CHƯƠNG 1: ĐẤU GIÁC CÂU TÂM – NHẤT
Đấu giác câu tâm: Dồn tâm trí vào việc tranh đấu
★★★★★
Hà Dung Cẩm: Mau đi mua một vò Hoàng Tửu về đây
Sắc trời đã tối.::vn
Hà Dung Cẩm ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, phủi phủi vỏ đậu phộng dính trên vạt áo, cởi hồ lô đeo trên lưng xuống, giơ tay lên đang tính vỗ bàn, hồ lô đã bị tiểu nhị biết rõ thói quen của y chụp lấy.
“Có cần lấy đầy không?” Tiểu nhị dùng tiếng Trung Nguyên bập bẹ hỏi y.
Hà Dung Cẩm cười nói: “Ta nói ngươi nghe hiểu được sao?”
Tiểu nhị ngơ ngác nhìn y.
Hà Dung Cẩm phất tay, dùng tiếng Đột Quyết nói: “Đi đi, rót đầy vào.”
“Vâng.” Tiểu nhị dùng tiếng Đột Quyết đáp lại, cười híp mắt chạy đi.
Hà Dung Cẩm quan sát quán trọ. Quán trọ Gia Minh Nguyệt này do một người Trung Nguyên mở ra, từng cục gạch, mái ngói đến cả bàn ghế đều mang đậm phong cách Trung Nguyên. Nhưng một nhà trọ như thế lại rời xa Trung Nguyên mở trên đất Đột Quyết có chút không thích hợp, xung quanh toàn là người Đột Quyết, người nào từng đến mới biết thì làm sao mà làm ăn phát đạt được? Chỉ có thể dựa vào khách quen đến từ Trung Nguyên để gắng gượng. Bất quá nếu không có sự gắng gượng của nó, con sâu Hoàng Tửu như y sẽ không có chỗ nào giải khát được a.
Tửu nhị lấy rượu xong, còn đeo lên giúp y, lại dùng tiếng Trung Nguyên trọ trẹ nói: “Hà gia, đi thong thả.”
Hà Dung Cẩm cột lại hồ lô đi ra ngoài.
Bên ngoài gió bắt đầu thổi, cát bay đầy đường.
Y phủi phủi tóc, bất đắc dĩ mà nghĩ: lúc ra ngoài đáng lẽ nên mang theo cái mũ mới phải.
Đầu đường bên kia có một người phóng ngựa tới, vừa phi vừa gọi: “Hà tổng quản! Hà tổng quản!”
Vật vờ ở Đột Quyết đã lâu, chẳng những nói lưu loát, giờ nghe cũng lưu loát. Mấy câu như này chả có gì mới lạ.
Hà Dung Cẩm vẫy vẫy tay nói: “Ở đây.”
Ngựa đột nhiên thắng lại, một gã thị vệ tung mình nhảy xuống, đưa dây cương trong tay giao cho y, “Đặc Cần [1] có việc gấp mời ngài mau về phủ.”
“Nha.” Hà Dung Cẩm cầm lấy dây cương, thong thả vuốt ve bờm ngựa, tựa hồ đang an ủi nó một đường bôn ba mệt mỏi.
“Hà tổng quản.” Thị vệ gấp đến độ mắt đỏ hoe.
“Chớ vội chớ vội, để nó thở xong đã.” Hà Dung Cẩm dắt ngựa vòng qua mọi người, thản nhiên trèo lên, nhẹ nhàng đạp vào bụng ngựa, ngựa liền chạy đi. Mới vừa uống rượu xong, xóc nảy lên xuống như vậy, trong dạ dày nhất thời một trận phiên giang đảo hải [2], vất vả lắm ráng nhịn đến cửa phủ, y lập tức nhảy xuống ngựa.
Một bàn tay đột nhiên giữ lấy vai y. Hà Dung Cẩm đang muốn nói cám ơn, chủ nhân của cái tay đó đã cười lạnh mỉa mai: “Cưỡi ngựa mà cũng chịu không được, làm sao đảm đương nổi chức Thịnh Văn tổng quản chứ?”
Hà Dung Cẩm nghiêng đầu quay lại nhìn. Giữ lấy vai y là một người mặt vuông trán rộng, da ngăm đen, cao hơn y những một cái đầu, chính là cái người cùng với y chia ra một văn một võ làm tổng quản trong phủ, Xương Võ tổng quản Ngạch Đồ Lỗ.]/
“Cảm tạ.” Y muốn gạt cái tay kia ra, Ngạch Đồ Lỗ lại ngang ngạnh không chịu buông. Hà Dung Cẩm dở khóc dở cười, “Nghe bảo Đặc Cần có việc tìm ta.”
Ngạch Đồ Lỗ lúc này mới buông tay, “Ngươi không cần vào phủ làm gì, Khả Hãn ra mật chiếu triệu Đặc Cần vào kinh. Chúng ta lập tức lên đường.” $^5,.jnfx
Hà Dung Cẩm hỏi: “Chuyện gì thế?”
Ngạch Đồ Lỗ đáp: “Không biết.”xa
“Vậy cũng phải cho ta vào thu thập một hai bộ y phục đã chứ.” Hà Dung Cẩm nói xong đang định chạy vào, lại thấy Xác Châu lách khỏi đám hộ vệ, từ trong phủ đi ra.
Ngũ quan của Xác Châu rất giống Ba Cần Khả Đôn [3], là một mỹ nam tử nổi danh ở Đột Quyết. Ngũ quan thâm thúy nhưng không quá sắc cạnh, khóe miệng không cười cũng nhếch lên. Hắn thấy Hà Dung Cẩm và Ngạch Đồ Lỗ, chân mày cau lại: “Ngươi đứng ầm ĩ ở cửa làm gì đó? Còn không mau lên ngựa?”,#18oc70
Hà Dung Cẩm đáp: “Dạ.”
Ngạch Đồ Lỗ thắc mắc: “Không phải ngươi bảo muốn đi thu dọn đồ đạc sao?”
Hà Dung Cẩm nói: “Đặc Cần chắc đã kêu người giúp ta thu xếp rồi, ta cần gì phải làm chuyện thừa thãi?”
Xác Châu quay sang nhìn.
Ngạch Đồ Lỗ hỏi: “Làm sao ngươi biết Đặc Cần sẽ sai người giúp ngươi thu dọn?”
Hà Dung Cẩm nhảy lên ngựa, sờ sờ bình hồ lô ngay thắt lưng, mỉm cười đáp: “Ta vừa thấy một gói hành lý, chính là dùng cái khăn trải bàn mà ta chế từ áo khoác cũ bọc lại.”
Xác Châu lúc này mới phi thân lên ngựa, đột nhiên quay sang Ngạch Đồ Lỗ đã yên vị trên lưng ngựa: “Giờ mới nhớ ra, ngươi lưu lại coi phủ đi.”
Ngạch Đồ Lỗ sắc mặt đại biến: “Đặc Cần?”:?
Xác Châu nói: “Hai tổng quản cùng rời đi, trong phủ ai quản?” /&22
“Vậy tại sao lại là ta…” Ngạch Đồ Lỗ tức giận nhìn chòng chọc Hà Dung Cẩm.
Hà Dung Cẩm đùn đẩy: “Ta không rành cưỡi ngựa, chi bằng để ta ở lại coi phủ cũng được.”%?86
Ánh mắt lạnh lùng của Xác Châu quét qua khuôn mặt y, cứ nhìn mãi đến khi y gục đầu xuống mới quay sang Ngạch Đồ Lỗ phất tay nói: “Y biết tiếng Hán, tiếng Tây Khương, có lẽ sẽ cần đến. Chuyện này cứ thế quyết định, không cần nói nhiều.” Hắn nói xong thúc vào bụng ngựa phi về phía trước. fs+|86
Đoàn hộ vệ lạch bạch chạy theo.
Hà Dung Cẩm quay lại nhìn Ngạch Đồ Lỗ, thở dài nói: “Xin lỗi nha.”
“Hừ! Bớt giả mèo khóc chuột đi!” Ngạch Đồ Lỗ nhảy xuống ngựa, mặt hầm hầm bước vào trong.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, Xác Châu ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu, Hà Dung Cẩm còn biết làm thế nào nữa, đành cắm đầu đuổi theo.
Từ Sẩn Bột Đặc đến kinh thành nếu kiên nhẫn chạy ngày chạy đêm trên quan lộ thì mất tới mười ngày, Xác Châu vì muốn khởi hành sớm, bởi thế mới đi đường tắt, băng rừng vượt suối, lên núi xuống đèo, cực khổ và mệt mỏi không để đâu cho hết.
Hai ngày đầu, Hà Dung Cẩm vẫn còn nhàn nhã vừa uống rượu vừa ngắm cảnh. Từ ngày thứ ba trở đi, y ngay cả khí lực để ngẩng đầu cũng không có, cả người ỉu xìu vắt vẻo trên lưng ngựa. Có hai lần xém chút là lăn từ trên yên ngựa xuống, may mà Xác Châu sớm biết thể lực y chịu không nổi, kêu hai gã cận vệ dọc đường chiếu cố y, lúc này mới giữ lại được nửa cái mạng.
Cứ hành xác như thế đến ngày thứ chín, trời tối mờ mịt, bọn họ rốt cục đã kịp chạy tới kinh thành trước khi trạm gác đóng cửa.
Nhìn dọc theo dãy phố, Hà Dung Cẩm chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Cho dù uống rất tiết kiệm, một bình hồ lô Hoàng Tửu cũng chỉ chống đỡ được đến ngày thứ năm, ba ngày không một giọt rượu với y mà nói, so với ba ngày không có cơm ăn còn đau khổ hơn.
Một quán rượu đột nhiên hiện ra trước mắt, mùi rượu nồng nàn nhất thời đã lay tỉnh con sâu rượu trong người y. Y nuốt ngụm nước miếng, đang định thắng ngựa, liền nghe thấy tiếng xé gió, một cái roi quất về phía mặt y. &#
Y vội vàng nghiêng sang một bên tránh nó.
Roi xẹt qua không trung, thu lại vào tay Xác Châu, hắn trừng mắt cảnh cáo Hà Dung Cẩm, lại nhanh chóng quay đi, tiếp tục phóng về trước.
Chỉ trong chốc lát mà quán rượu đã bị bỏ lại phía sau.
Hà Dung Cẩm rên rỉ một tiếng, tuyệt vọng gục mặt xuống, chạy theo đoàn ngựa đằng trước.
Sau khi chạy đến bên ngoài vương cung của Khả Hãn, Xác Châu không cần cho người thông báo mà trực tiếp phi thẳng vào. Tuy Hà Dung Cẩm đối với cung quy của Đột Quyết không quá quan tâm nhưng cũng thấy rất ngạc nhiên.
Đoàn ngựa chạy đến cổng thứ hai mới dừng lại.
người Hà Dung Cẩm phải chờ ở chỗ này. Y nhìn thị vệ vương cung đứng nghiêm trang, đành từ bỏ ý định mượn chiếu để ngồi vừa nảy ra trong đầu, thân thể nghiêng nghiêng dựa vào ngựa, mượn chỗ nghỉ ngơi.
Rốt cục phải chờ đến những năm canh, thị vệ vương cung cũng đã đổi gác. Hà Dung Cẩm lúc này chẳng thèm câu nệ đám người xung quanh nữa, cứ thế ngồi xếp bằng dưới đất. đoàn hộ vệ của Xác Châu mặc dù còn đứng, nhưng lưng không còn thẳng như mới đầu.
Cánh cửa đóng chặt rốt cục đã mở nhưng người bước ra lại không phải Xác Châu, mà là Mật Gia Diệp Hộ [4]. Hắn là đệ đệ của Khả Hãn Shana Li, là chú ruột của Xác Châu, quyền lực ở kinh thành gần ngang ngửa với Khả Hãn Shana Li. Hắn khoát tay nói: “Xác Châu Đặc Cần đã được phong làm Tiểu Khả Hãn, tối nay sẽ ngủ lại trong cung, các ngươi cứ về Đặc Cần phủ trước đi.”
Đám thị vệ đều nhìn về phía Hà Dung Cẩm. Xác Châu không có ở đây, y chính là Thịnh Văn tổng quản đương nhiệm. #$+43^#hh73ys96/$zz
Mật Gia liếc mắt đánh giá y, “Ngươi chính là tổng quản người Trung Nguyên trong phủ Tiểu Khả Hãn đấy à?” $&4078[?6.&
Hà Dung Cẩm đáp: “Nhà ta ở Tháp Lạp Cát, dưới chân núi Thác Sơn.”
“Là nơi tiếp giáp giữa Đột Quyết, Trung Nguyên và Tây Khương đúng không?” Mật Gia hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Hà Dung Cẩm.” &,44126415
“Tên Trung Nguyên ư.”
“Phụ thân ta đến từ Trung Nguyên.”
Mật Gia nói: “Tướng mạo của ngươi không giống người Trung Nguyên, lại càng chẳng giống người Đột Quyết.”
Hà Dung Cẩm đáp: “Mẫu thân ta là người Tây Khương.”
Mật Gia gật đầu: “Cũng tiện nhỉ. Tiểu Khả Hãn sau này sẽ ở lại kinh thành, ngươi là Thịnh Văn tổng quản của Tiểu Khả Hãn hãy an bài mọi người cho thỏa đáng. Ngày mai ta sẽ gọi Thịnh Văn tổng quản của ta là A Tháp Tất Quá tới chỉ bảo cho ngươi, sau này ngươi hãy học hỏi hắn.”
94!$[{98xt`.`:uk+.iyco@ Author: Tô Du Bính 酥油饼 – Translator: Rainy Lyn @http://zhuyufeng.wordpress.com @tz2546395$]ib.,7245)&%#83
Hà Dung Cẩm cúi đầu, giấu mặt mũi đi đáp lời, “Dạ.”
Xác Châu cũng đã suy nghĩ đến vài phương án xử lý mọi chuyện ở Sẩn Bột Đặc, phủ Đặc Cần ở kinh bất quá tạm thời đặt trong biệt quán, những vật dụng cần thiết đều để lại Sẩn Bột Đặc cả rồi. Giờ muốn vận chuyển đến đây cũng thật phiền toái.
Hà Dung Cẩm mới vừa vào phủ, đầu đã nhức nhối. vh74wmjv/54im.!gn2
Trong phủ gia nô không tới mười người, bình thường khi tới kinh thành, hắn cũng sẽ mang theo vài người từ phủ ở Sấn Bột Đặc đến đây, hôm nay nước xa chẳng giải được cơn khát, đành phải tuyển một vài gia nô mới để dùng. Chẳng qua vị Tiểu Khả Hãn Xác Châu này là một người đặc biệt, không biết có bao nhiêu kẻ đang dòm ngó nơi đây, nếu tuyển lựa không kỹ e là thành ra dẫn sói vào nhà. Y nghĩ tới những lời Mật Gia nói lúc trước…, không biết hắn ta là thiện hay ác ý đây, càng nghĩ càng thêm nhức đầu. 7734^!!+vgey!^
Gia nô thấy y vỗ trán, cẩn thận hỏi han: “Dung Cẩm tổng quản, ngài có gì không thoải mái sao ạ?”
“Phải.” Hà Dung Cẩm nói, “Mau đi mua một vò Hoàng Tửu về đây.”
—
1 | Đặc cần: Một chức quan của Đột Quyết, do con cháu của Khả Hãn đảm nhiệm.
2 | Phiên giang đảo hải: Sóng cuộn biển gầm, ở đây ý nói anh Cẩm mới uống rượu xong, nhảy lên ngựa phóng đi, bị xóc bụng.
3 | Khả Đôn: chính thê của Khả Hãn.
4 | Diệp Hộ: là chức vị đứng sau Khả Hãn, thường là thủ lĩnh một bộ phận hoặc một bộ tộc nào đó trong đại tộc của Khã Hãn.
—