Hà Dung Cẩm: Chư vị, thỉnh.
Trong lòng Hà Dung Cẩm khẽ run lên. Cả người không quen biết cũng có thể liếc mắt nhìn ra địa vị của Khuyết Thư trong đoàn, khó bảo toàn đám người Xác Châu không phát hiện. Giờ tình thế trong nước của Đột Quyết quốc khẩn trương, người người bắt đầu lộ bản lĩnh, một khi thân phận Khuyết Thư bại lộ, khoan nói có bị người khác tính toán hay không, riêng hai từ nghi kị là đủ khiến sứ đoàn Tây Khương ở Đột Quyết bước bước nguy nan!
Điểm này hắn nghĩ tới được, Kì Trạch đương nhiên càng phải nghĩ tới, nhưng sao hắn lại không làm gì cả?
Hà Dung Cẩm nhớ tới chuyện cũ, sắc mặt trầm xuống, tay đẩy xe không khỏi ngừng lại.
Khuyết Thư tuy đi trước, nhưng vẫn nghiêng tai lắng nghe động tĩnh phía sau, bánh xe vừa dừng, lập tức quay đầu lại.
Hắn dừng, Tháp Bố cùng với Kì Trạch đương nhiên cũng dừng theo.
Hà Dung Cẩm giờ mới phát hiện mình biến thành tâm điểm chú ý, đang định đi tiếp, đã thấy Khuyết Thư ra sau hắn, đẩy xe. Hắn cau mày nói: “Không dám làm phiền.”
Khuyết Thư nói: “Ngươi cả thích giá cũng dám làm, có gì mà không dám làm phiền?”
Hà Dung Cẩm nắm chặt lấy tay vịn, vô thức mà giơ hồ lô lên, lại bị Khuyết Thư nắm lấy miệng hồ lô.
“Ngươi không ngại mình quản quá rộng sao?” Hà Dung Cẩm không vui hỏi.
Khuyết Thư nói: “Ta chỉ ngại mình quản thiếu rộng.”
Hà Dung Cẩm nói: “Đáng tiếc có một số chuyện, ngươi quản không được.” Hắn nói, cổ tay rung lên, hồ lô liền từ trong tay Khuyết Thư trượt ra.
Khuyết Thư trở tay muốn đoạt, lại bị Hà Dung Cẩm một chưởng đánh văng!
Tháp Bố cùng với Kì Trạch nghe được động tĩnh, cùng nhau xoay người, tiếc là đã chậm mất nửa bước, Hà Dung Cẩm đang ngửa đầu uống rượu, rượu theo khóe miệng lóc tóc chảy xuống, rơi thẳng vào vạt áo.
“Vương…” Tháp Bố lo lắng nhìn Khuyết Thư.
Khuyết Thư thoáng cái thì cơn giận chạy thẳng lên đỉnh đầu, tiếp đó sảo túng tức thệ, tiếp tục đẩy xe về phía trước.
(*) sảo túng tất thệ: thoáng qua một cái rồi biến mất
Tay chuốc rượu của Hà Dung Cẩm khựng lại, từ từ buông hồ lô xuống, trở tay lau khóe miệng, im lặng nhìn đằng trước.
Tháp Bố sợ bọn họ lại tranh chấp nữa, Hà Dung Cẩm ra tay đánh người tiếp, nhắm mắt theo đuôi mà theo sát cạnh hai người.
Kì Trạch vẫn đi tuốt ở đằng trước, chỉ là cước bộ chậm lại, không cách bọn họ quá xa.
Bốn người một đường đầy tâm sự trở về phủ. Gác cổng thấy Hà Dung Cẩm về, vội nói: “Tiểu Khả Hãn có lệnh, mời tổng quản đưa sứ tiết về phòng xong thì tới thư phòng gặp hắn.”
Hà Dung Cẩm gật đầu nói: “Ta biết rồi.”
Kì Trạch quay đầu hỏi: “Chúng ta có phải về hơi muộn rồi không?”
Hà Dung Cẩm nói: “Đại nhân nghĩ nhiều rồi.”
Kì Trạch cười, không hề truy vấn.
Tới trước cửa, Khuyết Thư nhìn Hà Dung Cẩm muốn nói lại thôi. Nhưng mà Hà Dung Cẩm chỉ cúi đầu nhìn tay, bộ dạng đăm chiêu, cả dư quang khóe mắt cũng lười cho hắn, khiến cho sắc mặt Khuyết Thư càng lúc càng khó coi.
Tháp Bố muốn nhắc nhở, lại bị Kì Trạch dùng ánh mắt ngăn lại.
Khuyết Thư không kiềm chế được, cười lạnh nói: “Giỏi.”
Hà Dung Cẩm ngó lơ.
Khuyết Thư phất tay áo đi vào nhà.
Tháp Bố nói: “Tướng quân, ngươi, ngươi đây cũng là… tội gì chứ?” Chuyện trước kia e là cả đương sự cũng không nói rõ được đúng sai, một người đứng xem như hắn càng không có tư cách chen vào, chỉ có thể thở dài một tiếng rồi vào cửa.
Kì Trạch nhìn Hà Dung Cẩm thấp giọng cười cười, “Phong thái của tướng quân vẫn y như trước a.”
Hà Dung Cẩm nói: “Ngươi cũng thế.”
Kì Trạch nói: “Không, ta già rồi. Khi già đi người ta thường nghĩ nhiều về quá khứ, hơn nữa lúc nào cũng nghĩ về đoạn quá khứ u ám nhất tối tăm nhất.”
Hà Dung Cẩm vuốt hồ lô.
“Nhớ năm đó, ta cùng với tướng quân đều ở dưới trướng Mẫn Mẫn vương, ta giúp chính vụ, tướng quân chủ chưởng quân sự…”
“Trong mắt ngươi đây là đoạn quá khứ tối tăm nhất?” Hà Dung Cẩm chế giễu, “Vậy Kì Trạch đại nhân hôm nay rất quang minh chính đại phong quang vô hạn rồi.”
Kì Trạch nói: “Tướng quân quả nhiên có thành kiến rất sâu đối với ta.”
Hà Dung Cẩm nói: “Ngươi đã làm gì, trong lòng biết rõ.”
Kì Trạch nói: “Ta không hiểu ý tướng quân.”
“Ta hiểu Mẫn Mẫn vương, cũng hiểu ngươi…” Hà Dung Cẩm ngừng một chút nói, “Rất hiểu.”
Kì Trạch trầm ngâm một lúc lâu, mới thở sâu nói: “Vì Tây Khương, ta không thẹn với lương tâm.”
Hà Dung Cẩm lạnh nhạt nói: “Cho nên giờ ngươi mới có thể đứng ở đây.”
Kì Trạch nhìn hắn, “Trong lòng tướng quân chẳng phải cũng có Tây Khương có vương ta.”
“Ta là Thịnh văn tổng quản của Đột Quyết Tiểu Khả Hãn.” Hà Dung Cẩm nói.
Kì Trạch nói: “Tướng quân cứ tự hỏi lòng, nếu có một ngày Tây Khương cùng Đột Quyết nổi lên chiến hỏa, tướng quân khoác lên sẽ là chiến bào của Tây Khương ta hay chiến bào của Đột Quyết? Tướng quân tự tay đâm sẽ là con dân Tây Khương ta hay là binh sĩ Đột Quyết đây?”
Hà Dung Cẩm hô hấp hơi trầm xuống.
Kì Trạch nói: “Vương đối với Tây Khương quan trọng thế nào chắc không cần ta phải nói với tướng quân nữa, nếu không lúc trước tướng quân đã chẳng hạ thủ lưu tình. Chỉ là tình thế giờ đã khác trước kia, hung hiểm hơn vạn phần. Lỡ như thận phận của vương bị lộ ra, chắc chắn sẽ bị các thế lực khắp Đột Quyết chăm chăm ngó vào. Huống chi, quốc nội mới bình chiến loạn, mùi khói súng* vẫn chưa tan…” Hắn nói đến đây, hơi hơi ngừng lại, giống như cố kỵ muốn nói lại thôi, lát sau mới nói tiếp, “Nói chung, xin tướng quân nể tình bách tính Tây Khương được an cư lạc nghiệp trước mắt, lấy dân sinh làm trọng, khuyên vương sớm trở về.”
(*) khói súng ở đây không phải nói các bác Tây Khương xịn tới mức xài súng mà chỉ là một cách để chỉ cảnh chiến tranh vừa qua đi
Hà Dung Cẩm thờ ơ.
Kì Trạch thở dài nói: “Xin tướng quân hãy nghĩ lại!” Nói, hắn xoay người vào trong.
Hà Dung Cẩm cúi đầu nhìn bức thư lúc hắn xoay người thì rớt xuống, nhíu nhíu mày. Phong thư to bằng bàn tay sớm không rớt muộn không rớt lại rớt đúng vào lúc chỉ có hai người bọn họ, vừa đảm bảo trừ hắn ra không có người thứ hai nhặt được, lại đảm bảo dù hắn không lấy đi, Kì Trạch vẫn có thể đúng lúc chạy tới nhặt về, đúng là dụng tâm lương khổ.
Hắn do dự một chút, mắt nhịn không được đảo qua chữ trên phong thư.
Hai từ Sát Long mà Khuyết Thư tự tay viết rốt cuộc khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Sát Long, đệ nhất mưu sĩ bên cạnh Hồn Hồn vương.
Vì sao thư này lại nằm trong tay Kì Trạch, Kì Trạch vì sao lại muốn hắn đọc nó?
Hà Dung Cẩm do dự một chút, rốt cuộc vẫn đem thư nhặt lên.
Tiếng bước chân của người hầu từ sau truyền tới.
Hà Dung Cẩm đem thư nhét vào trong lòng, sau đó quay xe đẩy.
Người hầu nói: “Tổng quản, Tiểu Khả Hãn cho mời.”
“Ta tới liền.” Hà Dung Cẩm thúc xe đẩy từ từ rời khỏi tiểu viện.
Căn phòng trong tiểu viện.
Khuyết Thư đứng trước cửa sổ, nhìn bóng lưng hắn tiêu thất ở chỗ rẽ, mới hỏi Kì Trạch: “Hôm nay rốt cuộc bọn họ đã nói những gì?”
Kì Trạch nói: “Tiếng Trung Nguyên ta nghe không hiểu, nhưng mà mấy câu Đột Quyết kia, tướng quân không có dịch sai.”
Khuyết Thư chậm rãi gật đầu.
Kì Trạch cười nói: “Cuối cùng tướng quân vẫn cầm thư đi, chứng tỏ trong lòng vẫn có vương vẫn có Tây Khương.”
Khuyết Thư nói: “Bản vương không chỉ muốn hắn trong lòng có ta, lại càng muốn hắn ngoài miệng có ta.”
Kì Trạch nói: “Chung quy sẽ có một ngày, tướng quân cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần.”
Khuyết Thư nhắm mắt lại, nói: “Bản vương không muốn hắn cúi đầu xưng thần, bản vương chỉ là hi vọng…” Hắn không nói tiếp nữa.
…
Hà Dung Cẩm tới thư phòng, Xác Châu đang cau mày nhìn cây bút trong tay. “Bái kiến Tiểu Khả Hãn.” Hắn nói.
Xác Châu nói: “Hôm nay ngươi cùng sứ tiết đi đâu?”
Hà Dung Cẩm đem những chuyện hôm nay thấy được nghe được đều nhất nhất kể ra.
Xác Châu càng nghe thì lông mày càng nhíu, “Ngươi là nói, trong quân của A Lực Phổ có một đám cao thủ Trung Nguyên đang tác loạn?”
Hà Dung Cẩm nói: “Tác loạn hay không, không biết được.”
Xác Châu nói: “Trong quân Đột Quyết ta mà lại bị cao thủ Trung Nguyên lẫn vào, còn mấy lần đuổi đi không được, mấy chuyện này sao hắn không báo lên?!”
Hà Dung Cẩm thấy hắn tức giận, lập tức trầm mặc.
Xác Châu nặng nề thả bút xuống, đứng dậy dạo một vòng, mới nói: “Chuyện này ta đã biết, ngươi đi đi.”
Hà Dung Cẩm đang muốn cáo lui, lại nghe hắn nói: “Khoan đã. Mấy ngày nay trong thành nhiều chuyện, không có gì quan trọng thì cố mời sứ tiết lưu lại trong phủ đi.” Hắn chờ Hà Dung Cẩm lĩnh mệnh rời đi rồi, mới nói với người hầu: “Truyền Ngạch Đồ Lỗ qua đây.”
…
Hà Dung Cẩm dùng qua bữa tối, bảo người hầu đem rượu đổ đầy hồ lô, mới thi thi nhiên trở về phòng. Móc thư ra thì, thư đã bị ủ ấm ở trong lòng, cầm trên tay có chút ấm. Hắn thắp đèn, cầm quyển sách, đem thư đặt trong sách, sau đó mới mở ra coi.
Thư chỉ có mấy chữ mà chữ chữ nặng ngàn cân, Hà Dung Cẩm xem xong thì sắc mặt trầm xuống.
Trước viện truyền đến tiếng bước chân.
Hà Dung Cẩm nghiêng tai nghe thử, sau đó mới thong dong cất thư ra mở cửa.
Kì Trạch đứng ở cửa mỉm cười nói: “Tướng quân.”
Hà Dung Cẩm nói: “Sứ tiết có gì sai bảo, gọi người hầu thông báo là được, cần gì phải tự mình tới cửa?”
Kì Trạch nói: “Chúng ta nói chỉ tướng quân mới hiểu, tìm người hầu làm gì?”
Hắn một lời hai nghĩa, Hà Dung Cẩm cũng không tiện nói nhiều. “Sứ tiết có chuyện?”
Kì Trạch hỏi: “Có thể vào trong rồi nói?”
Hắn tới đây hơn phân nửa là muốn thảo luận chuyện thư từ rồi. Hà Dung Cẩm đột nhiên kinh giác, lúc mình nhặt bức thư này lên, cũng là lúc rơi vào cái bẫy mà Kì Trạch đã giăng sẵn.