[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 111: Chương 111




CHƯƠNG 111

Vụ án của thích khách và vợ chồng Võ thị coi như kết thúc tại đây.

Đào Mặc thấy bóng tối bên ngoài đã biến thành màu đen thì lại nhớ đủ chuyện xảy ra vào ban ngày, không kìm được cười trộm ra tiếng.

“Thiếu gia.”

“Công tử.”

Hách Quả Tử và Cố Tiểu Giáp cùng mở miệng.

Đào Mặc giật mình, vội vã thu nụ cười lại ho một tiếng:

“Chuyện gì?”

Cố Xạ không đáp nhưng cũng nhìn hai đứa.

Cố Tiểu Giáp huých tay Hách Quả Tử.

Hách Quả Tử đành phải mở miệng:

“Đêm nay thiếu gia chuẩn bị ngủ lại ở đâu?”

Đào Mặc giật mình, rõ ràng là vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này. Y và Cố Xạ tuy rằng đã lén thành thân, nhưng dù sao cũng vẫn là lén lút, hai người một người ở lại huyện nha còn một người thì ở Cố phủ, đương nhiên không thể ngày ngày ở bên nhau giống như phu thê thực sự được. Nghĩ đến đây y không khỏi cảm thấy khổ sở.

Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử thấy Đào Mặc không nói lời nào, đành phải giương mắt nhìn Cố Xạ tràn đầy chờ mong.

Cố Xạ:

“Đương nhiên là Cố phủ.”

Trên dưới Cố phủ đều biết phủ đã có thêm một phu nhân, mà bên huyện nha thì vẫn đang giấu. Nếu như hắn ở lại thì ra ra vào vào cũng không tiện.

Đào Mặc khó xử:

“Nhưng mà…”

Cố Xạ:

“Trước kia không phải ngươi vẫn ở nhờ Cố phủ hay sao? Hiện giờ chẳng qua chỉ là đổi từ ở nhờ thành ở luôn mà thôi.”

Đào Mặc:

“Khi đó là bởi vì nóc nhà của huyện nha bị dột.”

Đúng lúc lão Đào vừa mới phái người đi truyền lời cho Kim sư gia quay lại, nghe vậy thì bước chân lập tức thay đổi, lại đi ra ngoài.

Những người khác còn đang cảm thấy khó hiểu thì chợt nghe thấy một loạt tiếng nổ vỡ, sau đó là tiếng có vật gì đó liên tục rơi xuống.

Đào Mặc vội vàng đứng dậy chạy ra bên ngoài.

Cố Xạ phất tay ra hiệu cho Cố Tiểu Giáp, Cố Tiểu Giáp vội vàng đuổi theo.

Khi Đào Mặc chạy thì bước chân không thể bước quá rộng, cũng không dám chạy quá nhanh, chậm chậm chạy đến được phòng mình lại nhìn thấy dưới đất có một đống gạch ngói vụn chất đống, nóc nhà lại thủng ra một cái lỗ lớn, ngẩng đầu có thể nhìn thấy ánh sao nhấp nháy.

“Chuyện gì xảy ra đây?”

Đào Mặc nhìn lão Đào đang cầm nến chiếu sáng cho y.

Lão Đào:

“Như thiếu gia nhìn thấy, nóc nhà lần trước sửa không tốt đã lại bị hỏng rồi, may mà không có ai bị thương.”

“…”

Đào Mặc nói.

“Lão Đào, ông lấy cớ này thật sự là… Thật sự là…”

Lão Đào:

“Lấy cớ không quan trọng mới cũ, chỉ cần có tác dụng. Trước khi nóc nhà được sửa lại thì thiếu gia chỉ có thể tiếp tục đến Cố phủ ở nhờ. Lễ vật lát nữa ta kêu Hách Quả Tử đưa sang đó là được.”

Đào Mặc nhìn nóc nhà rồi lại nhìn ông, dặn dò:

“Nếu như sửa thì nhớ lấy từ bổng lộc của ta.”

Xem ra ký ức về hai tội trạng mà Tri phủ thành Đàm dùng để chất vấn y vẫn còn mới mẻ. Lão Đào nói:

“Ta biết.”

Nóc nhà bị hỏng, Đào Mặc cũng ‘chỉ có thể’ đi theo Cố Xạ về Cố phủ.

Hách Quả Tử cầm hành lý đã được thu dọn đầy đủ của y đưa thẳng vào trong phòng Cố Xạ. Tang Tiểu Thổ trước đó được phái đến hầu hạ Đào Mặc cuối cùng cũng phát huy tác dụng, lại được dùng đến một lần nữa.

Cho dù hai người đã thật sự trở thành phu phu, nhưng nghĩ đến từ nay về sau hai người thật sự cùng nằm một giường, cùng ở một phòng thì Đào Mặc vẫn căng thẳng không thôi. Ở trong lòng y, Cố Xạ cho đến giờ giống như mây trắng trên trời, cao cao không thể chạm đến. Hiện giờ chẳng những chạm được sờ được, mỗi ngày còn có thể ôm mây mà ngủ, chỉ nghĩ vậy thôi mà y đã cảm thấy trong lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.

Cố Xạ cởi áo ngoài ngồi bên giường ngẩng đầu nhìn y.

Ngón tay Đào Mặc cởi áo hơi run rẩy, muốn xoay người lại cảm thấy thất lễ quá mức, chỉ có thể cúi đầu chậm chạp làm.

“Lại đây.”

Cố Xạ nói.

Ngón tay Đào Mặc run bắn lên, bước chân do dự một chút mới chậm rãi dịch đến bên giường.

Cố Xạ cởi áo giúp y rồi đứng dậy đặt lên giá, quay đầu lại thì thấy Đào Mặc đã tự động nằm ở trên giường. Hai tay y đặt thẳng ở bên người, hai mắt nhắm nghiền, hầu kết không ngừng trượt lên trượt xuống biểu thị hết sự hồi hộp của y lúc này.

Đào Mặc cảm thấy giường nệm thật lâu vẫn không có động tĩnh gì, nhịn không được mở mắt ra một khe hở thì vừa lúc nhìn thẳng vào trong đôi mắt mang đầy ý cười của Cố Xạ.

“Ta…”

Mặt y đỏ lên.

Cố Xạ nằm xuống kéo chăn qua cho y.

“Ngủ đi.”

Cố Tiểu Giáp vẫn canh giữ ở gian ngoài nghe vậy liền dập tắt đèn dầu, rón rén đi ra ngoài.

Toàn thân Đào Mặc cứng ngắc nằm im một chỗ, đầu óc bắt đầu suy nghĩ miên man, vừa tưởng tượng dáng vẻ Cố Xạ nằm cạnh mình như thế nào, vừa nhớ lại dáng vẻ của hắn khi hôn mình lúc ban ngày. So sánh hai bên thì Cố Xạ lúc này có vẻ lạnh nhạt hơn một chút.

“Mệt mỏi một ngày rồi, nghỉ ngơi đi thôi.”

Cố Xạ đột nhiên nói.

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng ở trong màn đêm cũng lạnh lùng trong trẻo lại có một loại ấm áp đặc biệt.

Ngón tay Đào Mặc nắm chặt lấy mép chăn mà trong lòng ngọt ngào không thôi, thầm nhớ đến lúc trước khi mẫu thân còn tại thế thì nhất định là cũng thường xuyên đắp cùng một chiếc chăn với phụ thân như vậy, cùng nói những chuyện của riêng hai người. Bên cạnh giật nhẹ một cái, không đợi y phản ứng đã thấy có một bàn tay vắt ngang sang ôm lấy thắt lưng y.

Tâm tình y vừa mới thả lỏng được một chút lại lập tức co rút lại. Đào Mặc đỏ mặt, ngón chân căng cứng không dám động đậy một chút nào.

“Có muốn gác chân lên người ta không?”

Cố Xạ đột nhiên nói ra một câu cực kỳ hoang đường.

Thật lâu sau Đào Mặc mới lắc đầu, thấy hắn không phản ứng thì nhớ ra có lẽ là hắn không nhìn thấy nên mở miệng nói:

“Không cần.”

Cố Xạ nhắm mắt lại, hơi thở ấm áp phả bên tai y:

“Nếu như ngươi muốn thì cứ làm luôn, không cần hỏi ta.”

“A, được rồi.”

Đào Mặc hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi quay đầu muốn nhìn vẻ mặt của Cố Xạ lúc này, nhưng gò má phải vừa mới chạm đến gối đầu thì môi đã bị chạm nhẹ một cái. Đào Mặc mở to mắt, cố gắng nghĩ muốn nhìn thấy vẻ mặt của người bên cạnh trong bóng đêm, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ có thể thấy được một bóng dáng mờ ảo.

“Phu nhân, ngủ ngon.”

Bốn chữ vô cùng đơn giản lại khiến cho trái tim đang treo lơ lửng giữa không trung của Đào Mặc đột nhiên rơi xuống đất. Y nằm trong bóng tối lẳng lẳng ngây người một lát, đột nhiên nghiêng qua tựa đầu dưới cằm Cố Xạ.



Bàn tay ôm Đào Mặc vỗ nhè nhẹ lên lưng y.

Nhạc Lăng về Quảng Tây đã hơn nửa tháng, trước đó ở lại hoàn toàn là vì để chuẩn bị hôn sự cho Cố Xạ, hiện giờ Đào Mặc và Cố Xạ đã thành hôn nên hắn mở miệng cáo từ.

Cố Xạ biết nỗi nhớ nhà giống như mũi tên găm vào trong người hắn nên cũng không giữ lại. Đào Mặc thầm cảm thấy chiêu đãi không được chu đáo, liền kêu riêng Tang Tiểu Thổ đi mua chút đặc sản địa phương cho hắn mang về.

Nhạc Lăng đi rồi, vị trí Tổng quản trong phủ liền không có ai đảm nhiệm. Tuy rằng Cố phủ trước đó vẫn do Cố Tiểu Giáp làm quản gia, nhưng hắn cân nhắc hiện giờ đã có phu nhân, đương nhiênkhông thể một mình ôm lấy tất cả mọi việc nữa nên học cách làm chuyện gì cũng hỏi Đào Mặc, việc này khiến Đào Mặc khổ không chịu nổi. Y vốn mù tịt chuyện quản lý nhà cửa, trước kia Đào phủ có quản gia, sau đó bên cạnh y lại có lão Đào, bởi vậy thấy Cố Tiểu Giáp đến hỏi quá nhiều, y đành phải đẩy lão Đào ra.

Lão Đào thực ra cai quản gia nghiệp rất tốt lại mạnh mẽ dứt khoát cùng cẩn thận, thủ đoạn còn nghiêm khắc cứng rắn hơn cả Nhạc Lăng.

Lúc đầu Cố Tiểu Giáp còn cảm thấy không quen, sau đó thấy ông quản lí cực kì gọn gàng ngăn nắp thì thầm bội phục trong lòng, nhưng bên ngoài thì chưa từng nói ra.

Lão Đào cũng không độc chiếm quyền lớn. Mỗi lần ông làm một chuyện gì thì đều mang theo Cố Tiểu Giáp bên cạnh để cho hắn quan sát. Ở trong lòng ông, tuy rằng Đào Mặc đã vào Cố phủ nhưng nhà của y vẫn là ở huyện nha, tuyệt không hề bao đồng làm thay việc của người khác, chỉ là thấy tính tình cùng cách đối nhân xử thế của Cố Tiểu Giáp xưa nay vẫn chưa đủ trầm ổn khéo léo nên mới có lòng tôi luyện hắn một chút. May mắn là tuy Cố Tiểu Giáp có tính cách thẳng thắn nhưng cũng rất thông minh, không bao lâu sau đã nhìn ra dụng tâm của lão Đào nên cũng bắt đầu tình nguyện học tập.

Lại nói trước đó Kim sư gia dựa theo lời của Cố Xạ tung tin vợ chồng Võ thị là kẻ khả nghi sát hại con gái Võ Thiến ra không ngờ thực sự có tác dụng, chỉ mất khoảng thời gian hai ngày, Võ Thiến kia quả thực đã tìm đến cửa.

Thấy Võ Thiến đến đầu thú, vợ chồng Võ thị biết đại thế đã mất nên cũng thuật lại hết từ đầu đến cuối những chuyện đã xảy ra.

Quả nhiên lời Sử Thiên Sơn nói không sai, việc này hiểu rõ rồi thì quả thực chính là một âm mưu. Ngày ấy Võ Thiến đập đầu cũng chỉ bị hôn mê, sau khi Sử Thiên Sơn bỏ đi thì vợ chồng Võ thị lập tức cứu sống cô ta rồi giấu lên trên núi. Từ khi vụ án càng tiến càng sâu, vợ chồng Võ thị càng để lộ ra nhiều sơ hở, bọn họ sợ chân tướng cuối cùng sẽ rõ ràng nên quyết định ba mươi sáu kế chạy trốn là thượng sách, hẹn Võ Thiến sẽ cùng trốn đi. Ai ngờ Thôi Quýnh đã sớm mai phục ở bên cạnh, không đợi vợ chồng Võ thị tìm được Võ Thiến thì đã chộp được bọn họ.

Võ Thiến ở trên núi ăn hết thức ăn, chịu đói không nổi nên đành phải xuống núi, lại nghe được tin tức nói vợ chồng Võ thị bị bắt, tính mạng cũng bị đe dọa, liền không bận tâm gì nữa mà chạy đến đầu thú.

Nhưng ngoài dự đoán của bọn họ chính là, kẻ làm chủ phía sau cũng không phải là Cửu Hoàng tử bọn họ vẫn đinh ninh mà là một phú thương.

Kim sư gia tách ba người bọn họ ra, dựa vào lời nói của bọn họ lần lượt vẽ lại tướng mạo của phú thương kia, cuối cùng cho ra được ba bức vẽ gần như là giống nhau hoàn toàn.

Đào Mặc và lão Đào sau khi nhìn bức vẽ rồi liền liếc nhìn nhau.

Kim sư gia:

“Hai người nhận ra?”

Lão Đào:

“Là Hoàng Quảng Đức.”

Khóe môi Cố Xạ cong lên.

“Đã đến lúc mời Sử Thiên Sơn đến đây ngồi rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.