CHƯƠNG 27: ĐỘNG PHÁCH KINH TÂM – BÁT
Hà Dung Cẩm: Ta cho dù không có vũ khí vẫn có thể giết người
Chờ Tháp Bố xử lý xong xuôi những người này, Kỳ Địch rốt cục bước vào dưới sự bảo vệ.
“Vương!” Lão lo lắng đẩy Tháp Bố đang che trước mặt ra, đôi mắt đánh giá Khuyết Thư từ trên xuống dưới, cho đến khi xác định rõ hắn bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.
Khuyết Thư nói: “Các ngươi làm sao lại xuất hiện ở đây?”
Kỳ Địch trả lời: “Ta âm thầm phái người dọc đường hộ tống Vương và tướng quân. Hắn thấy Vương và tướng quân sau khi vào trong miếu mãi không thấy lên đường, liền chạy vô miếu thờ thăm dò, vừa hay nghe được bên trong có tiếng đánh nhau mới biết đang có kẻ muốn đối phó với Vương, cho nên vội vã chạy về thông tri.”
Khuyết Thư nheo mắt lại nói: “Ngươi âm thầm phái người theo dõi chúng ta?”
Kỳ Địch cúi đầu đáp: “Bảo vệ an nguy của Vương là trách nhiệm của ta và Tháp Bố, mong Vương thứ lỗi.”
Khuyết Thư nhìn đỉnh đầu của lão một hồi lâu, mới lên tiếng: “Thôi, lần này các ngươi đã tới hết sức kịp thời, bên công bên tội bù trừ cho nhau.”
Kỳ Địch thở phào một cái đáp lời: “Dạ.”
Khuyết Thư nói: “Đi tìm một cỗ xe lăn lại đây.”
Kỳ Địch nói: “Ta đã chuẩn bị sẵn hai cỗ xe đề phòng bất cứ tình huống nào xảy ra.” Lão vừa nói, vừa đưa mắt ra hiệu cho gia nô phía sau, qua một hồi, một cỗ xe lăn mới tinh được đẩy tới.
Khuyết Thư tự mình nhận lấy, đẩy ra sau Hà Dung Cẩm.
Hà Dung Cẩm quay đầu nhìn hắn một cái, chậm rãi ngồi xuống.
Khuyết Thư thấy bọn hắn đứng yên tại chỗ bất động, nhịn không được hỏi: “Các ngươi còn chưa đi?”
Kỳ Địch cùng Tháp Bố liếc mắt nhìn nhau. Kỳ Địch nói: “Những tên thích khách này lai lịch chưa rõ ràng, để đảm bảo an toàn, kính mong Vương hãy cùng chúng ta lên đường.”
Khuyết Thư quay lại nhìn Hà Dung Cẩm.
Hà Dung Cẩm nói: “Tùy ngươi.”
Khuyết Thư suy nghĩ một chút mở miệng nói: “Cũng được. Đúng rồi, đám người kia phải truy xét lai lịch rõ ràng cho ta.”
“Dạ.” Thật ra thì không cần hắn phân phó, Tháp Bố đã sai người bức cung.
Khuyết Thư nói: “Đội thị vệ Đột Quyết đâu?”
Kỳ Địch đáp: “Đang đóng quân tại một thôn trang cách nơi này chưa tới nửa dặm. Xin Vương yên tâm, ta lấy cớ muốn cử hành một nghi thức bí ẩn, người ngoài không được tham dự để đuổi khéo họ. Bọn họ cho dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng cũng không dám theo dõi.”
Khuyết Thư gật đầu.
Lão binh và trụ trì bị nghiêm hình tra khảo một hồi, trụ trì là người đầu tiên chịu không nổi, run run hét lớn bằng tiếng Tây Khương: “Ai nha, ta khai, ta khai mà! Đừng đánh nữa, chết người mất thôi! Ta khai, ta sẽ khai!”
Tháp Bố dẫn hắn tới trước mặt Khuyết Thư.
Khuyết Thư cười lạnh nói: “Thế nào? Đã nghĩ kỹ sẽ khai những gì chưa?”
Trụ trì đau đến nỗi mặt mũi vặn vẹo, gục trên mặt đất thở dốc một hồi mới hấp ta hấp tấp nói: “Dạ, dạ.”
Khuyết Thư hỏi: “Kẻ nào đã phái các ngươi tới?”
Trụ trì yếu ớt đáp: “Mật Gia Diệp Hộ.”
Đáp án này vượt ngoài dự liệu của hắn. Khuyết Thư cau mày hỏi: “Lý do?”
Trụ trì đáp: “Không, không biết.”
Khuyết Thư lại hỏi: “Hắn làm sao biết được thân phân của Bản Vương?”
Trụ trì nói: “Không biết.”
Khuyết Thư giận tái mặt gầm lên: “Vậy rốt cục hắn muốn thế nào, đừng nói là người cũng không biết đi?”
Trụ trì nghe thấy khẩu khí của hắn không tốt, miễn cưỡng ngước mặt lên nói: “Hắn, nói ta bắt ngài viết ra câu kia… Tây Khương là… thần tử của Đột Quyết… Còn những thứ khác đều nghe theo Tạp Tát phân phó.”
Kỳ Địch nghe vậy giận tím mặt nói: “Khẩu khí thật lớn!”
Hà Dung Cẩm đang yên lặng ngồi một bên nghe thế không khỏi nhìn hắn một cái.
Khuyết Thư nói: “Tạp Tát là ai?”
Trụ trì nói: “Chính là… phu xe… đã mang các ngài tới đây.”
Tháp Bố cũng lôi lão binh ra đây. Lão binh nhìn qua so với trụ trì còn chật vật hơn nhiều, nhưng biểu hiện hết sức kiên cường, nhìn về phía Khuyết Thư còn nhếch miệng cười lạnh, “Muốn giết… Liền giết.” Thấy trụ trì đứng bên cạnh, ánh mắt hắn liếc ngang qua, tràn đầy khinh thường.
Khuyết Thư không biết hắn nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt cũng có thể đoán ra một hai câu. Hắn không tức giận, lười biếng nhìn sang lão binh, lại nói với trụ trì: “Tạp Tát làm việc tắc trách, bị chúng ta phát hiện, hắn âm thầm động thủ không may bị bắt, ngươi anh dũng mở đường máu xông ra, chạy về phủ Diệp Hộ. Sau đó, Tạp Tát không chịu nổi cực hình, khai ra kẻ chủ mưu đứng sau, khiến cho hai nước Tây Khương và Đột Quyết xảy ra xung đột. Ngươi cảm thấy tình tiết truyện như thế nào?”
Hôm nay ngươi là dao thớt, ta là thịt cá, trụ trì còn có thể nói gì được, chỉ đành cười xòa đáp lia lịa: “Hảo, hảo.”
Khuyết Thư nói: “Là anh hùng hay là cẩu hùng, còn phải xem miệng lưỡi của ngươi có phun châu nhả ngọc gạt người nổi không.” Hắn biết lão binh không biết hắn nói gì, còn đặc biệt gọi Hà Dung Cẩm tường thuật lại một hồi.
Hà Dung Cẩm nhìn khuôn mặt cười giả lả nịnh bợ của trụ trì hết sức chướng mắt, ngược lại đối với sự kiên cường của lão binh rất có hảo cảm, nhịn không được nói: “Cần gì phải như thế?” Thả hay không thả, lão binh có oan hay không oan cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng. Sau khi trụ trì trở về, gã Mật Gia Diệp Hộ kia nếu trí não vẫn còn đầy đủ đương nhiên là biết mọi sự bại lộ, hắn cùng với Khuyết Thư sẽ rơi vào thế như nước với lửa, lão binh cũng được, trụ trì cũng được, chẳng qua chỉ là một con tốt thí trong ván cờ tranh đấu giữa bọn họ, đâu cần phải tốn công nghĩ cách vu hãm hắn?
Khuyết Thư nói: “Ta chỉ muốn xem rốt cục hắn có bao nhiêu cốt khí?”
Hà Dung Cẩm thầm nghĩ, cho dù y không nói, bên cạnh Khuyết Thư cũng có sẵn quan thông dịch, cho nên lựa những câu chữ đơn giản mà nói.
Lão binh nghe xong, quay đầu không nói một lời, thản nhiên không để những lời uy hiếp của Khuyết Thư vào mắt.
Khóe mắt Khuyết Thư không duyệt kéo lên.
Tháp Bố rút đao chém hai nhát lên người trụ trì.
Trụ trì đau đớn ré lên hai tiếng, thân thể ngã nhào xuống đất lăn vài vòng mới dừng lại, hai chân run rẩy lạch bạch chạy về trước, lo lắng thi thoảng còn liếc nhìn phía sau, thấy bọn người Khuyết Thư không buồn để ý tới mình, mới lảo đảo bổ ra ngoài.
Kỳ Địch nói: “Mật Gia Diệp Hộ là đệ đệ thân thiết của Đột Quyết Khả Hãn, quyền khuynh triều dã, nếu hắn đã có ý định nhúng tay, tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ mưu đồ. Nơi này không nên ở lâu, chúng ta tốt nhất là mau chóng rời khỏi nơi đây.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tháp Bố đã chỉ huy đội hộ vệ thu dọn ổn thỏa ngôi miếu, những gã tăng nhân kia hễ không ngoan ngoãn đầu hàng cũng sẽ bị giết ngay tại chỗ, chỉ giữ lại những kẻ thức thời và lão binh giam cùng nhau rồi mang đi
Bọn họ lần này quá gấp rút, chỉ có dư ra mỗi chiếc xe ngựa của Kỳ Địch để áp tải, vì vậy Khuyết Thư, Hà Dung Cẩm và Kỳ Địch cả ba phải chen chúc trong cùng một cỗ xe.
Đến được thôn trang nơi đóng quân, đoàn quân Đột Quyết hộ tống bọn họ đã muốn chờ không nổi, thấy bọn họ xuất hiện chân mày mới giãn ra.
Kỳ Địch xuống xe cùng bọn họ hàn huyên mấy câu, liền để họ đến đóng quân tại một chỗ khác.
Đội hộ vệ Đột Quyết mặc dù gánh vác trọng trách hộ tống dọc đường, nhưng thủy chung vẫn duy trì khoảng cách thích hợp, để tỏ lòng tôn kính. Tựa như lần này, đội trưởng đội hộ vệ mặc dù cảm thấy Kỳ Địch rời đi hết sức kỳ quặc, nhưng cũng không dám hỏi tới, để tránh gây ra hiềm nghi giữa hai nước.
Đóng quân xong xuôi, Kỳ Địch an bài Khuyết Thư và Hà Dung Cẩm trong cùng một doanh trướng.
Hà Dung Cẩm ngồi trên xe lăn không còn bài xích như lúc đầu, cho dù Khuyết Thư sai người bưng thùng tắm bước vào cũng chẳng lộ ra một chút biểu tình, chỉ đẩy xe lăn ra ngoài trướng đứng chờ.
Khuyết Thư rất nhanh đã tắm rửa xong xuôi, sau khi sai người gọi Hà Dung Cẩm vào, hỏi y: “Cả người đầy mồ hôi. Ta kêu người lấy nước, ngươi cũng tắm rửa đi.”
Hà Dung Cẩm nhíu mày, rõ ràng trong mắt y tràn ngập phòng bị.
Khuyết Thư tức giận, “Ngươi nghĩ Bản Vương là hạng tiểu nhân tranh thủ cơ hội thân cận chắc?”
Hà Dung Cẩm lạnh nhạt nói: “Lo nghĩ nhiều rồi.” Nói thì nói vậy, nhưng phòng bị trong mắt vẫn chưa đẩy lui.
Khuyết Thư chờ đám người bưng nước nóng vào, gọi Tháp Bố, ngay trước mặt y dõng dạc nói: “Ngươi canh giữ trước cửa doanh trướng, không cho bất luận kẻ nào ra vào!”
Tháp Bố đáp: “Dạ.”
Khuyết Thư nhìn về phía Hà Dung Cẩm, Hà Dung Cẩm giả vờ không nghe thấy gì, chỉ chăm chăm nhìn thùng tắm. Hắn nghiến răng nói: “Bao gồm cả Bản Vương!”
“Dạ.” Tháp Bố đáp ứng rồi mới cảm thấy có điểm không đúng, “Vậy buổi tối ngủ ở đâu?”
Khuyết Thư một cục tức dồn lên ngực tính mở miệng nói Bản Vương sẽ đi kiếm chỗ khác ở, nhưng lại kiềm nén không dám nói ra, đảo đi quẩn lại giữa răng môi một vòng rồi trôi tuột xuống bụng, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn đứng ở đây cả đêm sao?”
Tháp Bố thấy hắn thần sắc không vui, không dám hỏi nữa, lẳng lặng lui ra ngoài canh giữ.
Khuyết Thư quay đầu thấy Hà Dung Cẩm vẫn không có bất cứ phản ứng gì, khẩu khí lại rục rịch nổi cơn, sải bước ra khỏi doanh trướng, tìm Tạp Tát xả giận.
Đợt này tra khảo mất nguyên ngày, ngay cả bữa trưa cũng không thèm quay lại ăn.
Hà Dung Cẩm trái lại vui sướng vênh váo hơn, ăn cơm xong lăn ra ngủ trưa, mãi cho đến lúc mặt trời lặn, Khuyết Thư cuối cùng đã trở về, thần sắc không còn khó coi như lúc mới rời đi. Hắn bước đến trước giường, im lặng nhìn gương mặt khi ngủ của Hà Dung Cẩm.
Hà Dung Cẩm giả bộ ngủ qua hồi lâu không thấy động tĩnh gì, nhịn không được mở mắt.
“Ngủ nhiều quá sẽ dễ mất ngủ.” Khuyết Thư ôn nhu nói, “Ta dẫn ngươi ra ngoài đi dạo một chút.”
Hà Dung Cẩm liếc nhìn hắn, “Dùng chân què mà đi sao?”
Khuyết Thư đẩy xe lăn tới.
Hà Dung Cẩm nghĩ một chút, cuối cùng lại ngồi xuống xe lăn.
—