[Hi Nháo Giang Hồ Hệ Liệt] Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Chương 55: Chương 55: Đồng Túy (Cùng Say)




CHƯƠNG 56: ĐỒNG TÚY (CÙNG SAY)

| Phiên ngoại |

Phiên ngoại nhỏ của Hà Dung Cẩm và Khuyết Thư

Mặc dù bây giờ không phải như lúc xưa, Hà Dung Cẩm có thể nói là đường quan rộng mở, so với năm xưa lang bạt mai danh ẩn tích chẳng gì sánh bằng, nhưng cái tật mê rượu một khi đã thành quen rồi thì khó mà dứt bỏ.

Khuyết Thư ban đầu còn chiều theo sở thích của y, đôi khi cùng y cạn vài chén, sau thấy y càng uống càng hăng, sợ rằng thân thể sớm chịu không nổi, thế nên lệnh cho trong cung hạn chế uống rượu, đồng thời giới hạn số lượng Hoàng Tửu được đưa vào cung mỗi ngày.

Hà Dung Cẩm lúc chân mang thương tích còn ráng nhẫn nhịn, mà cho dù có thèm mấy đi chăng nữa cũng chẳng thể nào nhúc nhích, nhưng chờ đến khi chân cẳng lành lặn rồi, thèm khát tới độ kiềm chế không được. Trong cung không có rượu thì sao chứ, chẳng lẽ ngoài kia lại không có? Y thuận miệng kiếm cớ ra ngoài thành kiểm tra, vừa nhích mông ra khỏi Vương Cung là ba chân bốn cẳng phóng thẳng đến quán rượu.

Y chân trước vừa ra khỏi cung, Khuyết Thư chân sau đã được người cấp báo, trong lòng vừa bực lại vừa buồn cười, xử lý xong xuôi chính sự cũng lập tức xuất cung. Thế nhưng giải quyết mấy việc lằng nhằng cũng mất khá nhiều thời gian, đến khi xuất cung trời đã nhá nhem tối, chỉ còn mấy cụm mây hồng vắt sau mái hiên phía tây là trông giống sắc trời lúc hoàng hôn.

Chờ Khuyết Thư chạy tới quán rượu mới biết Hà Dung Cẩm đã chạy sang tửu lâu rồi, hắn còn biết làm gì nữa lại đành dời gót đuổi theo.

Lúc này, tửu lâu đang trong giờ cao điểm, ồn ào và chật chội nhất .

Tửu lâu ở đây mang phong cách khác hẳn Trung Nguyên, không phải là lầu gác với những mái ngói dài tinh sảo, đây chẳng qua chỉ là một căn lều gỗ mọc trên mảnh đất trống, mà căn lều gỗ này phía trên lợp cỏ tranh phía dưới treo một dãy đèn ***g đỏ.

Miếng thịt hồng hào đặt trong một cái tô gỗ lớn, vừa thơm vừa béo ngậy, chỉ nhìn thôi đã thèm nhỏ dãi.

Rượu chất đống ở đằng sau, Hoàng Tửu thì buộc dây màu vàng, rượu nho thì buộc dây màu đỏ, rượu sữa ngựa thì buộc dây màu trắng, vừa qua là biết, thích cái gì chọn cái nấy, uống xong để vò đặt dưới bàn, chừng nào tính tiền tự khắc có tiểu nhị đến đếm số lượng.

Khuyết Thư vừa vào cửa, con sâu rượu trong người bị cũng bị hấp dẫn theo. Không chờ hắn chạy đi tìm, Hà Dung Cẩm đã nhìn thấy hắn trước, giơ tay lên vẫy vẫy nhiệt tình. Tháp Bố ngồi đối diện với Hà Dung Cẩm, nhìn sắc mặt cũng biết đã uống vài chén, cười lên một miệng toàn thịt với răng.

“Vương…” Tháp Bố mới mở miệng bắn ra một chữ đã bị Khuyết Thư dùng bánh mì bịt lại.

May mà chung quanh đều đang hăng say, chẳng ai buồn chú ý đến đám người bên này, chuyện mình mình nói.

Khuyết Thư ngồi xuống, Hà Dung Cẩm giúp hắn rót rượu cắt thịt.

“Uống mấy vò rồi?” Khuyết Thư dùng dao khều khều miếng thịt, giống như vô tình hỏi han.

“Nửa vò.”

“Hai vò.”

Hai âm thanh một trái một phải đồng thời vang lên.

Khuyết Thư bỏ thịt vào trong miệng, ánh mắt nhìn Hà Dung Cẩm chằm chằm.

Hà Dung Cẩm cười khan một tiếng, “Một vò, còn vò kia là hắn uống.”

Khuyết Thư hỏi: “Vậy chứ nửa vò là cái gì?”

Hà Dung Cẩm mặt không đổi sắc nói: “Nói nhầm đó.”

“Uống nhiều hại thân.” Khuyết Thư không chờ Hà Dung Cẩm phản bác cứ tiếp tục nói, “Thay vì để ngươi thương thân ta thương tâm, chi bằng để ta thương thân giùm vậy. Sau này ngươi muốn uống cứ để ta uống thay, ngươi muốn uống bao nhiêu ta sẽ uống bao nhiêu.”

Hà Dung Cẩm trợn mắt ngoác miệng ra, “Ngươi uống vô có thể thỏa cơn thèm của ta chắc?”

Khuyết Thư nói: “Chúng ta còn chia ra của ngươi của ta sao?” Hắn chụp lấy tay Hà Dung Cẩm, nhẹ nhàng vuốt ve bày tay y.

Hà Dung Cẩm vội liếc sang xung quanh xem có ai chú ý không, ai ngờ bên ngoài đột nhiên vang lên một tràng huyên náo, cùng với tiếng bánh xe vó ngựa, hết sức ồn ào, lúc sau chợt thấy một bóng dáng quen thuộc từ cửa đi vào.

Khuyết Thư thấy sắc mặt Hà Dung Cẩm kì quặc cũng quay đầu nhìn lại.

Ánh mắt đối phương rất nhạy bén, mau chóng nhìn sang.

Sáu con mắt đối diện, ai nấy đều sửng sốt.

Đối phương rất nhanh thu hồi thần trí, đi về phía bên này. “Tại hạ…” Hắn vừa nói vừa hành đại lễ.

Khuyết Thư khó chịu khoát tay: “Hồ Diệp trưởng lão miễn lễ.”

Bởi vì cái bàn kê sát tường, cho nên chỉ có ba mặt là có thể ngồi được, Hà Dung Cẩm đang tính đứng dậy để nhường ra nửa băng ghế thì lại bị Khuyết Thư kéo về phía hắn, thân thể không tự chủ dựa vào ngực hắn.

Hồ Diệp trưởng lão làm như không thấy, tự nhiên ngồi vào bên ghế trống.

Hà Dung Cẩm đành phải ngồi cùng với Khuyết Thư.

“Trưởng lão sao lại đến đây?” Khuyết Thư không có hảo ý chút nào. Hồ Diệp trưởng lão cướp lấy Hà Dung Cẩm từ trong tay hắn, lại còn xúi giục y ám sát mình, chuyện này còn đang phơi trước mắt, nếu được hắn không muốn Hà Dung Cẩm dây dưa với Thánh Nguyệt giáo dù chỉ một chút.

Hồ Diệp trưởng lão nói: “Ta phụng mệnh giáo chủ tới bái kiến Vương.”

Khuyết Thư nheo mắt lại, “Về tin tức của Thiên Thần châu sao?” Sau khi chân Hà Dung Cẩm đã được chữa khỏi, hắn cũng chẳng để tâm nhiều tới chuyện này nữa.

Hồ Diệp trưởng lão nói: “Còn đang thăm dò. Lần này ta tới là vì hai đứa nhỏ mà Ni Khắc Tư Lực đã dẫn theo.”

Hà Dung Cẩm cau mày hỏi: “Bọn nó làm sao?” Ni Khắc Tư Lực muốn thu nhận đệ tử đúng là nằm ngoài tưởng tượng của y, nhưng từ khi gặp Đoan Mộc Hồi Xuân, nghe ra thì cũng hợp lý hợp tình. Cha mẹ hai đứa nhỏ này biết Tây Khương đệ nhất cao thủ muốn thu nhận chúng làm đệ tử, cân nhắc kỹ lưỡng rồi đôi bên đều đồng ý. Bọn họ nghĩ thật xa xôi, nhìn vào cục diện trước mắt, kẻ có thể thừa kế ngôi vị Tây Khương Vương quá nhiều, thời gian còn dài, chưa biết chừng trong quá trình dễ xảy ra biến cố. Thêm vào đó, có ai nói là đệ tử của Ni Khắc Tư Lực thì không thể trở thành Tây Khương Vương tương lai đâu, nói không chừng dựa vào quan hệ của Ni Khắc Tư Lực và Vương Hậu, trái lại còn thêm nhiều phần thắng. Không ngờ bọn nhỏ mới đi được hai tháng, lại đẩy Hồ Diệp trưởng lão tới đây.

Hồ Diệp trưởng lão biết y có chỗ hiểu lầm, vội nói: “Bọn chúng rất khỏe, nhưng trong đó có một đứa cứ ầm ĩ đòi gặp giáo chủ, đứa còn lại thì không chịu rời đứa kia, cho nên tạm thời đều để ở Thánh Nguyệt giáo làm khách.”

Hà Dung Cẩm nhớ tới thằng nhóc hùng hồn đòi gả cho Thánh Nguyệt giáo chủ, nhất thời câm nín.

Hồ Diệp trưởng lão nói: “Giáo chủ sợ hai vị lo lắng mới cố tình sai ta đi một chuyến.”

Khuyết Thư nói: “Chuyện nhỏ như vậy, hà tất phải làm phiền trưởng lão?”

Hồ Diệp trưởng lão nói: “Vương Hậu cùng Thánh Nguyệt giáo ta quan hệ sâu đậm, về tình về lý, Thánh Nguyệt giáo hẳn là nên hạ lễ chúc mừng tân hôn mới phải.” Lúc trước nội chiến khiến cho Thánh Nguyệt giáo nguyên khí tổn thương nặng nề, Về chiến lược, bọn họ đành phải dùng kế ẩn thân, tạm thời dựa vào Hồn Hồn Vương. Nhưng đối với Tân Cáp mà nói, kẻ địch lâu năm như vậy làm sao bảo cúi đầu là cam chịu cúi đầu? Chỉ riêng phần hạ lễ thôi đã khiến hắn tốn không ít sức, hơn nữa có Ni Khắc Tư Lực ở bên cạnh thúc giục, Tân Cáp mới chịu đáp ứng.

Khuyết Thư tự tiếu phi tiếu: “Cái này tới hơi trễ a.”

Hồ Diệp trưởng lão nói: “Thánh Nguyệt giáo ở nơi hẻo lánh, tin tức hiếm hoi, hỷ sự này mới biết từ hồi nửa tháng trước, lại thêm núi đường cách trở, mặc dù ngựa tung vó ngày đêm không ngừng nghỉ, nhưng cũng chẳng kịp cùng Vương nâng chén rượu mừng, mong Vương thứ tội.”

Khuyết Thư nói: “Là do hôn lễ vội vàng, không kịp thông báo, trưởng lão thứ tội mới đúng.”

“Vương khách khí rồi.”

Hà Dung Cẩm nhìn hai người bằng mặt không bằng lòng, cắm đầu cắm cổ rót rượu.

Hồ Diệp trưởng lão thấy bọn họ một chẳng chút hứng thú, một tiếu lý tàng đao, cười nói: “Trong phần hạ lễ, có mười xe rượu hảo hạng do chính giáo chủ đặc biệt tuyển chọn, không biết Vương và Vương Hậu…” Lời còn chưa dứt, bóng dáng Hà Dung Cẩm trước mắt đã biến mất.

Khuyết Thư bực bội hỏi: “Hạ lễ để chỗ nào?”

Hồ Diệp trưởng lão vội đáp: “Đang để ngoài cửa.”

Khuyết Thư vọt ra cửa, quả nhiên thấy Thánh Nguyệt giáo chúng vây quanh mười xe rượu. Giữa đám xe, Hà Dung Cẩm ngồi xếp bằng, tay này cầm một vò tay kia ôm một vò, uống ừng ực đến thống khoái mới thôi. Vẻ mặt hạnh phúc tươi như hoa kia làm Khuyết Thư không thể dời mắt, ngắm đã một hồi mới thở dài, ngồi xuống bên cạnh y.

Hà Dung Cẩm đưa vò rượu cho hắn.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, ngươi một ngụm ta một ngụm uống thật hăng.

—————–HOÀN—————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.