CHƯƠNG 71: CÁC HIỂN THÂN THỦ
Di Nhiên tỏ vẻ phật ý bảo: “Thân thể ngươi vẫn chưa khỏe, sao lại xuống giường chạy tới chạy lui?”
Hoắc thái y nói: “Yên tâm, đem đại kiệu tám người rước dâu vào cửa có thể không nổi, chứ việc nhỏ như anh hùng cứu mỹ nhân thì vẫn thuần thục có thừa.”
Đoan Mộc Hồi Xuân sợ bọn họ tiếp tục bàn tới, vội nói lảng sang chuyện khác: “Ngươi tới sớm như vậy, lẽ nào dọc đường đã xảy ra chuyện gì?”
Di Nhiên bảo: “Đoan Mộc trưởng lão quả là nói đâu trúng đó. Ta gặp Lô trưởng lão trên đường trước, sau đó gặp Mạc trưởng lão, cuối cùng là gặp Hầu gia.”
Đoan Mộc Hồi Xuân kinh ngạc hỏi: “Chẳng phải Lô trưởng lão đã đi sứ sang hoàng cung Tây Khương rồi sao?”
Di Nhiên nói: “Không sai. Hồn Hồn vương đồng ý chính thức liên minh với Ma giáo, tuy nhiên còn nhiều nội tình Lô trưởng lão không dám làm chủ, muốn thương lượng cùng Minh tôn rồi mới định đoạt. Song, dọc đường hắn và ta gặp phải Mạc trưởng lão đang bị người truy kích, Lô trưởng lão sợ Mạc trưởng lão đơn độc bất lợi, nên đã đi hỗ trợ. Ta trùng hợp gặp được Hầu gia đang đuổi theo Mạc trưởng lão, Hầu gia nghe nói có Lô trưởng lão ở đó, bèn cùng ta trở về.”
Đoan Mộc Hồi Xuân phán: “Nguyên lai là vậy.”
Di Nhiên nhìn sang Phùng Cổ Đạo, mặt đột nhiên lộ vẻ ngập ngừng.
Phùng Cổ Đạo hỏi: “Còn có việc gì?”
Di Nhiên hỏi: “Dọc đường đến đây Minh tôn và Hầu gia có phát hiện kẻ nào theo dõi không?
Phùng Cổ Đạo sửng sốt, nhìn về phía Tiết Linh Bích.
Tiết Linh Bích nhíu nhíu mày: “Sao lại hỏi như vậy?”
Di Nhiên nói: “Trên đường đi ta từng gặp phải một người, ta bám theo sau đúng ba ngày, phát hiện lộ tuyến của y trùng khớp với ký hiệu Minh tôn lưu lại. Nhưng đến ngày thứ tư thì không gặp nữa.”
Phùng Cổ Đạo nhướn mày hỏi: “Có phải người đó trang điểm cực kỳ sặc sỡ, diêm dúa không?”
Di Nhiên lắc đầu nói: “Không. Y là nam tử, vận một thân bạch y, không hề đeo bất kỳ trang sức gì. Tuy ta chưa thấy được mặt y, nhưng nhìn từ bóng lưng thì ra vẻ khí chất thanh cao, có lẽ là một vị cao nhân ẩn dật.”
Phùng Cổ Đạo liếc nhìn Tiết Linh Bích hỏi: “Phải chăng đó chính là tia địch ý mà ngươi đã cảm nhận được trên đường?”
Tiết Linh Bích khẽ nhếch khóe miệng, mắt ánh tinh quang, “Bản hầu sẵn sàng nghênh tiếp.”
Phùng Cổ Đạo nói: “Không ngờ Tây Khương ngọa hổ tàng long, ngoài Cơ Diệu Hoa còn có bậc cao thủ như vậy.”
Đoan Mộc Hồi Xuân do dự một hồi, rồi mới bảo: “Người nọ có thể là Cơ Diệu Hoa.”
Phùng Cổ Đạo thoáng ngạc nhiên: “Ta nghe Hoa trưởng lão nói, ngày ấy Cơ Diệu Hoa ăn mặc quái dị diêm dúa, lẽ nào chỉ là kế cải trang giả dạng nhất thời?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Tại Tuyệt Ảnh Phong thì y thích vận trang phục trắng.”
Phùng Cổ Đạo cười bảo: “Nói vậy, đây cũng là một diệu nhân.”
Tiết Linh Bích lườm hắn.
Phùng Cổ Đạo thu nụ cười lại nói: “Bất quá, nếu y bám theo chúng ta, chứng tỏ đã nhìn thấu nghi trận mà chúng ta bày ra, hơn nữa võ công của y cực cao, đích thị là một địch nhân không thể xem thường.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Kỳ thực giữa y và Thánh Nguyệt giáo cũng không phải là không có hiềm khích.”
Phùng Cổ Đạo hỏi: “Nga? Có hiềm khích gì?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Sư phụ của Cơ Diệu Hoa chính là Hoa Thanh Hà người năm xưa được xưng tụng là ‘Lãng lý đả thủy hoa’*(nhập sóng tát bọt bể). Hoa Thanh Hà vì yêu nữ nhi của trưởng lão Thánh Nguyệt giáo nên mới đến Thánh Nguyệt giáo ở rể, nhưng khi hắn và sư huynh của Cơ Diệu Hoa lần lượt người mất tích kẻ qua đời, Cơ Diệu Hoa lại không kế thừa vị trí trưởng lão Thánh Nguyệt giáo, mà ngầm lập hiệp định với Hồ Diệp trưởng lão, không được đem ngọn nguồn của y với Thánh Nguyệt giáo nói ra ngoài.”
*Thủy hoa: bọt nước, lãng: sóng.
Di Nhiên bảo: “Hoặc giả, điều đó càng chứng tỏ y và Thánh Nguyệt giáo thân bất khả phân.”
Phùng Cổ Đạo khẽ nhếch khóe miệng một cách kín đáo, rồi lập tức nghiêm nghị nhìn Di Nhiên hỏi: “Sao lại nói thế?”
Di Nhiên đáp: “Tình hình giữa Thánh Nguyệt giáo và Hồn Hồn vương như nước với lửa, thế cục hiểm ác. Có lẽ bọn họ cũng muốn lưu lại đường lui cho bản thân, ngộ nhỡ có ngày binh bại, thì vẫn còn Tuyệt Ảnh Phong để rút về.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Xét địa thế, tuy Tuyệt Ảnh phong dễ thủ khó công, nhưng dễ tọa cật sơn không (miệng ăn núi lở) . Luận quan hệ, cho dù không biết sư phụ của Cơ Diệu Hoa là trưởng lão Thánh Nguyệt giáo, nhưng với nhiều năm bắt tay tương trợ giữa bọn họ, e cũng đủ để kẻ khác nhận thấy có quan hệ bất minh.”
Di Nhiên hỏi: “Chẳng phải trước đó ngươi đã bảo giữa Tuyệt Ảnh phong và Thánh Nguyệt giáo có hiềm khích sao?”
Đoan Mộc Hồi Xuân sửng sốt, cơ hồ bản thân cũng bị chính mình làm cho mê muội.
Phùng Cổ Đạo tủm tỉm cười vuốt mũi nói: “Ta nghĩ ý của Đoan Mộc trưởng lão là, về mặt đối phó với Hồn Hồn vương thì Tuyệt Ảnh phong với Thánh Nguyệt giáo lập trường thống nhất. Nhưng ngoại trừ việc đối địch với Hồn Hồn vương, bọn họ không nhất thiết chuyện gì cũng phải ở cùng một chiến tuyến.”
Di Nhiên nói: “Nhưng hiện tại chúng ta đang kết minh với Hồn Hồn vương, còn không phải sẽ trở thành kẻ địch của Tuyệt Ảnh phong sao.”
Phùng Cổ Đạo lơ đểnh nói: “Chuyện kết minh hiện chỉ mới là ngươi tình ta nguyện, chưa tam thư thục lễ (chứng từ lễ nghi) , ai dám bảo trần ai lạc địa*(ai dám chắc bụi sẽ rơi xuống đất)?”
*Bụi giữa không trung chắc chi đã rơi xuống đất, ý bảo chuyện không chắc chắn.
Di Nhiên nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn hắn, tựa hồ muốn hỏi xét tình hình trước mắt, kết minh với Hồn Hồn vương vừa vô hại vừa có lợi trăm bề, cớ sao không kết?
Phùng Cổ Đạo khoát khoát tay nói: “Việc này không vội, lúc khác có thể từ từ thương nghị sau. Hiện tại chúng ta nên nghĩ lại làm thế nào để rời khỏi Tây Khương.”
Di Nhiên bảo: “Hoa trưởng lão đã về Trung Nguyên thông tri cho phân đà Tụ Thành trước, ước chừng lúc này Phong Thước lĩnh đã được bố trí ổn thỏa. Vạn nhất nơi đây có gió thổi cỏ lay gì, sẽ lập tức tiến công qua ngay.”
Phùng Cổ Đạo gật đầu, quay sang hỏi Đoan Mộc Hồi Xuân: “A Bội cô nương đã ngủ rồi?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ta tiễn nàng vào phòng liền quay lại ngay.”
Phùng Cổ Đạo hỏi: “Vậy ngươi tính thu xếp cho nàng thế nào?”
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Bất kể nàng là người của Cơ Thanh Lan, hay là người tự do, nên tự làm chủ cho bản thân. Là bằng hữu, ta chỉ biết vì nàng dốc hết sức mọn.”
Hoắc thái y nghe đến đó, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội xen vào, nói: “Cơ Thanh Lan kia rốt cục là ai? Sao lại đẩy một tiểu cô nương vào tay kẻ ác không màng tới, còn bản thân thì cao chạy xa bay trước.”
Phùng Cổ Đạo nói: “Hoắc thái y nghĩ hắn đã đi thật?”
Hoắc thái y sửng sốt hỏi: “Vậy lẽ nào vẫn chưa đi?”
Phùng Cổ Đạo nhìn về phía Đoan Mộc Hồi Xuân.
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Nếu hắn thực sự đã rời đi, vừa rồi lúc nhắc đến hắn A Bội sẽ không khẩn trương như thế.”
Phùng Cổ Đạo gật đầu nói: “Ta nhân lúc nàng không đề phòng bất ngờ hỏi việc ấy, quả nhiên nàng lộ vẻ do dự.”
Hoắc thái y nói: “Vậy thì đã sao? Hắn chưa đi, nhưng lại trơ mắt làm rùa rụt cổ nhìn nha hoàn của mình rơi vào tay kẻ xấu ? Thế còn tệ hơn.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ta nhớ A Bội đã từng nói, Cơ Thanh Lan luôn bị người ta truy sát, hành động của hắn vô cùng có khả năng vì báo thù.”
Hoắc thái y nói: “Báo thù thì sao? Lẽ nào vì báo thù mà coi những người bên cạnh mình như cát bụi.”
Phùng Cổ Đạo đáp: “Một người khi đã bị cừu hận che mắt, chỉ thấy u tối. Không có ánh sáng, làm sao còn lòng dạ quan tâm đến kẻ khác.”
Hoắc thái y lắc đầu cảm thán: “Thương cảm, thật đáng buồn.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Tiếc là chúng ta không biết kẻ thù của hắn là ai.”
Phùng Cổ Đạo nói: “Muốn biết kẻ thù của hắn là ai, rất đơn giản, cứ bình thản chờ xem thôi.”
Những người khác cùng kinh ngạc nhìn hắn.
Phùng Cổ Đạo nói: “Có tin đồn, sở dĩ Cơ Thanh Lan phải về Trung Nguyên không phải vì không có chỗ dung thân ở Tây Khương, mà bởi vì…Hoàng đế muốn gặp hắn.”
Hoắc thái y chùn vai, hạ giọng hỏi: “Hoàng đế nào?”
Phùng Cổ Đạo bật cười đáp: “Dĩ nhiên là vị hoàng đế anh minh thần võ thông minh tuyệt đỉnh nhân từ thiện lương của chúng ta rồi. Còn chỗ nào khác có bậc nhân tài như vậy?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhíu mày hỏi: “Lẽ nào hắn muốn đầu nhập Hoàng đế?”
Phùng Cổ Đạo bảo: “Hoàng đế hiện đang cơ khát nhân tài. Với tài hoa của hắn, nếu muốn góp sức cho triều đình để hưởng thụ vinh hoa phú quý, hà tất phải lao tâm khổ trí, không màng đắc tội Ma giáo, Thánh Nguyệt giáo và Tuyệt Ảnh phong như thế?”
Tiết Linh Bích nói: “Vậy phải chăng hắn muốn ám sát?”
Y vừa dứt lời, cửa bị va chạm nhẹ.
Mọi người trong phòng hai mặt nhìn nhau.
Đoan Mộc Hồi Xuân lách người lên giường, Hoắc thái y chui theo vào.
Di Nhiên đứng dậy mở cửa.
Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích âm thầm phòng bị.
Cửa vừa mở, chính là Mạc Cư.
“Mạc trưởng lão?” Di Nhiên thốt lên, tức thời có một quần sáng bạc quen thuộc quét tới mặt nàng.
Phùng Cổ Đạo cách nàng gần nhất, lập tức phi thân nhảy lên, ống tay áo xổ xuống một thanh ngọc tiêu, xoay mấy vòng trong không trung, hướng quần sáng nọ đánh tới.
Chỉ nghe đinh một tiếng, ngọc tiêu lại xoay tròn trở lại, ngân quang cấp tốc rụt về, lộ ra một gương mặt trang điểm dày dạn khó coi.
Phùng Cổ Đạo tiếp được ngọc tiêu, quát khẽ một tiếng, nhắm y công tới.
Tuy hắn chưa gặp qua người, nhưng nhìn trang phục ấy thì biết ngay là Cơ Diệu Hoa. Nghe đồn võ công y thâm thúy khôn lường, rất đối phó. Lấy tính tình của Tiết Linh Bích, nếu hắn ra tay trước, nhất định người bên ngoài sẽ không tương trợ, cho nên Phùng Cổ Đạo mới mù quáng xuất thủ. Có vậy, Tiết Linh Bích mới không tiện để gọi hắn thối lui.