Hí Long Ký Đa Đa Ích Thiện

Chương 47: Chương 47: Ngoại truyện: Mỹ nhân mất đi tiên tử




Tư Đồ Trường Nhạc cùng Thi Tiểu Tiểu một đường bình an vô sự đến được Hoài Cát.

Lần này Thi Tiểu Tiểu đến Hoài Cát là vì muốn mua một số dược liệu chỉ có ở Lăng Quốc. Những chuyện ra ngoài mua thuốc này vốn là của hạ nhân, nhưng Thi Tiểu Tiểu đã chán ghét cuộc sống suốt ngày ở trong cốc, muốn mượn cơ hội này để xem thế giới bên ngoài, cũng tìm hiểu thêm về y thuật của Lăng Quốc, cho nên chủ động xin đi.

Tuy nói Tư Đồ Trường Nhạc bắt nạt Thi Tiểu Tiểu không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, dọc đường đi chiếm của nàng không ít tiện nghi, nhưng trừ lần đó ra, hắn đối với Thi Tiểu Tiểu cũng coi là săn sóc cẩn thận. Ví dụ như chuyện mua thuốc, hiểu biết của hắn đối với dược liệu của Lăng Quốc tất nhiên hơn xa Thi Tiểu Tiểu, cho nên giúp đỡ nàng chọn lựa, mặc cả, khuân vác, khiến Thi Tiểu Tiểu cảm động không thôi.

Mua xong dược liệu, cũng chính là lúc hai người chia tay, nhưng trong lòng hai người đều không đành.

Tuy rằng người Thi gia rất đông, nhưng tình cảm lại không mặn nồng, đều có thói quen đối đãi với nhau đạm bạc, đâu có ân cần chăm sóc, nói chuyện trời đất giống như Tư Đồ Trường Nhạc, huống chi còn là một ngọc diện thần y văn võ song toàn, y thuật cao siêu như thế, Thi Tiểu Tiểu cứ như vậy mà lọt vào lưới tình.

Tư Đồ Trường Nhạc cũng là lần đầu tiên có cuộc hành trình vui vẻ như vậy, cứ nghĩ đến chuyện sau này không còn gặp lại, nhất là đoạn đường từ Hoài Cát đến Lâm An phải hành tẩu một mình, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy khó chịu. Nghĩ nếu Thi Tiểu Tiểu có thể theo hắn đến Lâm An thì tốt rồi, nhưng phải nói như thế nào? Quyết không thể để nàng biết hắn không tìm thấy đường.

Tư Đồ Trường Nhạc văn võ song toàn không phải là thổi phồng, hắn nói với Thi Tiểu Tiểu mình có một người bệnh ở Lâm An, bệnh tình không bình thường, hắn đang muốn đến thăm bệnh, nếu nàng hứng thú có thể đi theo hắn. Thật ra kẻ kia đã sớm khỏi hẳn, có điều Tư Đồ Trường Nhạc nghĩ nếu hắn kiên quyết đến đó, người nhà kia chắc sẽ không ngăn cản. Nhưng hắn không ngờ, lần “lừa gạt” này lại khiến cho cuộc sống hôn nhân sau này của hắn gặp nhiều đau khổ, đương nhiên đây là nói chuyện sau này, không nói rõ ở chỗ này.

Thi Tiểu Tiểu đang không biết phải làm gì để giữ người ở lại, nghe Tư Đồ Trường Nhạc mời, ngoại trừ cao hứng vẫn chỉ là cao hứng, lập tức quyết định cùng Tư Đồ Trường Nhạc đi thành Lâm An.

Bởi vì có thêm dược liệu, Thi Tiểu Tiểu định thuê một chiếc xe ngựa, nhưng Tư Đồ Trường Nhạc lại nói đi đường mới có thể thưởng thức được phong cảnh, còn giúp nàng san sẻ hành lý, Thi Tiểu Tiểu lại cảm động không thôi. Nàng nào biết Tư Đồ Trường Nhạc bởi vì mù đường cho nên không muốn ngồi xe ngựa, khi hắn ngồi xuống xe ngựa thì đầu váng mắt hoa, nôn mửa không ngừng. Đồ nhi Đa Đa đối với bệnh này của hắn thì rất hiểu biết, nói cái đó gọi là say xe, không có thuốc trị. Đa Đa từng cảm thán vỗ bờ vai của hắn nói: “Sư phụ a, ngài đúng là một người số khổ!”

Lần thứ hai chung đường mà đi này, quan hệ của hai người càng tiến thêm một tầng nữa, trò chuyện cũng càng ngày càng nhiều lên, không phải là Tư Đồ Trường Nhạc nói một mình nữa, Thi Tiểu Tiểu đã dần dần thoải mái hơn, kể cho Tư Đồ Trường Nhạc nghe những chuyện của bản thân mình.

Nói chuyện một hồi, đề tài lại chuyển tới đồ đệ Kim Đa Đa của Tư Đồ Trường Nhạc. Bởi vì Tư Đồ Trường Nhạc nói lần này đi đến kinh thành Lăng Quốc là muốn thăm một nữ tử tên là Đa Đa.

Hắn đương nhiên không dám nói Đa Đa là đệ tử của hắn, sư phụ đại nhân đã nhấn mạnh, nói quyết không thể đánh mất mặt mũi Huyền Thiên Tông. Thật ra hắn biết, sư phụ tuy rằng oán trách Đa Đa không có thiên phú học võ, nhưng lại lo lắng Huyền Thiên Tông cây to phải hứng nhiều gió, sẽ mang lại phiền toái cho Đa Đa, vì thế thừa nhận với bên ngoài truyền nhân của Huyền Thiên Tông Quân Tử Duyệt.

Thi Tiểu Tiểu đương nhiên không biết khúc mắc này, nàng nghe thấy Tư Đồ Trường Nhạc liên tục nhắc đến một nữ tử, trong lòng không khỏi có chút chua xót.

“Bộ dạng của Đa Đa cô nương nhất định rất xinh đẹp?”

“Đa Đa nhà ta mặc dù không phải quốc sắc thiên hương, nhưng cũng là một giai nhân thanh tú,” May mắn hắn chưa từng nhìn thấy khuôn mặt hoá trang của Đa Đa. “Hơn nữa lại là thiên kim danh môn, có kiến thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền lành.”

Hắn căn bản không dám tưởng tượng một Đa Đa ôn nhu hiền lành sẽ như thế nào.

“Nghe Tư Đồ đại ca nói thế, này Đa Đa cô nương hình như hiểu biết rất nhiều.”

“Đó là tất nhiên! Đa Đa nhà ta tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại rất có bản lĩnh.”

“Tay nghề thêu thùa của Đa Đa nhà ta còn rất được, có thể thêu phong cảnh Lăng Quốc vào một bức bản đồ.”

Đó chính là bức bản đồ sống còn của hắn.

“Đa Đa nhà ta còn nấu ăn rất giỏi, có những đồ ăn chỉ sợ Hoàng Thượng cũng chưa từng được ăn.”

Cái này cũng không phải thổi phồng, vừa nghĩ đến những món ăn của Đa Đa nấu, nước miếng của Tư Đồ Trường Nhạc lại chảy ra.

“Đa Đa có võ công xuất chúng, hơn nữa khinh công, không hề kém cạnh Quân Tử Duyệt.” Ai, nha đầu kia đúng là có năng khiến bỏ chạy trời cho.

“Đa Đa nhà ta văn chương không tệ, ngâm thơ vẽ tranh cũng không phải chỉ biết nói chơi.”

“Đa Đa nhà ta còn tinh thông âm luật, nghe nàng ca hát quả nhiên như rời vào chốn thần tiên.” Hừ, cả ngày chỉ biết ca ca hát hát, không có chí tiến thủ.

Đồ nhi Đa Đa của Tư Đồ Trường Nhạc thực sự tốt như vậy sao? Đương nhiên không phải! Chỉ là Đa Đa thường nói trò giỏi hơn thầy mà mới chính là một người thầy giỏi, mặc dù hắn không thể mở miệng thừa nhận Đa Đa chính là đồ nhi của mình, nhưng là quyết không thể thừa nhận đồ nhi của hắn là một người ham ăn lười làm. Huống chi hiện tại đã coi Đa Đa như nữ nhi của mình, nữ nhi cho dù có xấu, cũng phải nói đẹp.

Thi Tiểu Tiểu nhìn bộ dạng vui vẻ của Tư Đồ Trường Nhạc khi nhắc đến Đa Đa cô nương, trong lòng càng thêm chua xót. Nhưng quả thật nàng không thể so với người ta. Nàng chỉ biết châm cứu trên thân người, không biết châm cứu trên tơ lụa; nàng chỉ biết sắc thuốc, không biết nấu cơm; nàng chỉ biết viết phương thuốc, không biết làm thơ; võ công của nàng mặc dù không tồi, nhưng Đa Đa cô nương nhất định rất tốt; khi cùng người ta nói chuyện mặt nàng đã đỏ, đừng nói đến chuyện mở miệng ca hát……

“Tình cảm của Tư Đồ đại ca và Đa Đa cô nương nhất định rất tốt?”

“Đó là đương nhiên! Nàng chính là bảo bối……”

Tư Đồ Trường Nhạc kịp thời nuốt xuống hai chữ “đồ đệ”, “Ta là mỹ nhân của nàng……” hai chữ “sư phụ” cũng không thể nói, “Ha ha, tóm lại tình cảm của hai chúng ta thật sự tốt.”

“Như thế Tư Đồ đại ca nhất định không muốn Đa Đa cô nương gả những người khác đúng không?” Thi Tiểu Tiểu cảm thấy nếu là sự thật tim của nàng sẽ nát.

“Ai, đúng vậy, vừa nghĩ đến chuyện nàng sẽ gả cho một nam nhân khác, trong lòng ta lại cảm thấy khổ sở. Nhưng…… ai……”

Tư Đồ Trường Nhạc muốn nói là “nhưng con gái lớn không thể giữ trong nhà”.

Thi Tiểu Tiểu cảm thấy tim mình như nát thật sự. Nàng đâu biết lời nói của Tư Đồ Trường Nhạc là muốn nói đến tình cảnh phụ thân gả con gái, nghĩ Đa Đa cô nương này chính là người trong lòng của Tư Đồ Trường Nhạc, hai người dường như có lực cản gì. Chốc lát đau khổ cho mình, lại đau khổ cho Tư Đồ Trường Nhạc, lát sau trầm mặc không ít. Tư Đồ Trường Nhạc nghĩ là nàng nhớ nhà, cho nên cũng không để ý nhiều.

Cứ như thế, hai người đi đến thành Lâm An, không lạc đường, không quanh co, không cần nói cũng có thể biết Tư Đồ Trường Nhạc vui vẻ thế nào. Thấy hắn vui vẻ, Thi Tiểu Tiểu bất giác vui vẻ theo.

Tư Đồ Trường Nhạc cũng thật sự dẫn Thi Tiểu Tiểu đến thăm người bệnh cũ kia, khiến cho người nhà kia hoảng sợ, nghĩ rằng bệnh tình tái phát.

Sau đó, chính là chia lìa.

Đã đến Lâm An, Tư Đồ Trường Nhạc không còn lý do gì để giữa Thi Tiểu Tiểu ở lại nữa, Thi Tiểu Tiểu cũng là lần đầu tiên rời nhà xa như vậy, cho nên không dám tiếp tục trì hoãn.

Tư Đồ Trường Nhạc biết chính mình có lợi dùng Thi Tiểu Tiểu để đến được đây, bây giờ lại để một mình nàng trở về Tây Xương Quốc, trong lòng có chút băn khoăn, cho nên mấy ngày này cố ý dẫn Thi Tiểu Tiểu đi dạo quanh thành Lâm An.

Tâm vốn đã chết của Thi Tiểu Tiểu lại vì sự quan tâm của Tư Đồ Trường Nhạc mà sống lại, nhưng chia lìa là khó tránh khỏi, cho nên chỉ hy vọng có thể ở cùng Tư Đồ Trường Nhạc thêm vài ngày nữa, buổi tối cũng không nhịn được mà muốn đi tìm hắn trò chuyện.

Tối nay Thi Tiểu Tiểu đi đến phòng của Tư Đồ Trường Nhạc tìm hắn, định nói cho hắn chuyện đã quyết định trở về nước.

Cửa phòng Tư Đồ Trường Nhạc không đóng, nhưng người cũng không có ở bên trong. Trên giường loạn quăng vài bộ quần áo, đúng là quần áo mặc ban ngày của hắn, xem ra là vừa thay, nhưng chưa kịp thu lại.

Thi Tiểu Tiểu cười cười, bắt đầu thay hắn thu dọn. Trong lúc gấp gần áo, đột nhiên lại có một miếng vải rơi ra.

Từ sau khi vào đến Lâm An, nàng vài lần bắt gặp Tư Đồ Trường Nhạc cẩn thận quan sát miếng vải này, rồi sau đó lại tỉ mỉ gấp lại để trong ngực, như là bảo bối. Hiện tại để ở trên giường, xem ra là khi thay quần áo quên không thu lại.

Đây rốt cuộc là thứ gì mà lại khiến Tư Đồ đại ca coi như bảo bối? Thi Tiểu Tiểu lập tức quan tâm hơn, nàng buông quần áo trong tay, mở mảnh vải kia ra.

Thì ra là một bức tranh thêu tay, thoạt nhìn có vẻ giống bản đồ, nhưng mặt trên đánh dấu khiến cho người ta xem không hiểu lắm. Tuy rằng khả năng nữ công của nàng không phải tốt lắm, nhưng cũng nhìn ra được bức tranh thêu này không phải là hàng cao cấp. Thế vì sao Tư Đồ đại ca lại coi trọng như thế?

Khi nhìn xuống góc phải bức thêu, nàng hiểu được, nơi đó thêu hai chữ — Đa Đa!

Thì ra đây là vật Đa Đa cô nương đưa cho Tư Đồ đại ca. Thi Tiểu Tiểu biết được phong tục nữ tử thường đưa tranh thêu cho tình lang, cái này nhất định tín vật đính ước của Đa Đa cô nương cùng Tư Đồ đại ca.

Nhìn đi nhìn lại, trên tranh thêu còn có hai hàng chữ, không phải thêu, mà là dùng bút viết.

“Tấm bản đồ này thuộc sở hữu của Tư Đồ Trường Nhạc của Huyền Thiên Tông, nếu có người nhặt được xin trả lại.”

Tư Đồ đại ca coi trọng vật này của Đa Đa cô nương như thế, mỗi ngày đều nhét ở trong ngực lo lắng sẽ đánh mất, còn cố ý viết những lời này. Thi Tiểu Tiểu nghĩ đến đây, trong lòng tràn ngập chua xót.

“Tiểu Tiểu, là ngươi sao?”

Thi Tiểu Tiểu căng thẳng, vội vàng nhét thứ kia vào trong lòng, xoay người nhìn lại, là Tư Đồ Trường Nhạc.

“Thì ra ngươi ở chỗ này, ta còn đi đến phòng ngươi tìm.”

“Tư Đồ đại ca, ta, ta……” Thi Tiểu Tiểu hơi chột dạ.

Tư Đồ Trường Nhạc nhìn quần áo trên giường, ngượng ngùng gãi đầu, “Lại phiền Tiểu Tiểu giúp ta thu dọn.”

“Không, không có gì. Tư Đồ đại ca, hôm nay ta đến, là muốn nói cho ngươi, ngày mai ta sẽ trở về.”

“A? Ngày mai sẽ rời đi?”

Mặc dù biết Thi Tiểu Tiểu nhất định phải trở về, nhưng nghe thấy nàng chính miệng nói phải đi, trong lòng Tư Đồ Trường Nhạc vẫn có chút cảm giác khác thường. “Thế ngày mai để Tư Đồ đại ca cùng ngươi đi dạo, mua vài thứ cho người trong nhà.”

“Được!”

Thi Tiểu Tiểu bị kích động trở lại trong phòng, lúc này mới nhớ ra vừa rồi quên không đem bức tranh thêu kia trả lại. Vậy phải làm sao bây giờ? Hiện tại mang trả, không phải là nói cho Tư Đồ Trường Nhạc chính mình trộm đồ sao; nếu như giữ lại, bị Tư Đồ Trường Nhạc phát hiện cũng sẽ trách cứ nàng.

Thi Tiểu Tiểu nắm bức tranh thêu kia ở trong tay, trong lòng không khỏi có chút oán hận, vừa oán hận chủ nhân của nó đoạt mất tâm Tư Đồ đại ca, lại oán hận nó làm hại chính mình rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Thi Tiểu Tiểu vốn không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhưng đố kỵ thật dễ dàng khiến cho người ta u mê. Trong cơn tức giận nàng lại đem bức tranh thêu kia ném ra ngoài cửa sổ, nghĩ rằng chỉ cần ta không nói, Tư Đồ đại ca cũng không biết là ta lấy, hiện tại vật không ở trên tay ta, chuyện cũng sẽ không liên quan đến ta.

Đến ngày thứ hai, Tư Đồ Trường Nhạc vẫn chưa phát hiện đã đánh mất thứ gì, vẫn vô cùng cao hứng dẫn Thi Tiểu Tiểu đi dạo phố. Đêm trước Thi Tiểu Tiểu ngủ không ngon giấc, mơ thấy Tư Đồ Trường Nhạc chỉ trích nàng là kẻ trộm. Vì thế Tư Đồ Trường Nhạc đối với nàng càng tốt, nàng càng cảm thấy khổ sở. Nghĩ lát nữa trở về khách sạn phải tìm lại bức tranh thêu, nhận lỗi với Tư Đồ đại ca.

Trở lại khách sạn, Thi Tiểu Tiểu tìm vài vòng bên ngoài cửa sổ của mình cũng không thấy đồ đâu, nghĩ rằng có thể có người nào đó nhặt được đem trả lại Tư Đồ Trường Nhạc rồi hay không.

Nàng bất an đi đến phòng Tư Đồ Trường Nhạc, chợt nghe thấy bên trong có tiếng kêu.

“Tiểu Tiểu! Tiểu Tiểu! Bản đồ của ta không thấy! Bản đồ của ta không thấy nữa!”

Tư Đồ Trường Nhạc vừa thấy Thi Tiểu Tiểu lập tức hô to gọi nhỏ, không để ý gì đến phong độ.

“Bản đồ?” Thi Tiểu Tiểu lập tức phản ứng lại, biết được hắn đang nói bức tranh thêu kia, thì ra đó thật sự là bản đồ.

“Ta không tìm thấy! Ngày hôm qua vẫn còn, nhưng bây giờ lại tìm không thấy! Làm sao đây? Ta đi gặp Đa Đa thế nào được!”

Nghĩ đến cảnh đường dài phía trước không có bản đồ, Tư Đồ Trường Nhạc có cảm giác khóc không ra nước mắt.

“Bản đồ đó rất quan trọng sao? Đa Đa cô nương…… nhất định sẽ rất tức giận phải không?”

Nhìn thấy bộ dạng này của Tư Đồ Trường Nhạc, Thi Tiểu Tiểu cảm thấy chuyện mình làm quả thật đáng xấu hổ.

“Đương nhiên là rất quan trọng! Không có nó sao ta có thể sống được đây?”

Có thể dựa vào bản thân mình thuận lợi đi tới kinh thành, chuyện này đối với người khác rất đơn giản, nhưng lại là chuyện khiến hắn cảm thấy vô cùng kiêu ngạo. Huống chi năm đó Đa Đa trừng một đôi mắt đỏ, nâng tay đầy lỗ kim châm nói với hắn: “Mỹ nhân sư phụ, đây là bức tranh thêu thành công đầu tiên của Đa Đa, người phải bảo quản thật cẩn thận, nếu không, hắc hắc……”

Vừa nghĩ đến nụ cười lạnh của đồ nhi ngày đó, hắn lập tức cảm thấy cả người run run.

Cảm giác tội lỗi trong lòng Thi Tiểu Tiểu càng lúc càng đậm, cảm thấy nếu tiếp tục dấu giếm thì nghiệp chướng càng thêm nặng nề.

“Tư Đồ đại ca, ta, ta…… bản đồ của ngươi là bị ta…… đánh mất.”

“Ngươi nói cái gì? Ngươi, ngươi vì sao phải quăng bản đồ của ta đi?”

“Ta, ta……” Thi Tiểu Tiểu không biết nên nói thế nào, nàng không thể nói là bởi vì mình ghen tỵ Tư Đồ Trường Nhạc coi trọng Đa Đa được.

“Ngươi, ngươi…… quăng đồ của người khác cũng phải hỏi trước nha! Quăng đi chỗ nào rồi?”

“Ta đã đi tìm, nhưng…… không tìm thấy.” Nước mắt của Thi Tiểu Tiểu cũng đã chảy ra.

Thấy nàng như vậy, Tư Đồ Trường Nhạc cũng không muốn trách cứ nàng nữa, nhưng tức giận trong lòng vẫn chưa tan biến được, chỉ giận dỗi ngồi ở trên giường, cũng không nhìn nàng.

Thi Tiểu Tiểu nghĩ hiện tại chuyện lo lắng Tư Đồ Trường Nhạc nhất định là phải giải thích với Đa Đa cô nương như thế nào, nếu là lỗi của nàng, nên để nàng gánh vác.

“Tư Đồ đại ca, hãy cho ta theo ngươi đến kinh thành, ta sẽ giải thích với Đa Đa cô nương.”

Chỉ cần Đa Đa cô nương không tức giận Tư Đồ đại ca, Tư Đồ đại ca cũng sẽ không tức giận với nàng.

Tư Đồ Trường Nhạc nghe vậy sửng sốt,“Ngươi theo ta đi đến kinh thành?”

“Đúng vậy! Ta sẽ nói với Đa Đa cô nương tất cả đều là lỗi của ta, không liên quan đến Tư Đồ đại ca.”

Tư Đồ Trường Nhạc nghĩ nghĩ, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính làm thế nào để đến được kinh thành, nếu nàng nguyện ý đi cùng, sẽ không cần lo lạc đường nữa, về phần Đa Đa, đến rồi nói sau. Trong lòng không còn nóng nảy nữa, nhưng thể diện vẫn không thể vứt được.

“Đây là tự ngươi nói, không phải ta bức ngươi. Sau khi đến kinh thành ta sẽ không lo cho ngươi nữa, tự ngươi phải trở về Tây Xương Quốc.”

“Được! Được!” Thi Tiểu Tiểu thấy mình có cơ hội nhận lỗi, cao hứng gật đầu.

Hai người lại hợp tác ra đi, nhưng không khí lại hoàn toàn không giống lúc trước. Thi Tiểu Tiểu mang theo cảm giác áy náy, nghỉ trọ dò đường đều là người xông lên đầu tiên. Tư Đồ Trường Nhạc giống như đại lão gia, đương nhiên an nhàn hưởng thụ, thỉnh thoảng còn tỏ ra sắc mặt không vui. Tự nhiên sẽ không có hứng thú du sơn ngoạn thủy, rất nhanh đã đến được kinh thành.

Buổi tối, Thi Tiểu Tiểu đưa Tư Đồ Trường Nhạc đến một tòa nhà to lớn, đây là nhà mới của Đa Đa cô nương [trên thực tế là Tư Đồ Trường Nhạc lấy lý do không biết đường để Thi Tiểu Tiểu đưa tới]. Nhìn nhà cao cửa rộng, Thi Tiểu Tiểu cảm thấy mình cùng Đa Đa cô nương đúng là khác nhau một trời một vực.

“Tư Đồ đại ca, thật sự không cần Tiểu Tiểu cùng ngươi đi vào đó sao?” Thi Tiểu Tiểu nhìn bóng dáng phía trước.

“Đúng thế, Đa Đa thấy ngươi sẽ tức giận.”

Đây là hắn suy nghĩ cho nàng. Nha đầu Đa Đa kia là người lòng dạ hẹp hòi, từng bắt hắn thề ngoại trừ sư nương tương lai không được phép đối xử tốt với bất cứ nữ nhân nào, đến lúc đó nếu nàng thật sự trách cứ Tiểu Tiểu, hắn sao có thể giúp a.

Một người đến, chỉ phải mặt dày nghe nàng lải nhải vài câu, dù sao cũng đã thành thói quen. Có điều rất có khả năng không có điển tâm ăn.

“Ngươi về khách sạn trước đi, chờ ta đến gặp Đa Đa sau đó sẽ đến tìm ngươi.”

Tư Đồ Trường Nhạc nghĩ dọc đường đi này chính mình cũng hơi quá đáng, trong lòng có chút băn khoăn.

Không có người trả lời, Tư Đồ Trường Nhạc quay đầu lại, phía sau đã không còn bóng người.

Không ngờ Đa Đa chưa từng biết làm thơ lại muốn tham gia thi hội hoàng gia, còn khêu đèn thức đêm học, nói đây “Lâm trận lau thương, không sáng cũng quang”, những bài thơ này đều là thượng phẩm, xem qua đã biết không phải nàng làm. Không biết là có âm mưu gì.

Đa Đa đối với chuyện hắn đánh mất bản đồ cũng không oán giận, chỉ là ngạc nhiên sao hắn có thể tìm được đường về. Hắn nói là gặp được bằng hữu cùng đường. “Vậy là tốt rồi, vật là chết, người là sống, người mới là quan trọng nhất.” Lời nói của Đa Đa khiến trong lòng hắn hô vang.

Ngày thứ hai, hắn vô cùng cao hứng đi đến khách sạn tìm Thi Tiểu Tiểu, định dẫn nàng đi thăm thú kinh thành Lăng Quốc. Nhưng trong phòng không có bóng người. Tiểu nhị khách sạn cho hắn thư mà Thi Tiểu Tiểu lưu lại, trong thư nói nàng nhất định sẽ tìm được bản đồ cũng sẽ tự mình trả lại cho hắn.

“Nữ nhân ngu ngốc này! Đánh mất rồi thì thôi, còn tìm cái gì nữa!”

Nhìn gian phòng trống rỗng, Tư Đồ Trường Nhạc cảm thấy lòng mình cũng trống rỗng.

——————

Thì ra Đa Đa tham gia thi hội là vì một nam tử. Hắn có chút khổ sở, bởi vì nam tử kia căn bản không xứng với Đa Đa, còn dám ghét bỏ nàng.

May mà đồ nhi của hắn không bị đả kích.

“Đồ nhi buồn là tại sao lúc trước lại có thể để ý hắn? Mỹ nhân sư phụ, người nói xem lúc đó có phải đồ nhi choáng váng hay không?”

“Không ngốc một lần, ngươi làm sao có thể biết được ngươi đang chờ người thế nào?”

Tư Đồ Trường Nhạc cũng không tại sao lại nói ra những lời này.

“ Hắc hắc, sư phụ có kinh nghiệm như vậy, không phải cũng đang đợi ai chứ?”

Tư Đồ Trường Nhạc ngẩn người, hắn đang đợi ai? Nữ tử nhát gan thường đi theo sau hắn, hắn như nghe thấy có người gọi: “Tư Đồ đại ca, đợi ta với!”……

“Ngươi, ngươi nói bậy bạ cái gì đó! Sao ta phải đợi nàng chứ!”

Hắn cư nhiên lại bỏ chạy trối chết trước mặt Đa Đa.

Thật ra hắn đúng là đang nghĩ đến nàng, nghĩ đến nụ cười của nàng, nàng cười rộ lên luôn ngượng ngùng, nhưng không phải nụ cười rụt rè của tiểu thư khuê các, cũng không phải nụ cười khoe toàn bộ răng như Đa Đa, mà là đơn giản chỉ vì hắn mà cười.

Hắn thừa nhận, hắn đang đợi nàng, nhưng phải đợi đến khi nào? Đến khi nàng tìm được bản đồ?

Quên đi, núi không đến chỗ ta, ta liền đi lên núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.