CHƯƠNG 86: KỲ PHÙNG ĐỊCH THỦ
Đầu cứ như có ai đang ghì chặt xuống, gần cả buổi không cục cựa nổi, thân thể cứng đơ tựa hồ đông lại. Đoan Mộc Hồi Xuân nỗ lực hồi lâu, chỉ mở được mỗi đôi mắt. Lọt vào mi mắt lại chính là bờ môi hé mở của Cơ Diệu Hoa.
Hắn vô thức ngửa ngửa đầu ra sau, đặng nhìn rõ mặt mũi đối phương.
Cơ Diệu Hoa vẫn say ngủ. Lần trước Cơ Diệu Hoa dậy sớm hơn hắn, vì vậy hắn cũng chưa kịp thấy dáng vẻ không phòng bị của y khi ngủ. Cơ Diệu Hoa lúc ngủ khác xa ngày thường, trút bỏ đi vẻ hoạt bát và bá đạo, vầng trán lộ ra chút thanh tỉnh hiếm thấy của trẻ con.
Ánh mắt Đoan Mộc Hồi Xuân dịu lại.
Kỳ thực đêm qua hắn vẫn chưa say đến độ chẳng biết trời trăng. Chí ít, hắn còn nhớ rõ bản thân đã làm, đã nói những gì. Rốt cuộc là rượu say thốt lời thật hay rượu vào nói bậy, hắn vẫn phân biệt rõ ràng. Chỉ là, lúc đó nhất thời thốt ra quá nhanh, hiện tại phải làm thế nào để xử lý tàn cục?
Cơ Diệu Hoa đột nhiên cử động, chầm chậm mở mắt, cùng hắn bốn mắt gặp nhau.
Tầm nhìn cả hai cũng không dời đi.
Cơ Diệu Hoa chậm rãi giương khóe môi, rồi cúi đầu, cọ cọ vào cằm hắn nói, “Thân thân, ngươi phải phụ trách.”
Lúc này Đoan Mộc Hồi Xuân mới phát hiện y toàn thân trần trụi, một bên chân còn lộ cả ngoài chăn, “Y phục của ngươi…”
Cơ Diệu Hoa giận dỗi ngẩng đầu, “Ngươi bảo người ta cởi ra mà.”
“…” Cái này hắn nhớ rõ. Hắn còn nhớ về sau có kêu y mặc vào rồi. Đoan Mộc Hồi Xuân do dự một chút, nhẹ nhàng kéo chăn giúp y trùm cái chân lại.
Cơ Diệu Hoa bất ngờ gọi một tiếng thật khẽ.
Đoan Mộc Hồi Xuân cứ tưởng bản thân nghe nhầm, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
“Phu quân.” Cơ Diệu Hoa mở to hai mắt nhìn hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân, “…”
Cơ Diệu Hoa vươn ngón tay, nhè nhẹ di tròn trước ngực hắn, “Người ta đã là người của ngươi rồi, nhất định ngươi phải phụ trách a. Không thì người ta sẽ bị lôi đi bỏ vào ***g heo dìm chết đó.”
…
Ai dám nghĩ tới việc lôi đệ nhất cao thủ Tây Khương đi dìm chết trong ***g heo chứ?
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo, “Ngươi, hảo hảo nói chuyện.”
Cơ Diệu Hoa mếu máo: “Thân thân a, ngươi đã không thích người ta bắt chước Minh tôn, lại không chịu để người ta làm tiểu nương tử, vậy rốt cuộc người ta phải làm thế nào đây?”
Đoan Mộc Hồi Xuân phát hiện từ lúc đến Trung Nguyên những thói xấu kỳ quặc của y ngày càng có xu hướng trầm trọng hơn. Hắn hít sâu một hơi phán: “Ngươi cứ là ngươi thì được rồi.”
Trong mắt Cơ Diệu Hoa niềm vui vụt lóe, “Ý thân thân nghĩa là, chỉ thích ta thôi?”
Đoan Mộc Hồi Xuân không mở mắt. Cơ Diệu Hoa tỉnh giấc quá nhanh, khiến hắn trở tay không kịp. Kinh qua đêm trước, hắn còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào để đối mặt y.
“Thân thân không phủ nhận, nghĩa là đồng ý nga?” Cơ Diệu Hoa thử đưa môi tới thăm dò.
Đoan Mộc Hồi Xuân thoáng lùi một chút, lập tức phát hiện Cơ Diệu Hoa dừng lại ngay.
Khoảng cách giữa hai người ước chừng chỉ còn đôi lóng tay.
Những thất lạc, dục vọng, nhẫn nại trong mắt Cơ Diệu Hoa rõ rõ rành rành chiếu vào mắt Đoan Mộc Hồi Xuân. Ngưỡng cửa ngày trước vẫn không cách nào thuyết phục được bản thân bước qua dần trở nên mơ hồ, dường như biến thành một chiếc cầu, chầm chậm nối liền hai ngọn núi vốn tưởng sẽ vĩnh viễn mỗi chốn một phương.
Tâm tư đè nén thoáng cái mở tung.
Đoan Mộc Hồi Xuân chậm rãi nhắm mắt lại, bờ môi truyền đến cảm giác khẽ chạm, thử thăm dò thâm nhập, rồi vai tức thì bị đẩy nhẹ một cái, cả người ngửa ra, Cơ Diệu Hoa ập lên.
Cái hôn phớt ban đầu mỗi lúc một sâu, mãi đến khi không thể vãn hồi.
Nói không rõ y phục trên người bị giải khai từ lúc nào, Đoan Mộc Hồi Xuân thậm chí còn thấy kinh qua một lần, kỳ thực hắn đã quen với việc vòng tay ôm lấy y, mặc y muốn gì làm nấy.
Động tác của Cơ Diệu Hoa còn nhẹ nhàng hơn cả lần trước, dù ở thời khắc này vẫn một mực khắc chế, chỉ sợ bất cẩn khiến sẽ hắn thụ thương.
Thế nhưng sự khắc chế của y trong mắt Đoan Mộc Hồi Xuân, hàm chứa càng nhiều cảm giác lấy lòng.
“Kỳ thực.” Đoan Mộc Hồi Xuân khép mắt, cố không để y nhìn ra nỗi ngượng ngùng của hắn, khẽ nói, “Nhanh một chút cũng được.”
Đôi mắt Cơ Diệu Hoa trầm xuống, bao gông xiềng cầm cố thân thể và dục vọng của y rốt cuộc đã bị giằng đứt,
Lập tức__
Một trận gió táp mưa sa càn quét.
Chờ Cơ Diệu Hoa đích thân múc hai thùng nước vào, Đoan Mộc Hồi Xuân y phục chỉnh tể xuất môn cũng đã quá giờ ngọ.
Dọc đường đi Đoan Mộc Hồi Xuân luôn trầm mặc.
Cơ Diệu Hoa không màng tới, bừng bừng hứng khởi dẫn hắn đến huyền đình, sau đó chẳng biết y tìm đâu được trù nương, tốc hành xào ra mấy món điểm tâm.
Đoan Mộc Hồi Xuân nửa ngày chưa ăn, quả thực bụng sôi ùng ục, nhưng đêm qua uống quá chén, nên không có hứng ăn, bởi vậy chỉ gắp từng đũa từng đũa.
Vừa dùng bữa xong, Cơ Diệu Hoa đột nhiên lấy một tờ giấy trong ngực ra đưa hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn mấy ký tự xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt giấy, nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”
Cơ Diệu Hoa nghiêm nghị nhìn hắn nói: “Giấy bán thân.”
Đoan Mộc Hồi Xuân: “…”
Cơ Diệu Hoa bảo: “Có cái này, về sau chỉ mình thân thân được hưởng dụng ta thôi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân vừa định khước từ, chợt thấy Cơ Diệu Hoa cắn đứt đầu ngón tay, ấn một dấu xuống khế ước. “Nhạ.” Cơ Diệu Hoa gấp gọn tờ khế ước cất vào lòng Đoan Mộc Hồi Xuân.
Biết rõ loại giấy bán thân này chẳng khác gì tiểu hài quá gia gia tửu (trẻ nhỏ chơi trò giả làm người lớn), nhưng lòng Đoan Mộc Hồi Xuân vẫn bị mảnh giấy ấy… lấp đầy. Hắn nhìn vết thương trên đầu ngón tay Cơ Diệu Hoa, thở dài bảo: “Cần gì phải như vậy?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Lẽ nào thân thân lại muốn chối bỏ?”
Một chữ ‘lại’ không khỏi khơi dậy nỗi bất kham sáng hôm ấy trên nóc nhà. Đoan Mộc Hồi Xuân đưa tay ấn ấn trán.
Cơ Diệu Hoa thấy hắn không trả lời, khuôn mặt càng khổ sở, “Rốt cuộc thân thân muốn giận đến bao giờ? Một năm rưỡi cũng được, ba bảy năm cũng được, tốt xấu gì cũng cho một cái kỳ hạn, để ta đây còn hy vọng.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn y, hồi lâu mới hạ giọng nói: “Ta đâu đã nói là ta giận.”
Mắt Cơ Diệu Hoa sáng rỡ, “Vậy thân thân hết giận rồi sao?”
Đoan Mộc Hồi Xuân chậm rãi gật đầu.
Cơ Diệu Hoa thoắt cái kéo hắn vào lòng.
Đoan Mộc Hồi Xuân khựng một chút, rồi trở tay ôm y.
Vòng tay ôm hắn dần xiết chặt, khóe miệng Cơ Diệu Hoa nhoẻn lên một tia cười đắc ý.
Ở đầu hành lang có tiếng chân gấp gáp truyền đến.
Đoan Mộc Hồi Xuân vội buông tay đẩy y ra.
Cơ Diệu Hoa nhướn mày, chần chờ một chút rồi mới chịu buông hắn.
Người tới là đệ tử Ma giáo, hắn nói: “Cổ trưởng lão thỉnh Đoan Mộc trưởng lão và Cơ phong chủ dời giá đến Thanh Tâm đường nghị sự.”
Đoan Mộc Hồi Xuân ngạc nhiên. Cổ Tường thỉnh hắn thì không có gì lạ, nhưng vì sao đến Cơ Diệu Hoa cũng được thỉnh. Hắn nhìn sang Cơ Diệu Hoa, Cơ Diệu Hoa cũng mặt đầy nghi hoặc.
Thanh Tâm đường chính là thư phòng của Cổ Tường.
Lúc Đoan Mộc Hồi Xuân và Cơ Diệu Hoa đến, Mạc Cư đã ở đó.
Đoan Mộc Hồi Xuân thấy mắt y đổ quầng thâm, lo lắng hỏi: “Mạc trưởng lão đêm qua mất ngủ sao?”
Mạc Cư ngó Cơ Diệu Hoa, dụi dụi mắt bảo: “Từng này tuổi rồi, ngủ không sâu. Ngủ bù một giấc là ổn thôi.”
Cổ Tường nói: “Lần này thỉnh Cơ phong chủ đến, cũng vì dưới chân núi có người của Thánh Nguyệt giáo đưa tin tới.”
Cơ Diệu Hoa nhíu mày nói: “Ta và Thánh Nguyệt giáo chẳng còn can hệ, việc gì phải gửi thư đến nữa.”
Cổ Tường lấy một phong thư trên bàn đưa y nói: “Thỉnh Phong chủ tự mình xem qua.”
Cơ Diệu Hoa tiếp nhận mở ra đọc, trán bắt đầu nhăn lại.
Mạc Cư và Cổ Tường nhìn nhau đầy hàm ý.
Cơ Diệu Hoa đọc thư xong, quay sang nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Thân thân có còn nhớ mình đã đến Tây Khương như thế nào không?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Nhớ rõ.” Không những nhớ rõ, mà còn cả đời khó quên.
Cơ Diệu Hoa bảo: “Tân Cáp gửi thư nói, hắn đã tra ra kẻ đứng sau làm chủ là ai rồi.”
“Ai?” Đoan Mộc Hồi Xuân vội hỏi.
Cơ Diệu Hoa đáp: “Hồn Hồn vương.”
Cổ Tường nói: “Các ngươi đây là đang nói đến bọn buôn người vẫn thường lừa bán tráng niên nơi biên giới?”
Cơ Diệu Hoa gật đầu đáp: “Phải.”
Mạc Cư thốt lên: “Hồn Hồn vương không phải là Tây Khương vương sao? Nội các loại thuế thu của Tây Khương đã đủ cho hắn ăn uống phủ phê. Hắn còn lừa bán người Trung Nguyên làm cái gì?”
Cổ Tường nói: “Buôn người tức là mua bán không cần vốn. Hơn nữa, có người Trung Nguyên làm trâu làm ngựa cho bọn chúng, cớ gì không làm?”
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Người Trung Nguyên bị lừa bán sẽ làm những việc lao lực vốn thuộc về người Tây Khương, vậy là những người Tây Khương ấy đã có thể sung thêm vào quân đội rồi.”
Mạc Cư ngẩn ra, rồi lập tức hô thất thanh: “Lẽ nào Hồn Hồn vương muốn tiến quân vào Trung Nguyên?!”
Cơ Diệu Hoa bảo: “Chỉ sợ hắn không có ý tấn công Trung Nguyên, mà là muốn bình định Thánh Nguyệt giáo.”
Mạc Cư trông có chút hả hê nói: “Tốt lắm tốt lắm. Ta rất thích xem chó cắn chó.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nghiêng đầu nhìn Cơ Diệu Hoa.
Cơ Diệu Hoa cất thư vào người, nhẩn nha cười hỏi hắn: “Thân thân có muốn báo mối thù bị lừa bán ngày trước không?”
Đoan Mộc Hồi Xuân thản nhiên đáp: “Không muốn.”