CHƯƠNG 96: CHẤP TỬ CHI THỦ (NẮM LẤY TAY NGƯỜI)
Cơ Diệu Hoa nói: “Hỗn đản vương binh hùng tướng mạnh, cho dù không có Xích giáo tương trợ, muốn sang bằng Thánh Nguyệt giáo cũng là chuyện sớm muộn.”
Xích giáo giáo chủ không hiểu y nói gì, nhưng thấy ánh mắt hai người bọn họ cứ chăm chăm nhắm vào mình, bất giác có phần không thoải mái.
Cơ Diệu Hoa cười bảo: “Xích giáo với Hỗn đản vương mà nói khả hữu khả vô (có hay không cũng được), nhưng với Thánh Nguyệt giáo thì lại quan trọng. Nếu Xích giáo giáo chủ chịu ra tay tương trợ, việc đẩy lùi Hỗn đản vương vẫn còn vài phần hy vọng.”
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Xích giáo và hỗn đản… khụ, Hồn Hồn vương hợp tác lâu năm, kể cả chúng ta chế ngự được Xích giáo giáo chủ, cũng khó mà khiến hắn hạ lệnh. Cho dù hắn hạ lệnh, cũng chưa chắc sẽ thuyết phục được toàn thể.”
Cơ Diệu Hoa mỉm cười: “Chúng ta không cần phải thuyết phục Xích giáo, chỉ cần khiến Hỗn đản vương tin rằng Xích giáo tạo phản, cùng Thánh Nguyệt giáo liên thủ là xong.”
Đoan Mộc Hồi Xuân trầm ngâm: “Ngươi có chủ ý gì sao?”
Cơ Diệu Hoa đáp: “Chuyện này kể ra dài lắm, nhất thời tam khắc khó lòng nói tỏ. Chi bằng thân thân trước tiên dùng hắn cứu bọn Tiểu Đặng Tiểu Nghiêm, rồi sau đó chúng ta ngồi lại đàm luận kỹ càng hơn.” Y rút một thanh chủy thủ từ trong tay áo đưa cho hắn, “Lát nữa ta sẽ giải khai huyệt đạo nửa người hắn, ngươi mang hắn theo để cứu người. Nếu hắn nói bất kỳ điều gì ngoài “Tháp ngõa y tát” , ngươi lập tức phế võ công rồi dùng chủy thủ cắt gân tay gân chân hắn.”
Ánh mắt Đoan Mộc Hồi Xuân thoáng hiện một tia thâm trầm, nhưng vẫn thần sắc bất động tiếp nhận chủy thủ.
Cơ Diệu Hoa thuật lại y khuôn một lần bằng tiếng Tây Khương.
Xích giáo giáo chủ nghe xong sắc mặt đại biến. Với người tập võ mà nói, mất võ công tức là mất tất cả, lúc bấy giờ , đừng nói không thể tiếp tục làm Xích giáo giáo chủ, mà e rằng cả Tây Khương, cũng chẳng ai thèm ngó tới hắn nữa.
Cơ Diệu Hoa nhìn mặt hắn liền biết đe dọa có hiệu quả, dùng Tây khương ngữ cười bảo: “Nếu ngươi biết điều, bọn ta sao nỡ đuổi tận giết tuyệt?”
Xích giáo giáo chủ nói: “Nếu ta thả người, có thật sẽ được tha không?”
Cơ Diệu Hoa cười đến nhiệt tình: “Ta đã nói, đương nhiên giữ lời.”
Xích giáo giáo chủ nhìn y hồ nghi, hiển nhiên không thể hoàn toàn yên tâm, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Cơ Diệu Hoa thương thảo điều kiện ổn thỏa xong, liền nói với Đoan Mộc Hồi Xuân: “Thân thân đi sớm về sớm, ta ở lại trướng bồng.. hảo hảo chiêu đãi ngài quân sư đầu chó đây.” Y vừa nói, vừa hướng đôi mắt không chút hảo ý đến tay chân tên quân sư.
Quân sư hừ lạnh, trừng trừng nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân, dùng Hán ngữ khập khiễng nói: “Người Trung Nguyên chẳng phải luôn đề cao uy vũ bất khuất sao? Lẽ nào, các ngươi cho rằng, người Tây khương không sánh bằng người Trung nguyên?”
Cơ Diệu Hoa thân ảnh như chớp, chắn tầm nhìn của hắn, cười híp mắt: “Ta chỉ muốn chân thành thảo luận hợp tác với ngươi. Tây Khương hay Trung Nguyên can hệ gì ở đây?”
Đoan Mộc Hồi Xuân tóm lấy Xích giáo giáo chủ, Cơ Diệu Hoa thuận tay giải khai huyệt đạo nửa người Xích giáo giáo chủ, rồi nắm nhẹ tay Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Thân thân a, đi mau về mau, ta nhất định sẽ xử lý tên kia nhanh gọn.”
Đoan Mộc Hồi Xuân đăm chiêu nhìn y: “Ngươi còn nhớ lời ta nói không?”
Cơ Diệu Hoa cười hỏi: “Lời nào?”
“Tương tâm bỉ tâm” (đem tâm đối tâm; hãy đặt mình vào hoàn cảnh người khác) Đoan Mộc Hồi Xuân dứt lời, đem chủy thủ giấu vào tay áo bên trái, một tay nắm đai lưng Xích giáo giáo chủ, hai người một trước một sau, kiềm nhau bước ra ngoài.
Giáo đồ của Xích giáo tuy thấy có phần kỳ quái, song chẳng dám can dự.
Hai người đi một mạch ra khỏi sơn cốc. Đệ tử Ma giáo phải đường xa lặn lội, ai nấy thần sắc uể oải áo quần lam lũ ngồi tụm lại một chỗ, trải dọc hai bên ước chừng có mười mấy Xích giáo giáo đồ đứng trông coi.
Đoan Mộc Hồi Xuân thầm nghĩ: “Hồ Phôi hóa ra hành sự cũng thận trọng, bảo hắn tìm hai người, hắn tìm đến những hai đoàn người.”
Xích giáo giáo chủ bước tới trước, phớt lờ bọn giáo đồ đang cúi gập đầu, lạnh lùng nói: “Tháp ngõa y tát.”
Bọn chúng nghe xong, chẳng chút do dự, lập tức cởi trói.
Ma giáo đệ tử đứng dậy ngơ ngác nhìn nhau.
………
Đoan Mộc Hồi Xuân thầm kêu trời. Cơ Diệu Hoa chỉ cho phép Xích giáo giáo chủ nói câu này, Xích giáo giáo chủ đương nhiên không dám nói gì khác, cho dù hắn dám, Đoan Mộc Hồi Xuân cũng chẳng dám tin.
Nhất thời, không ai tiếp tục hành động.
Đột nhiên, Đoan Mộc Hồi Xuân đưa tay trái lên, chỉ chỉ ra phía sau, ý bảo Xích giáo giáo đồ ly khai.
Xích giáo giáo đồ nhìn sắc mặt Xích giáo giáo chủ.
Xích giáo giáo chủ cố tình gây khó dễ cho Đoan Mộc Hồi Xuân, nhưng Đoan Mộc Hồi Xuân sao lại không biết, ngón tay vốn vẫn đang nắm đai lưng gia thêm chút lực. Xích giáo giáo chủ lập tức cảm thấy một đợt nội lực kéo tới, đau không nói nên lời, lập tức nghiêm mặt gật đầu.
Xích giáo giáo đồ thấy mặt hắn chuyển đen, chẳng dám lưu lại, cuống quít rời sơn cốc.
Đoan Mộc Hồi Xuân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhóm đệ tử Ma giáo vẫn còn đang đề cao cảnh giác, mỉm cười nói: “Lần này nhờ có Xích giáo giáo chủ ra tay cứu giúp, chúng ta mới có thể bình an vô sự, còn không mau tạ ơn giáo chủ.”
Đệ tử Ma giáo chẳng rõ căn nguyên, nhưng vẫn ôm quyền: “Đa tạ giáo chủ.”
Xích giáo giáo chủ hừ lạnh.
Đoan Mộc Hồi Xuân đột nhiên ngoái đầu nhìn lại sơn cốc.
Chỉ thấy trong sơn cốc, một chiếc mã xa đỏ au đang vượt quá nửa sơn cốc, nghênh ngang hướng về phía tây. Đoan Mộc Hồi Xuân nhận ra chiếc mã xa đó, bởi hắn và Cơ Diệu Hoa đã cùng tọa trên nó để đến đây.
Xích giáo giáo chủ cũng trông thấy, cười oang oang nói: “Y đi rồi, ngươi đã bị bỏ lại.”
Đoan Mộc Hồi Xuân quay đầu, mặt không chút biểu tình, nhìn đệ tử Ma giáo hỏi: “Tiểu Đặng và Tiểu Nghiêm đâu?”
Đệ tử Ma giáo đáp: “Bị tên chân thối kia mang đi.”
Bọn họ bị tưởng nhầm ở cùng một hội với hắn và Cơ Diệu Hoa, hẳn là sẽ bị canh phòng nghiêm ngặc. Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi một tên đệ tử: “Ngươi hỏi giáo chủ xem, có biết bọn họ bị giam ở đâu?”
Tên đệ tử kia chuyển lời.
Xích giáo giáo chủ cười khẩy: “Việc nhỏ như thế sao ta biết được.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi tên đệ tử nọ: “Giam giữ ở đâu tiếng Tây khương nói thế nào?”
Tên đệ tử đó dạy từng chữ một.
Đoan Mộc Hồi Xuân tuy không sánh bằng Đào Mặc đã đọc qua là không quên, nhưng trí nhớ cũng tốt. Hắn hỏi thêm mấy câu có thể sẽ dùng đến, rồi nói: “Tạm thời các ngươi tìm chỗ ẩn nấp đi, chuyện Tiểu Đặng Tiểu Nghiêm ta sẽ nghĩ cách.”
“Vâng.” Đệ tử Ma giáo lĩnh mệnh rời đi.
Xích giáo giáo chủ châm biếm hỏi: “Ngươi không đi sao?”
Đoan Mộc Hồi Xuân phớt lờ hắn, dẫn hắn về sơn cốc, thuận tiện tìm một tên đệ tử Xích giáo hỏi đường đến chỗ Tiểu Đặng Tiểu Nghiêm.
Tên đệ tử Xích giáo kia thấy giáo chủ ở đó, đương nhiên không dám không nói, lập tức chỉ không sót từng ngõ ngách dẫn đến căn lều nhỏ. Căn lều tuy nhỏ, nhưng người canh giữ chung quanh thì không ít, dọc đường Đoan Mộc Hồi Xuân và Xích giáo giáo chủ đi qua, hai bên không ngừng vang tiếng Xích giáo giáo đồ ân cần vấn an.
Xích giáo giáo chủ đảo mắt láo liên, liên tục cố truyền thông điệp. Thế nhưng mỗi khi hắn có ý niệm gì trong đầu, ngón tay Đoan Mộc Hồi Xuân sẽ gia lực một chút, khiến kinh mạch hắn âm ỷ đau.
Xích giáo giáo chủ không khỏi nhớ tới ưu điểm của Hồ Tiên Mị. Nếu nàng ở đây, ắt có thể nhìn ra điểm kỳ quái của Đoan Mộc Hồi Xuân, đặng nghĩ cách cứu hắn.
Hai người mạo hợp thần ly (bằng mặt không bằng lòng) đến trước trướng bồng, Đoan Mộc Hồi Xuân dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên trong, phát hiện có tiếng thở của bốn người, lấy làm căng thẳng. Nói thì chậm, diễn tiến thì nhanh, trướng bồng bị hất mạnh lên, lộ ra một gương mặt chính trực cương nghị.
Xích giáo giáo chủ nhất thời mắt sáng rỡ, nhãn châu lướt nhanh qua Đoan Mộc Hồi Xuân không lộ chút vết tích.
Người nọ nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân rồi nhìn Xích giáo giáo chủ, từ tốn tránh đường, nhưng đứng về phía Xích giáo giáo chủ.
Xích giáo giáo chủ thiếu chút nữa là văng tục, thầm nghĩ toàn là một lũ đần! Cơ hội đánh úp tốt như vậy lại lãng phí vô ích. Nghĩ đi nghĩ lại, mạng của hắn còn nằm trong tay Đoan Mộc Hồi Xuân, hai chân đành ngoan ngoãn bước về trước, ngay sát na trướng bồng buông xuống, hai chân hắn cứng đờ, huyệt đạo đã bị điểm. Cùng lúc đó, một người khác trong trướng bồng cũng đồng thời ngã xuống. Điều này không khiến Xích giáo giáo chủ kinh ngạc, hắn vốn không trông mong tên vô dụng Hồ Phôi có thể cứu mình, hắn ngạc nhiên chính là, chế trụ Hồ Phôi là Đoan Mộc Hồi Xuân, còn khống chế hắn lại là kẻ đến đâu cũng một lòng lễ độ với hắn – Lữ Phi!
Đoan Mộc Hồi Xuân từ tốn trở về, trước khi Xích giáo giáo chủ kịp chửi bới vang trời, điềm nhiên điểm á huyệt của hắn, rồi hướng Lữ Phi mỉm cười gật đầu nói: “Vất vả rồi.”
Lữ Phi ôm quyền: “Tụ thành phân đà phó đà chủ Lữ Phi bái kiến Đoan Mộc trưởng lão.”
Xích giáo giáo chủ trừng hắn, hai mắt nổi đỏ, sắc mặt biến xanh.
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Trước xin cởi trói cho hai vị huynh đệ.”
“Vâng.” Lữ Phi cúi người thả lỏng dây trói đang cột Tiểu Nghiêm như bánh chưng. Tiểu Đặng Tiểu Nghiêm bị trói lâu, động tác có phần kém linh hoạt, cử động hồi mới đứng lên nói: “Bái kiến Đoan Mộc trưởng lão.”
Đoan Mộc Hồi Xuân gật đầu đáp: “Đại gia khổ cực rồi. Lát nữa ta sẽ đưa hai người xuất cốc, các ngươi đi cùng với đệ tử của hắn.”
Tiểu Đặng Tiểu Nghiêm liếc mắt nhìn nhau. Tiểu Nghiêm mở miệng: “Còn Đoan Mộc trưởng lão thì sao?” Bọn họ cũng tính là người phụ trách Ma giáo ở Tây khương, cấp bậc khác hẳn đệ tử phổ thông, lá gan tự nhiên cũng lớn hơn một chút.
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ta có chuyện khác quan trọng.”
Tiểu Nghiêm cười đùa đáp: “Nếu Trưởng lão không chê, hãy mang bọn ta theo đi. An tiền mã hậu (tùy tùng) chạy tới chạy lui cũng được.
Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn hắn không đáp.
Tiểu Nghiêm sượng sùng.
Tiểu Đặng thở dài: “Trưởng lão minh giám. Nếu ngài có mệnh hệ gì trên địa bàn của bọn ta, ta và Tiểu Nghiêm còn mặt mũi nào quay lại Trung Nguyên.” Tuy rằng trước đây Đoan Mộc Hồi Xuân bị giam hãm ở Tây khương không phải do lỗi bọn họ, nhưng bọn họ không thể kịp thời tìm ra tung tích để cứu người cũng coi như hành sự bất lợi. Lần này Đoan Mộc Hồi Xuân lại đứng trước mặt họ, nếu nhỡ xảy ra chuyện không hay, bọn họ cũng khó lòng giải thích với chính mình.
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ta muốn làm việc tư, các ngươi về trước rồi hẳn tính.”
Lữ Phi thấy hắn áp chế Xích giáo giáo chủ đi, thuận tiện nói: “Việc này giao cho thuộc hạ xử lý là được.” Nói đoạn, qua loa dùng dây thừng trói bọn họ lại, Tiểu Đặng Tiểu Nghiêm thấy Đoan Mộc Hồi Xuân tâm ý đã quyết, không dám nói nữa, cúi đầu theo sau Lữ Phi đi ra.
Đoan Mộc Hồi Xuân cố tình ‘vô tình’ nhìn vào mắt Hồ Phôi.
Hồ Phôi sợ đến mặt trắng nhợt, liều mạng chớp chớp mắt, tựa như xin khoan hồng.
Đoan Mộc Hồi Xuân ấn Xích giáo giáo chủ ngồi xuống ghế, lấy ra một cây quạt rồi nhẹ nhàng phe phẩy, không nhìn giáo chủ, cũng chẳng nhìn Hồ Phôi.
Hồi sau, Lữ Phi quay về, định mở miệng, chợt thấy Đoan Mộc Hồi Xuân đứng lên hỏi: “Hồ Phôi là kẻ như thế nào?”
Lữ Phi đáp: “Khinh yếu sợ mạnh, khinh thiện sợ ác, miệng toàn hồ ngôn, xách động ly gián, là một kẻ tiểu nhân không hơn không kém.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Có phạm giáo quy nào của Ma giáo không?”
Lữ Phi lạnh lùng phát ra hai từ: “Gian-sát.”
Đôi mắt Đoan Mộc Hồi Xuân đột nhiên chuyển lạnh.
Hồ Phôi nhất thời xuất một tầng mồ hôi, mắt không ngừng nhìn Xích giáo giáo chủ, đương nhiên là muốn hắn ra tay tương trợ.
Xích giáo giáo chủ không hiểu. Kiến thức Hán ngữ của hắn nửa vời, chỉ nghe được mấy từ Hồ Phôi và Ma giáo giáo quy. Thế nhưng Ma giáo giáo quy và Hồ Phôi thì can hệ gì? Phải chăng, Hồ Phôi cũng là đệ tử Ma giáo? Nhưng lại phạm Ma giáo giáo quy mới khiến Đoan Mộc Hồi Xuân muốn thanh lý môn hộ? Nghĩ tới đây, hắn không chỉ không muốn cứu Hồ Phôi, ngược lại còn thấy hả hê một trận.
Hồ Phôi biết Xích giáo giáo chủ đã tự biên tự diễn mà hiểu lầm mình rồi, thân hắn nay khó bảo toàn, hắn thầm nghĩ sợ là không thoát nổi kiếp nạn này, không khỏi nước mắt chảy ròng.
Đoan Mộc Hồi Xuân lại hỏi: “Chiếu theo Ma giáo giáo quy, phải xử trí thế nào?”
Nếu Hồ Phôi có thể mở miệng, nhất định sẽ gào lên oan uổng! Hắn không phải là đệ tử Ma giáo, Ma giáo và hắn có quan hệ gì đâu? Nhưng hắn không thể nói, chỉ có thể nghe Lữ Phi băng lãnh nói: “Đoạn kinh mạch tứ chi, đoạn cội căn tôn tử!”
Đoan Mộc Hồi Xuân lãnh đạm nói: “Chẳng phải ngươi bảo hắn gây xích mích thị phi sao? Vậy cũng nên đoạn miệng lưỡi hàm hồ này đi.”
Lữ Phi đáp: “Vâng.” Hắn đem Hồ Phôi đã bị dọa cho bất tỉnh ra ngoài.
Đoan Mộc Hồi Xuân biết Lữ Phi cố ý tìm người của Xích giáo đến để hành hình, dù gì cũng rất nhiều người đã thấy hắn và Xích giáo giáo chủ cùng đến đây, tất nhiên sẽ nghĩ đây là ý lệnh của Xích giáo giáo chủ, tuyệt không nghi ngờ.
Ít lâu sau, quả nhiên Lữ Phi cả người sảng khoái trở về.
Đoan Mộc Hồi Xuân đứng dậy bảo: “Chuẩn bị mã xa, ta muốn đến quân doanh của Hồn Hồn vương.”
Mắt Lữ Phi thoáng kinh ngạc, nhưng không hỏi bất kỳ điều gì, quay đầu lui ra.
Đoan Mộc Hồi Xuân xử lý xong một thể toàn bộ chuyện vặt vãnh, mới chậm rãi thả lỏng hơi thở. Kỳ thực từ lúc Cơ Diệu Hoa bảo đem Xích giáo Giáo chủ đi cứu người, hắn đã mơ hồ nhận ra có chỗ không đúng. Nếu thật sự muốn thả người, chỉ cần Xích giáo giáo chủ ở trong trướng bồng bàn giao một tiếng là được, hà tất phải phiền phức như thế? Chỉ là lúc đó hắn bán tín bán nghi, cho rằng Cơ Diệu Hoa có vài việc muốn hỏi riêng quân sư, cố ý tách ly Xích giáo giáo chủ, bởi vậy, trước lúc đi hắn mới nói: “Tương tâm bỉ tâm” để nhắc nhở y, không muốn y lại tự ý hành động!
Nghĩ đến đây, ngực Đoan Mộc Hồi Xuân nổi vài phần nộ khí. Cơ Diệu Hoa đúng là có ý tốt, không muốn hắn lấy thân mạo hiểm, nhưng hắn một điểm cũng không cảm kích.
Mã xa nhanh chóng chuẩn bị xong, Đoan Mộc Hồi Xuân dặn Lữ Phi: “Ngươi ở lại tiếp ứng.”
Lữ Phi chần chờ hỏi: “Trưởng lão định làm thế nào để nói chuyện với Giáo chủ?”
Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Ta đã chuẩn bị sẵn vài câu. Ta cũng không có ý định tấn công quân doanh, chỉ là tại ngoại tiếp ứng mà thôi. Yên tâm.”
“Xích giáo giáo chủ cũng không phải kẻ tầm thường, có thêm trợ thủ, đôi bên tương trợ nhau vẫn hơn. Về phần Xích giáo, ta sẽ sắp xếp nhân thủ tiếp ứng, Trưởng lão an lòng.” Lữ Phi dừng một chút, lại nói “Gia nhập Ma giáo, ta đã luôn sẵn sàng vung đao nhuốm máu, sinh tử do thiên mệnh an bài, từ lâu vốn không để ý.”
Đoan Mộc Hồi Xuân chậm rãi nói: “ Còn chuyện của lệnh huy…” Việc đó, về sau hắn có từng nghe Cổ Tường nhắc đến.
Lữ Phi nói như đinh đóng cột: “Ta gia nhập Ma giáo, Ma giáo trên dưới đều là huynh đệ của ta.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn hắn thật sâu, phán: “Đi.”