị vũ khí. Bọn họ không thể có vũ khí của mình.”

“bệ hạ, vi thần không đồng ý với quan điểm này.” Lưu Phong lớn mật nói: “Cư dân các vùng duyên hải chính là căm thù cực độ Phù Tang võ sĩ. Nếu triều đình phát vũ khí cho họ thì bọn họ hẳn sẽ dùng nó để đối phó với Phù Tang lãng nhân, đối với triều đình chỉ có cảm kích, làm sao có tâm tình tạo phản.”

Nghe Lưu Phong phân tích xong, Hoa Hạ đại đế trầm tư một chút, nói: “Ngươi nói đương nhiên là có đạo lý nhưng chuyện này vẫn có chút mạo hiểm.”

“Bệ hạ, kỳ thật lãnh đạo các Dân gian xã đoàn vẫn do quân nhân của đế quốc thống lĩnh. Cứ như vậy thì xã đoàn vẫn nắm giữ trong tay bệ hạ. Bọn họ như thế nào có thể tạo phản.”

Hoa Hạ đại đế nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Không sai, trẫm sẽ nắm được xã đoàn trong tay. Tự nhiên không e ngại có tạo phản. Lưu ái khanh, đề nghị của ngươi tốt lắm. Trẫm sẽ nhanh chóng cùng Quân bộ thương nghị. Được rồi, ngươi còn đề nghị gì nữa không? Mau nói cho trẫm nghe.”

Lưu Phong khẽ rùng mình, nói: “Hoa Hạ đại đế chúng ta còn có rất nhiều chư hầu gần Phù Tang và Cao Lệ. Vì sao bệ hạ không phái sứ giả đi đến các nước chư hầu này, thương nghị đối phó với Phù Tang và Cao Lệ?”

Hoa Hạ đại đế sắc mặt có chút tức giận nói: “Hoa Hạ đế quốc của ta là thượng quốc, muốn đối phó với Phù Tang và Cao Lệ sao lại phải nhờ đến lực lượng của tiểu quốc.”

Lưu Phong mỉm cười, xem ra cô cô đối với Hoa Hạ đại đế rất hiểu rõ.

“Bệ hạ, thỉnh xin nghe vi thần nói đã. Các nước chư hầu gần Phù Tang và Cao Lệ, dựa vào thuận lợi của địa lý, đế quốc chúng ta hoàn toàn có thể trú binh tại đây. Tương lai khi viễn chinh bắt đầu thì từ việc hành quân cho đến tiếp tế lương thảo... Hết thảy đều sẽ tiện dụng vô cùng.” Lưu Phong đề nghị.

Hoa Hạ đại đế suy nghĩ một chút, nói: “Không sai. Bất quá là việc đồn trú binh lính tại các nước chư hầu cũng không phải là dễ dàng.”

“Bệ hạ, nếu chúng ta phân tích rõ lợi hại. Thần nghĩ họ sẽ đáp ứng. Thần nghe nói Triều Tiên quốc binh lực rất yếu, những năm gần đây vẫn bị Cao Lệ và Phù Tang áp bức, xâm phạm. Vì thế hoàng thất Triều Tiên từng dâng thư cầu viện chúng ta. Bây giờ kỹ thuật viễn dương của chúng ta đã có đột phá. Viễn chinh đại quy mô hoàn toàn có thể thực hiện được.”

“Lưu ái khanh, nghĩ không ra ngươi đối với chiến sự cũng là nhân tài.” Hoa Hạ đại đế suy nghĩ một hồi, hiểu được hai đề nghị của Lưu Phong đều rất hợp lý.

Dừng một chút, Hoa Hạ đại đế nói: “Lưu ái khanh, hai việc ngươi đề nghị, trẫm sẽ nhanh chóng thảo luận với Quân bộ. Tương lai nếu thực hiện thì tẫm sẽ cho ngươi trực tiếp thực hiện.”

Trên thực tế, Hoa Hạ đại đế lần này triệu Lưu Phong tiến cung chính là vì muốn hỏi tình hình phát triển của Thiên Thượng Nhân Gian nhưng không nghĩ ra lại có thêm hai thu hoạch tốt như vậy.

Lưu Phong đi rồi, Hoa Hạ đại đế vẫn còn vui vẻ mỉm cười.

“Thế nào, ngươi nghĩ hai việc Lưu Phong đề nghị như thế nào?” Hoa Hạ đại đế hưng phấn quay người về phía tối căn phòng, khẽ hỏi.

“Rất lợi hại.” Nói chuyện chính là bóng đen.

“Thật là ngoài ý muốn.” Hoa Hạ đại đế cười nói: “Sư huynh ngươi đề cử nhân tài quả không sai. Chỉ bằng vaò hai điều đề nghị này đã hơn hẳn cả Quân bộ của đế quốc.”

“CHính xác.” Bóng đen đột nhiên hỏi: “Lưu Phong rõ ràng là một thiên tài về quân sự. Bệ hạ không định để cho hắn phát triển quân đội đấy chứ?”

Hoa Hạ đại đế lắc đầu: “Quân bộ thì không thể. Cẩm Y Vệ đã vào tay hắn, nếu để cho hắn vào Quân bộ nữa thì ta e là sẽ có vấn đề.”

“bệ hạ, vẫn không tin Lưu Phong?”

Hoa Hạ đại đế trầm tư một chút: “Chẳng biết tại sao nhưng ta không thể nhìn thấu được con người Lưu Phong. Có đôi khí trẫm nghĩ hắn rất đơn giản nhưng đôi khi lại thấy hắn là một người rất nguy hiểm.”

“Rất đơn giản, hắn dù sao cũng là tu chân Nguyên Anh hậu kỳ.” Bóng đen lạnh nhạt giải thích.

“Không phải như ngươi nghĩ đâu.” Hoa Hạ đại đế mỉm cười nói: “Ta cảm thấy trên người hắn có một khí tức nguy hiểm, một khí phách bất thường.”

“Khí phách?” Bóng đen hỏi: “Bệ hạ, ý tứ của người là Lưu Phong rất có thể...”

“Không nên nói ra.” Hoa Hạ đại đế thở dài một hơi: “Ta chỉ mong là cảm giác của ta sai.”

Bóng đen trầm tư một chút, định mở miệng muốn nói gì nhưng lại yên lặng, sau đó

chuyển sang chuyện khác: “Bệ hạ, người để cho Túc vương gia nhập điều tra Hộ bộ, phải chăng là đã quyết tâm xuống tay với Đông cung?”

“Ngươi nghĩ sai rồi.” Hoa Hạ đại đế sắc mặt bỗng trở nên âm trầm: “Trẫm chỉ là muốn ép bức Đông cung một chút, muốn nhìn xem phản ứng của Đông cung như thế nào. Ta muốn tự mình chứng minh chuyện ám sát lần trước có đúng là do Điềm nhi gây ra hay không?”

“Nếu là đúng?” Bóng đen lạnh nhạt hỏi.

Hoa Hạ đại đế trầm tư suy nghĩ, sau đó cất lời: “Bất kể là ai, nếu muốn đoạt tính mạng của ta thì trẫm sẽ không bỏ qua.”

Bóng đen khẽ thở dài: “Gia đình đế vương quả nhiên không có chỗ cho thân tình.”

“bất quá trẫm cho rằng nếu Điềm nhi đứng sau chuyện này thì Hoàng thái tôn vẫn vô tội.” Hoa Hạ đại đế lạnh nhạt nói: “Thái tôn là ta chứng kiến nó lớn lên, ta dám chắc nó sẽ không làm chuyện có lỗi với ta.”

“bệ hạ, kỳ thật người cũng không cần bi quan quá.” Bóng đen nhắc nhở: “Sự thật thì vị tất đã là Đông cung làm ra. Bệ hạ nên cẩn thận cân nhắc đã.”

“Điều này ngươi yên tâm. Trẫm tự có phân tấc.”

Trở lại Thiên Thượng Nhân Gian đã là giữa trưa, Lưu Phong, Kim Vận, Thanh Liên cùng ăn cơm xong, nói vài câu, sau đó Lưu Phong một mình vào phòng tu luyện.

Kim Vận dưới sự đề nghị của A Mỗ cũng bắt đầu tu luyện. Thanh Liên tự nhiên là không cam lòng yếu thế, chủ động thỉnh cầu Kim Vận cho tu luyện cùng một chỗ. Như vậy nàng cũng có được sự bảo vệ của A Mỗ.

Thái Âm Thất Tinh Huyền vận hành đủ chín chín tám một vòng chu thiên thì trong đan điền đã tràn ngập linh khí đến mức bão hòa, Lưu Phong không thể làm gì khác hơn là chuyển sang tu luyện Kiếm cương.

Thần niệm dẫn dắt, Lưu Phong chậm rãi rót linh khí trong cơ thể vào Hạo Thiên Kiếm. Nguyên Anh lực trong cơ thể như cũng như nước chảy tiến vào thân kiếm. Linh lực và Nguyên Anh lực lập tức quyện chặt lấy nhau trong thân kiếm.

Rất nhanh chóng Kiếm cương pháp quyết nhanh chóng vận hành, dung hợp hai cỗ linh khí lại.

Sau khi hai cỗ lực lượng hoàn toàn dung hợp thành một, Lưu Phong cẩn thận dẫn dắt luồng khí lưu hợp nhất này từ thân kiếm phản hồi lại, tuần hoàn trong cơ thể, sau đó lại quay lại Hạo Thiên Kiếm.

Thời gian trôi qua, cuối cùng Lưu Phong cảm thấy thân kiếm cũng trở thành một bộ phận trong thân thể mình, không cần phải dùng thần niệm dẫn dắt nữa mà tự động vận hành tuần hoàn không ngừng.

Ba ngày sau, Lưu Phong từ từ tỉnh lại, hắn không chút nào mệt mỏi mà còn cảm thấy sung mãn, sảng khoái. Tu vi hẳn lại vừa tăng tiến không ít. Hạo Thiên Kiếm và hắn linh thông cũng tăng lên, thậm chí cơ hồ như biến thành một bộ phận trong thân thể của Lưu Phong.

Ngay cả kiếm hồn mọi khi vẫn cự tuyệt hắn, hôm nay cũng có chút liên lạc.

Lưu Phong trong lòng bất giác mừng rỡ như điên, đi vào nội viện, trong lòng khẽ niệm kiếm quyết, Hạo Thiên Kiếm bay ra khỏi vỏ.

Lưu Phong vận khởi Kiếm cương, Hạo Thiên Kiếm nhất thời nổi lên từng trận bạch mang, Nguyên Anh lực dần gia tăng, bạch mang cũng từ từ cường thịnh, thậm chí kinh động một vài tên thuộc hạ của Hắc Vân từ xa.

“Chủ công, thỉnh mời dừng tay...” Mắt thấy cường đại kiếm thế sẽ phóng ra, một tên Hắc Ám võ sĩ vội lên tiếng nhắc nhở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.