[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 46: Chương 46: Bụng Dạ Khó Lường




CHƯƠNG 46: BỤNG DẠ KHÓ LƯỜNG

Cuối cùng, ấm trà được đặt lên khe giữa ghép bởi hai tảng đá lớn, nhưng bởi vì ấm trà quá nhỏ, khoảng cách giữa hai tảng đá rất sát nhau nên lửa bị ép không bùng lên nổi, yếu ớt nặng nề.Rõ ràng không ai trông cậy vào việc mức lửa như vậy có thể đun sôi được nước, vậy nên sau khi đun sôi được một ấm rồi thì không còn ai chú ý đến nó nữa.

Đào Mặc và Cố Xạ đứng ở hai đầu bàn cờ trên mặt đất, quân cờ trong tay lại chỉ có đến mười. Tìm đá trên núi có độ lớn bằng quân cờ cũng không phải chuyện dễ dàng, huống chi còn chia thành hai loại màu khác nhau.

Cố Tiểu Giáp giúp đỡ tìm kiếm một lát cũng chỉ mò ra được một phần tư bàn cờ, không khỏi oán giận dậm chân nói:

“Cái này không được, cái kia cũng không được, đều là tại ngài ra cái chủ ý tồi tệ này.”

Đào Mặc lúng túng:

“Ta nghĩ trên núi thứ gì cũng thiếu nhưng sẽ không thiếu đá.”

“Đúng là không thiếu đá, chỗ nào cũng có đá, nhưng nếu ngài muốn dùng thì phải đập vỡ chúng nó kìa.”

Cố Tiểu Giáp ném cục đá trong tay xuống đất.

Cố Xạ:

“Chúng ta đánh cờ miệng đi.”

Đào Mặc ngẩn người:

“Đánh cờ miệng?”

Cố Xạ đưa tay cầm một cành cây qua nhẹ nhàng điểm một sao dưới góc trái.

Đào Mặc giật mình, cũng chiếm sao phía bên của y.

Cố Xạ:

“Hôm nay ta sẽ không nhường ngươi.”

Đào Mặc mỉm cười:

“Ta sẽ dốc hết sức.”

Cố Tiểu Giáp nhịn không được nói:

“Nói như vậy ngày thường ngài chơi cờ không dốc hết toàn lực sao?”

Đào Mặc vội xua tay:

“Đương nhiên là vẫn dốc hết toàn lực, chỉ là hôm nay sẽ cố gắng gấp bội thôi.”

Cố Tiểu Giáp thấy Cố Xạ không có phản ứng gì nên đành bĩu môi với y, xoay người đi nhìn ấm trà.

Gió núi hiu hiu, trong trẻo tinh khiết nhưng cũng lạnh lẽo.

Dấu vết trên ô vuông bàn cờ bằng đất càng lúc càng nhiều. Đào Mặc cảm thấy đầu óc có hơi loạn, trong ván cờ này khó nhất cũng không phải là nhớ mình từng hạ vào những vị trí nào, mà là nhớ mấy vị trí đã bị ăn mất quân, mấy vị trí này đều là sau khi ăn xong thì lại đặt xuống một lần nữa.

Y lén đưa mắt nhìn Cố Xạ, thấy hắn vẫn thản nhiên bình tĩnh di chuyển nhánh cây như trước thì không khỏi vừa kính nể lại vừa lo lắng, tốc độ chơi cờ cũng bắt đầu giảm dần. Vì tránh không phạm lỗi, y cố gắng đặt quân cờ xuống chỗ thoáng rộng hơn. Nhưng càng chơi cờ về sau thì dù là chỗ thoáng rộng thực ra cũng đã chia địa bàn sở hữu từ lâu, vì vậy y đặt quân ở chỗ đó, nếu không phải hạ xuống mấy quân vô dụng thì chính là tự đưa lên cửa để Cố Xạ ăn nhiều thêm mấy quân.

“Ta, ta thua.”

Đào Mặc không muốn giãy dụa thêm.

Cố Xạ:

“Vì sao ngươi không hạ xuống chỗ này?”

Nhánh cây trong tay hắn chỉ vào vị trí tập hợp nhiều dấu vết hỗn loạn nhất phía trên bên phải.

Đào Mặc:

“Vị trí đó ta nhớ không rõ lắm.”

Cố Tiểu Giáp:

“Ta còn tưởng là trí nhớ của ngài rất tốt chứ! Thì ra cũng chỉ là một kẻ hồ đồ thôi.”

Cố Xạ lạnh nhạt liếc hắn một cái. Cố Tiểu Giáp lập tức ý thức được mình lại đắc ý vênh váo, trí nhớ về một đêm đau khổ trong phòng bếp nháy mắt tràn về trong óc hắn, hắn lập tức ngồi khoanh chân cạnh ấm trà không dám hé răng nữa.

Đào Mặc:

“Sắp trưa rồi, hay là chúng ta đi về đi.”

Cố Tiểu Giáp nhìn sắc mặt Cố Xạ, thấy hắn không có phản ứng gì mới nói:

“Về sớm như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngài lo lắng cho công tử Y Vũ gì gì đó kia à?”

Đào Mặc ngạc nhiên:

“Không cần ăn trưa sao?”

“Bữa trưa đương nhiên là phải…”

Cố Tiểu Giáp biến sắc:

“Hộp thức ăn còn ở trong xe dưới chân núi.”

Đào Mặc:

“Hay là để ta đi lấy cho.”

Cố Tiểu Giáp biết hiện giờ trong cảm nhận của Cố Xạ thì mình còn lâu mới bằng được Đào Mặc, nào dám để y phải làm gì nên vội đứng dậy:

“Không cần không cần, tiểu nhân đi. Ngài cũng không biết đồ để ở chỗ nào đâu.”

Hắn vừa nói vừa chạy xuống chân núi, động tác cực kỳ rõ ràng dứt khoát.

Đào Mặc cười gượng quay đầu lại nhìn Cố Xạ liền phát hiện hắn đang nhìn mình:

“Bình thường Cố công tử lên núi thì thường làm gì?”

Mỗi lần bị đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia nhìn thẳng, y đều không khỏi cảm thấy bồn chồn, nhịn không được muốn nói chuyện gì đó.

Cố Xạ đáp:

“Ngắm cảnh.”

Đào Mặc vuốt cằm:

“À, cảnh sắc trên núi quả thực rất mê người, không biết Cố công tử đã từng leo lên đỉnh núi chưa? Đứng trên cao nhìn về phía xa xa, phong cảnh chắc chắn sẽ càng tráng lệ hơn.”

Cố Xạ:

“Cũng không có gì khác biệt, cảnh sắc thay đổi do người, sẽ không khác biệt chỉ vì cao hay thấp.”

Đào Mặc lẩm nhẩm những lời này rồi cẩn thận thưởng thức một hồi lâu mới tán thưởng:

“Cố công tử thật sự là cao nhân.”

Cố Xạ lạnh nhạt:

“Nói chuyện phiếm mà thôi.”

“Cũng không phải là chuyện phiếm.”

Đào Mặc kích động.

“Thực ra quan trường cũng giống như ngắm cảnh. Quan tốt thật sự thì dù làm quan tỏ hay quan nhỏ thì cũng là vị quan thật tốt làm việc vì dân. Mà những vị quan to kiêu ngạo ương ngạnh hay quan nhỏ là sợ đầu sợ đuôi, đơn giản là vì bản thân bọn họ không phải là quan tốt mà thôi.”

Cố Xạ:

“Ngươi nghĩ xa quá rồi.”

Đào Mặc bất an.

Cố Xạ:

“Nhưng quả thực cũng có lý.”

Mặt mày Đào Mặc lập tức lộ vẻ hớn hở.

Hai người im lặng đứng một lát.

Cố Xạ nhìn về phía ấm nước kia:

“Có thể đun sôi được không?”

Đào Mặc không chắc chắn lắm:

“Chắc là có thể đi, chẳng phải có một câu nói là… Ngu Công dời núi nay sao?”

Cố Xạ:

“Nước chảy đá mòn.”

“A? Ta lại nói sai rồi?”

Đào Mặc ngượng ngùng hỏi.

“Không, nói đúng.”

Cố Xạ mỉm cười.

Đào Mặc chân thành nói:

“Huynh mỉm cười thật là đẹp mắt.”

Cố Xạ liếc y:

“Ngươi tiếp cận ta chỉ bởi vì cho rằng ta mỉm cười nhìn rất đẹp?”

“Không không, lúc huynh không cười cũng rất ưa nhìn.”

Đào Mặc nhớ đến lần gặp mặt đầu tiên, giọng nói chợt thấp xuống.

“Lần đầu tiên ta nhìn thấy huynh liền cảm thấy huynh rất ưa nhìn.”

Cố Xạ:

“Cho nên ngươi tiếp cận ta chỉ bởi vì ta đẹp?”

Đào Mặc hoảng đến mức trán rịn ra mồi hôi lạnh, vừa lắc đầu vừa xua tay:

“Không, không hẳn là như vậy. Huynh rất thông minh, người cũng tốt, hơn nữa… Tóm lại, ta thật sự cảm thấy huynh là người tốt.”

“Thực ra, cho dù chỉ là bởi vì ngươi nói rất ưa nhìn thì cũng không sao.”

Cố Xạ thản nhiên nói.

Đào Mặc sửng sốt.

Cố Xạ:

“Thiên hạ có kẻ yêu tiền tài, có người yêu danh vọng, có người thích quyền lực, có kẻ yêu giang sơn, đương nhiên cũng có người háo sắc. Chẳng qua là sở thích khác nhau thôi, không thể nói là cảnh giới của ai cao thâm hơn ai được.”

Đây là lần đầu Đào Mặc nghe thấy có người nói như vậy. Từ nhỏ đến lớn tuy phụ thân rất cưng chiều y nhưng cũng hy vọng y có thể thành rồng thành phượng, trở nên nổi bật, vì vậy cho đến giờ y đều nghĩ rằng phải thi được công danh, kế thừa gia nghiệp mới là con đường đúng đắn, hiện tại nghe Cố Xạ nói như vậy ngược lại giống như khắp thế gian này chỗ nào cũng là con đường đúng đắn, chỉ cần nhìn vào sở thích của từng người.

“Huynh không tức giận vì người khác khen ngợi gương mặt của huynh sao?”

Y nghĩ rằng phần lớn nam tử sẽ không muốn được kẻ khác khen ngợi dung mạo, thậm chí có người còn đặc biệt để râu che đi vẻ đẹp chính là vì sợ người khác vì dung mạo mà coi thường tài năng của mình.

Cố Xạ:

“Dung mạo là cha mẹ ban cho, tài trí chẳng lẽ cũng không phải? Sao phải coi trọng bên này xem nhẹ bên kia?”

Đào Mặc:

“Tài năng không phải do mình học mới có được sao?”

Cố Xạ:

“Người chỉ nhìn một lần là không quên được lại có thể đọc nhanh như gió so với kẻ ngu ngốc đần độn như lợn mà bỏ sức giống nhau học hành giống nhau, ai có thể trở nên nổi bật hơn?”

“Đương nhiên là người chỉ nhìn một lần là không quên được.”

“Đó là tư chất tự nhiên, cũng là do cha mẹ ban tặng.”

Đào Mặc hiểu rõ.

“Thiên phú của Cố công tử nhất định là cực cao.”

Cố Xạ liếc nhìn y một cái.

“Ngươi vốn cũng là như vậy.”

Mặt Đào Mặc đỏ bừng.

“Khi còn bé ta quá bướng bỉnh, hiện giờ hối hận thì đã muộn.”

Cố Xạ:

“Việc học không ngại trước sau, người thành công sẽ làm thầy.”

Đào Mặc cúi đầu cân nhắc một chút ý tứ của những lời này rồi mới nói:

“Ta đã nhờ Mộc sư gia tìm giúp một vị phu tử, lần này ta nhất định sẽ học tập cẩn thận.”

Cố Xạ:

“Nếu ngươi muốn tìm phu tử…”

“Công…”

Trên đường mòn mơ hồ truyền đến tiếng Cố Tiểu Giáp hô to gọi nhỏ.

Đào Mặc tuy rằng muốn biết hết những lời Cố Xạ chưa nói nốt nhưng cũng không thể không tiến lên đón người. Chỉ thấy Cố Tiểu Giáp chạy một đường rất vội vàng, trên tất còn dính mấy vết bùn, vừa nhìn thấy y liền lập tức dừng chân lại, một tay chỉ xuống dưới chân núi thở hồng hộc hô lớn:

“Xe ngựa, xe ngựa… bị trộm rồi!”

Đào Mặc:

“….”

Chuyện này có thể xem như nằm trong dự đoán không?

Hai hàng lông mày của Cố Xạ nhíu lại, đứng dậy đi theo đường mòn xuống dưới.

Đào Mặc lập tức đi theo phía sau lại nhớ đến ấm trà còn đang đun trên lửa, chén trà còn ở trong đình, liền vội vàng quay người dập lửa, đổ hết nước đi rồi ôm bộ đồ trà đi xuống núi. Chỉ trong chốc lát này mà bóng dáng của Cố Xạ và Cố Tiểu Giáp đã mơ hồ đến mức gần như không thể nhận ra.Y là lần đầu tiên lên núi, trong tay cầm đồ trong đầu lại gấp gáp, một đường đi xuống va va ngã ngã, mông không biết đã té bao nhiêu lần, nhưng từ đầu đến cuối chỉ nhớ được là không thể để rơi mấy thứ trong lòng, khi đến được dưới chân núi thì toàn thân giống hệt như mới chui từ trong đất ra.

Y nhìn thấy Cố Xạ đang đứng ở bên đường nhưng không thấy bóng dáng Cố Tiểu Giáp đâu, cũng không ngại đau nhức toàn thân mà xông lên hỏi:

“Cố Tiểu Giáp đâu?”

Cố Xạ:

“Đến thôn Tang Đầu.”

Đào Mặc mờ mịt hỏi:

“Thôn Tang Đầu?”

Cố Xạ:

“Chỉ có một con đường này thông đến thôn Tang Đầu, bình thường không còn ai khác qua lại.”

Lúc này Đào Mặc mới giật mình nhận ra vì sao Cố Tiểu Giáp nói tuyệt đối sẽ không có người trộm xe ngựa, nhưng không ngờ rằng vừa mới khoe khoang khoác lác thì đã tự vả vào miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.