[Hi Nháo Giang Hồ Hệ Liệt] Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Chương 39: Chương 39: Cao Hạ Tại Tâm – Tam




CHƯƠNG 40: CAO HẠ TẠI TÂM – TAM

Hà Dung Cẩm: Vạn nhất ta lừa ngươi thì sao?

Hai người tạt nước lên nhau một hồi, không hẹn mà cùng dừng lại, ánh mắt nhìn nhau có chút phức tạp, cuối cùng lại đều bị ý cười trong mắt đối phương che lấp.

Lửa cháy đến giữa sườn núi, nhưng vẫn còn một chút khe hở có thể đi.

Khuyết Thư xông lên đằng trước.

Hà Dung Cẩm vừa đuổi theo sau vừa nói: “Ngươi chú ý vết thương!”

Khuyết Thư cũng không buồn quay đầu lại đáp: “Vết thương của ta ở sau lưng, ngươi hãy bảo vệ nó.”

Đang nói, ngọn lửa đột nhiên bùng lên.

Khuyết Thư xoay người muốn che cho Hà Dung Cẩm, lại bị Hà Dung Cẩm ôm lấy nhảy về trước mấy trượng. Khuyết Thư mới vừa thở phào nhẹ nhõm, đã nghe Hà Dung Cẩm cau mày nói: “Không phải ngươi đã nói sau lưng để ta bảo vệ sao?”

Khuyết Thư cười nói: “Đúng vậy a, nhưng ta bảo vệ phía trước của ngươi. Như vậy sau lưng ta là phía trước của ngươi tất nhiên ta phải bảo vệ ngươi rồi.”

Hà Dung Cẩm có chút mất tự nhiên sau đó quay mặt đi nói: “Đi mau.”

Cho dù có cẩn thận thế nào, hai người vẫn bị phỏng đến vài chỗ.

Hà Dung Cẩm thấy Khuyết Thư càng chạy càng chậm, hai mắt tinh thần rã rời nhìn con đường trước mặt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi, y dứt khoát cõng hắn lên lưng rồi chạy xuống núi.

Khuyết Thư vẫn còn giữ được vài phần thần trí thanh tỉnh, nhắc nhở y: “Đến dưới chân núi… nhớ thả ta xuống, con tin, ngươi… ngươi phải cẩn thận.”

Hà Dung Cẩm lẩm bẩm một câu.

Khuyết Thư không nghe rõ, “Cái gì?”

“Kiếm đâu ra nhiều lời thừa thãi như vậy!” Hà Dung Cẩm lần này gần như là hét lên. Y bình sinh kinh nghiệm chiến trận vô số, nhưng chưa bao giờ hoang mang như bây giờ. Cho dù là năm xưa y chiến bại, năm đó bị Mẫn Mẫn Vương bán đứng, y vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực vàng thật không sợ lửa, thậm chí còn âm thầm mưu tính tìm cơ hội lội ngược dòng, kiên quyết trả lại tất cả những gì y phải chịu. Y chưa bao giờ hoảng loạn như lúc này, hoảng loạn đến mức muốn chắp tay cầu xin thần phật phù hộ.

“Khuyết Thư.”

Y khẽ gọi một tiếng.

Hơi thở nặng nhọc bên tai càng lúc càng yếu, Hà Dung Cẩm rất muốn dừng bước quay đầu xem thử, lại sợ kết quả nhìn thấy sẽ làm dũng khí đấu tranh trong y lụi tàn, y chỉ có thể cắn răng kiên nhẫn xua tan mọi cảm giác bất an trong lòng.

Sức lửa ngày một yếu đi.

Một đoàn binh đông đen như mực đang đóng quân dưới chân núi, khí thế kinh người.

Hà Dung Cẩm mặc kệ vết thương ở chân, dùng sức đạp một cái, thân như chim ưng phóng từ trên núi xuống.

“Đằng kia!”

Đám lính cuống quýt giơ binh khí chòng chọc chỉ về phía y.

Hà Dung Cẩm vững vàng đáp xuống cách năm sáu trượng trước mặt đại quân, sức nóng của ngọn lửa phía sau lưng vẫn ùn ùn không ngừng truyền tới.

“Thịnh Văn tổng quản của phủ Tiểu Khả Hãn Hà Dung Cẩm đang ở đây, xin được cầu kiến tướng quân thống lĩnh.” Biết rõ người tới rất có thể là Xác Châu, Hà Dung Cẩm cũng không cần giả bộ.

Đối phương nghe thấy y tự giới thiệu quả nhiên lấy làm kinh hãi, nhanh chóng chạy đi hồi báo.

Qua một lúc sau đã thấy đám lính vội vã nép sang hai bên chừa ra một con đường, Xác Châu ngồi trên lưng ngựa, áo choàng đỏ thẫm, tuấn mã trắng như tuyết, lại thêm khuôn mặt như ngọc tạc, phong thần tuấn lãng, so với bọn họ đang chật vật nhếch nhác quả là một trời một vực.

“Ta còn cho rằng đời này kiếp này chúng ta sẽ không gặp lại nữa.” Ánh mắt Xác Châu giống như đang nhìn y, lại giống như đang nhìn đám lửa phía sau.

Hà Dung Cẩm xiết chặt bắp chân Khuyết Thư, gằn từng chữ nói: “Ta đầu hàng.”

Trước kia bị Mẫn Mẫn Vương bán đứng, y không hề nói ta đầu hàng.

Khi bị Khuyết Thư bắt làm tù bình, y cũng không hề nói ta đầu hàng.

Thậm chí ngay cả khi nếm trải chuyện mà một nam nhân không thể chấp nhận được, y vẫn không hề nói ta đầu hàng.

Những chuyện như thế, y vẫn có thể nhẫn. Nhưng thời điểm này, y nói, đơn giản là bởi hai vai của y đã không thể gánh nổi sức nặng trên người.

Xác Châu lạnh nhạt nói: “Ta và ngươi vốn không phải địch nhân, tại sao lại nói đầu hàng?”

Hà Dung Cẩm nói: “Cứu hắn.” Sinh mạng của Khuyết Thư giờ như mành chuông treo đã chẳng thể nào thực hiện được kế Kinh Kha đâm Tần nữa rồi. Việc duy nhất mà bây giờ y có thể nghĩ đến chính là van xin Xác Châu cứu người.

Xác Châu nói: “Ngươi có biết người trên lưng ngươi là ai không?”

Hà Dung Cẩm đáp: “Bằng hữu của ta.”

Xác Châu nói: “Hắn là Tây Khương Hồn Hồn Vương, là kẻ thù lớn nhất của Đột Quyết ta!”

Hà Dung Cẩm nói: “Tây Khương và Đột Quyết là hai nước anh em!”

Xác Châu cười lạnh nói: “Ngươi thật sự nghĩ vậy sao? Tây Khương cho tới giờ chẳng khác nào mãnh thú và nước lũ với Đột Quyết ta, ngược lại cũng thế. Giữa chúng ta nếu có hòa bình thì cũng chỉ để chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo thôi. Hách Cốt tướng quân, chẳng lẽ ngươi muốn phủ nhận những trận chiến giữa Tây Khương và Đột Quyết mà ngươi đã từng tham gia sao?”

Hà Dung Cẩm nói: “Đấy chẳng qua chỉ là những hiểu lầm xô xát thỉnh thoảng xảy ra nơi biên cảnh. Hai nước có được hòa bình đâu phải chuyện dễ dàng, cho dù ngươi không nghĩ đến tính mạng của binh lính thì cũng nên nghĩ cho an nguy của bách tính Đột Quyết vô tội, chẳng phải sao? Một khi đã khơi lên ngọn lửa chiến tranh, đứng mũi chịu sào hứng chịu đói khổ chỉ có bách tính.”

Xác Châu nói: “Không, lần này sẽ không thế.”

Hà Dung Cẩm trong lòng sinh ra một dự cảm xấu, thăm dò hỏi: “Vì sao?”

Xác Châu đáp: “Hồn Hồn Vương chết trong lãnh thổ Đột Quyết chính là ý nguyện của Mẫn Mẫn Vương, hắn làm sao có thể gây khó dễ cho Đột Quyết được?”

Nỗi lo của Hà Dung Cẩm sau một thời gian dài rốt cục đã biến thành sự thật, sắc mặt nhất thời trở nên cực kì khó coi, “Ngươi cấu kết với Mẫn Mẫn Vương?”

Xác Châu nói: “Hồn Hồn Vương chính là nghịch thần mưu đồ soán vị, ta chỉ là giúp Mẫn Mẫn Vương bình loạn mà thôi, sao lại gọi là cấu kết chứ? Hẳn nên gọi là viện thủ mới đúng. Hách Cốt tướng quân, nếu ta không nhớ lầm, ngươi chính là đệ nhất mãnh tướng dưới trướng Mẫn Mẫn Vương. Chủ cũ lại được nhìn thấy ánh dương, chẳng phải ngươi nên vui mừng phấn khởi hai tay dâng kẻ phản nghịch lên sao?”

Hà Dung Cẩm cả người run lên. Từng câu từng chữ Xác Châu nói ra đều khiến y vô phương phản bác.

Không sai, Mẫn Mẫn Vương là Tây Khương Vương danh chính ngôn thuận, cũng là chủ cũ của y, cho dù hắn đã từng bán đứng y nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ nên mới hành động bất đắc dĩ. Thêm vào đó, Khuyết Thư đã từng làm ra những chuyện không thể tha thứ trên người của y, nhưng tại sao lý trí hoàn toàn chấp nhận những lời  Xác Châu nói mà tình cảm lại làm y càng xiết chặt lấy Khuyết Thư hơn.

Xác Châu nói: “Nếu ngươi không thể tha thứ cho những hành vi năm đó của Mẫn Mẫn Vương vẫn có thể ở lại. Ta nói rồi, cánh cửa của phủ Tiểu Khả Hãn vẫn luôn mở rộng chào đón ngươi, những lời này chắc chắn không đổi.”

Hà Dung Cẩm bình tĩnh nói: “Ngươi tính xử lý hắn thế nào?”

Xác Châu nói: “Ta không muốn lừa dối ngươi.”

Hà Dung Cẩm trong lòng khẽ co rụt.

“Giết.”

Hà Dung Cẩm nói: “Hắn dù sao cũng là Hồn Hồn Vương, Tây Khương còn rất nhiều thủ hạ của hắn, nếu ngươi giết hắn rồi không sợ những kẻ đó làm loạn sao?”

Xác Châu khẽ mỉm cười, trong nụ cười tràn ngập tàn khốc.

Hà Dung Cẩm nhất thời hiểu ra. Tây Khương nội loạn đúng là chuyện mà hắn cầu còn không được. Chẳng trách sao Khuyết Thư chỉ nói lên kế hoạch mà không buồn thảo luận chi tiết, thậm chí còn vui vẻ đùa giỡn với y trong khe suối nhỏ, hoàn toàn không để tâm đến chuyện hành thích, bởi vì hắn biết Xác Châu sẽ không để hắn tiếp tục sống, hắn chẳng qua là muốn kiếm một chút cơ may sống sót cho mình.

Y phục ướt nhẹp bám lấy trên người, chân còn đang mơ hồ nhức nhối, nhưng tất thảy những thứ này đều không bằng cơn khó chịu đang cuồn cuộn trong lòng.

“Đã vậy thì,” Hà Dung Cẩm ngẩng đầu lên, sự quyết tuyệt trong mắt so với ánh lửa càng thêm buốt giá, “Ta đây không thể không xông vào một trận.”

Xác Châu thở dài.

Hà Dung Cẩm rốt cục nghiêng đầu, quay về phía Khuyết Thư nhẹ giọng nói: “Chúng ta sắp xông trận rồi.”

Trả lời y chính là một lọng tóc bị gió thổi qua.

Dù vậy, y vẫn ôn nhu nói: “Bám cho chắc.”

Hà Dung Cẩm vừa thở ra một hơi, hai chân đã đá ra liên hoàn cước, cực nhanh xẹt qua đỉnh đầu của một hàng binh trước mặt, lao thẳng về hướng Xác Châu.

“Bảo vệ Tiểu Khả Hãn!”

Đoàn quân phía sau đột nhiên bước ra một đội cung thủ, mũi tên chi chit như hoa tuyết, rào rào bắn xuống ngay chính diện.

Hà Dung Cẩm nhảy tới nhảy lui không thể xuất thủ, chỉ có thể từ trên cao tấn công đám lính Đột Quyết tốp giữa. Quanh mình lập tức hàng loạt gươm đao bổ tới, y chân sau đạp đất, dùng một chân khác xoay chuyển cực nhanh, quét sạch đám người ra ngoài.

“Phản đồ, nạp mạng đi!” Tiếng hô quen thuộc vang lên trước mặt.

Hà Dung Cẩm vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Ngạch Đồ Lỗ từ trong đám người lao ra, giơ lên lưỡi đao phản chiếu ánh lửa, tựa như lưỡi đao tử thần được tôi luyện từ liệt hỏa của địa ngục. Thân thể của hắn nhắm về phía bên phải, y bắt buộc phải lùi ra sau, ngước mắt lên đã thấy Ngạch Đồ Lỗ chém tới ngay trước mặt, Xác Châu cùng đám người đang vây quanh lập tức rút lui khỏi vòng chiến.

Kế hoạch ‘cầm tặc tiên cầm vương’ đã để lỡ, tim y nhất thời hụt hẫng một chút.

“Cẩn… thận.” Bên tai đột nhiên giơ ra một cái tay, chụp lấy cánh tay đang chém tới của một tên lính Đột Quyết.

Hà Dung Cẩm một cước đá văng tên lính ra, nghiêng đầu vội hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Khuyết Thư cả người lay lắt, gục lên vai y, vừa lắc lư theo từng cử động của Hà Dung Cẩm vừa chậm rãi lên tiếng: “Ngươi còn không… không sao, ta có thể bị gì được?”

Hà Dung Cẩm đá văng Ngạch Đồ Lỗ ra, chẳng buồn nhìn qua ánh mắt kinh sợ của hắn, nói với Khuyết Thư: “Ngươi nói đấy nhé, ngươi nhớ cho kỹ!”

Đây trận chiến vất vả nhất Hà Dung Cẩm phải trải qua.

Không có hi vọng giành thắng lợi, càng không hi vọng chạy trốn, cũng có, nhưng chỉ có gánh nặng trên người và trách nhiệm.

Nhưng cho dù như thế nào, y vẫn kiên trì.

Máu văng tung toé, y không biết là máu của ai, toàn thân cao thấp thứ duy nhất còn giữ được tri giác là hai tai, bởi vì y vẫn nghe thấy Khuyết Thư đang nhẹ giọng kể lại những chuyện loạn thất bát tao năm xưa… Nếu như miệng vẫn còn chút khí lực, y rất muốn phản bác một câu ——

Nói nhảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.