CHƯƠNG 34
Đào Mặc kinh ngạc nhìn hắn.
Vẫn là gương mặt nhìn trăm lần không hề chán, thậm chí ngay cả trong mơ cũng không nhịn được mà nhìn lén vài lần kia, nhưng vì sao giờ này phút này nhìn nó lại cảm thấy toàn thân rét run như vậy?
“Chẳng lẽ không phải… người có tình sẽ thành thân thuộc?”
Giọng nói rất nhỏ giống như tiếng muỗi kêu. Đào Mặc không biết là đang nói cho chính mình nghe hay là nói cho hắn nghe.
“Người có tình có thành thân thuộc hay không là chuyện của người có tình.”
Cố Xạ nói xong mới giật mình phát hiện ra hôm nay hắn nói nhiều hơn thường ngày. Hắn đứng yên một chỗ nhìn Đào Mặc chằm chằm, đôi mày xinh đẹp hơi cau lại. Thực ra cần gì phải giải thích? Hắn với Đào Mặc vốn không phải cùng một loại người, thậm chí ngay cả một chút tương tự cũng không có. Đào Mặc ngu ngốc một chữ bẻ đôi không biết lại không hiểu cách nhìn mặt gửi lời, bình thường trong mắt hắn quả thực là ngu dốt không ai bằng, cần gì hắn phải phí miệng lưỡi với y?
Đào Mặc không biết suy nghĩ của hắn, chỉ thấy hắn nhíu mày, tâm lại co rút, nghĩ rằng hắn thua kiện nên tâm tình không tốt, nhỏ giọng nói:
“Thắng kiện thật sự quan trọng như vậy sao?”
Cố Xạ hoàn hồn, thấy sắc mặt y dại ra, vẻ mặt lập tức lạnh lùng.
“Ta chưa bao giờ thua.”
Cho dù lần này người thua không phải là hắn, là Tôn Nặc, cho dù kết cục của việc này từng là một trong những suy đoán trước đây của hắn, cho dù bản thân hắn cũng không có suy nghĩ không thắng không được, nhưng loại cảm giác thất bại này quả thực là lần đầu tiên hắn phải nếm trải. Thật ra cũng không phải là không thể chịu nổi như trong tưởng tượng, nhưng khoảnh khắc biết được cũng có chút hoảng hốt và khó có thể tin nổi.
Đào Mặc:
“Thực ra thỉnh thoảng thua một lần, tác thành cho một đôi nhân duyên tốt đẹp cũng rất đáng giá.”
Khóe miệng Cố Xạ nhếch lên toát ra vài phần chế giễu:
“Nhân duyên tốt đẹp?”
Đào Mặc nghĩ rằng hắn đã bị thuyết phục, vội vàng gật đầu nói:
“Lương công tử và Khâu nhị tiểu thư là trai tài gái sắc, nhất định sẽ trở thành lương duyên vàng ngọc, được ông trời tác hợp.”
“Trai tài gái sắc là ông trời tác hợp cho?”
Cố Xạ nói.
“Vậy nam nữ si tình trên đời này ở đâu ra?”
Đào Mặc:
“Nhưng ta thấy hai người bọn họ tình sâu ý đậu, thực sự xứng đôi.”
“Bọn họ xứng đôi thì có thể lấy Đông Chương Duy ra làm cầu để qua sông?”
Đào Mặc ngẩn ra.
Cố Xạ:
“Đông lão gia thì có gì sai?”
Đào Mặc không nói nên lời. Tuy rằng với tuổi tác của Đông lão gia mà lấy Khâu nhị tiểu thư quả thực là khiến nàng ấm ức nhưng hôn sự là Khâu nhị tiểu thư tự mình đồng ý, Đông lão gia đến cửa cầu hôn, thậm chí còn mạo hiểm cả tội còn vợ vẫn cưới thêm chuẩn bị ba thư sáu lễ cưới hỏi đàng hoàng, thật sự là tận tâm hết lòng. Hiện giờ Lương Văn Vũ và Khâu Uyển Nga song túc song tê, Đông lão gia cũng vô duyên vô cớ bị hắt một thân nước bẩn.
“Thế gian vốn không có đúng sai, cũng không có thị phi, chỉ là với mỗi người thì như thế này, còn người khác lại không phải thế thôi.”
Trong lúc hoảng hốt Đào Mặc như hiểu được gì đó, lại giống như càng không thể hiểu được, chỉ có lửa giận vốn vẫn giấu ở trong lòng cũng không thể bộc phát ra được.
Cố Xạ thấy y không nói gì, sải bước đi ra ngoài.
Đào Mặc theo bản năng giữ hắn lại:
“Huynh muốn đi đâu?”
Cố Xạ dùng ánh mắt cực kỳ kỳ lạ mà nhìn y.
Lúc này Đào Mặc mới nhớ tới nơi này là huyện nha, mà Cố Xạ là khách.
“Ta, ý ta là, không bằng uống chén trà rồi hãy đi?”
Cố Xạ:
“Loại trà kém này?”
“Không phải. Ta đã cố ý kêu Hách Quả Tử đi mua trà ngon, huynh nếm thử chút chứ?”
Đào Mặc thật cẩn thận mà nhìn hắn.
Cố Xạ cũng không cho rằng trà y mua có thể lọt vào mắt của hắn, nhưng giống như có ma xui quỷ khiến, bước chân hắn khẽ chuyển, lại thật sự quay về chỗ cũ ngồi xuống.
Đào Mặc lập tức đi tìm Hách Quả Tử.
Hách Quả Tử từ đầu vẫn chờ ở bên ngoài, vừa thấy y thở hổn hển chạy đến liền bước lên đón:
“Đi chuẩn bị trà hay là gậy?”
“Trà?”
Đào Mặc khựng lại, nghi hoặc hỏi:
“Lấy gậy làm cái gì?”
Hách Quả Tử vừa nghe nói là trà thì trong mắt hiện lên một chút thất vọng, ánh mắt hơi đảo nói:
“Nô tài sợ thiếu gia muốn lấy mấy thứ đồ.”
“Lấy mấy thứ đồ?”
Đào Mặc không hiểu ra sao nhìn Hách Quả Tử vội vã rời đi.
Lại một lần nữa quay về thư phòng thì Cố Xạ đang đọc quyển sách đặt trên bàn lúc nãy.
Mặt Đào Mặc đỏ lên:
“Kim sư gia thỉnh thoảng rảnh rỗi sẽ đọc vài đoạn cho ta nghe.”
Cố Xạ hỏi:
“Ngươi từng nghe gì rồi?”
“Kinh Thi.”
Cố Xạ nhìn y.
Đào Mặc mở miệng ngâm.
“Quan quan thư cưu…”
Trong mắt Cố Xạ hiện lên một chút kinh ngạc.
“Tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”
Đào Mặc ngại ngùng nói.
“Kim sư gia từng đọc cho ta nghe qua hai lần, cũng không biết ta có nhớ nhầm không.”
Cố Xạ có thâm ý mà hỏi:
“Ngươi cũng biết đoạn thơ này có ý gì chứ?”
Đào Mặc:
“Kim sư gia nói ông ấy còn chưa có đọc xong, chờ ta nhớ được toàn bộ rồi sẽ dạy cho ta ý nghĩa.”
Y không biết có phải là mình cảm giác nhầm hay không, vẫn cảm thấy sau khi Cố Xạ nghe xong đoạn thơ này thì sắc mặt trở nên có chút cổ quái. Y vội vàng nói:
“Thực ra trước kia ta còn nghe người khác ngâm thơ.”
“Đúng không?”
“Hắn tên là Bồng Hương. Ta nhớ rõ rằng hắn từng làm một bài thơ tả trời mưa, một giọt hai giọt ba giọt bốn giọt, năm sáu bảy tám chín mười giọt, ngàn giọt vạn giọt vô số giọt, rơi vào bùn nước không ngày về.”
Đào Mặc chậm rãi đọc lên, trong lòng lại có cảm giác khác. Thực ra đoạn thơ này là lúc trước y mua của Bồng Hương để lấy lòng công tử Y Vũ. Y Vũ yêu thơ, y lại một chữ bẻ đôi không biết, chỉ có thể lấy lòng người bên cạnh Y Vũ, đi đường này cũng tốt. Còn nhớ rõ sau khi công tử Y Vũ nghe xong bài thơ này liền tươi cười…
Đáng tiếc, tiệc vui nào cũng chóng tàn.
Cố Xạ cười nhạo:
“Hắn học thuộc thơ cũng không tệ.”
“Hắn học thuộc thơ?”
Tim Đào Mặc đập loạn.
“Thơ này không phải do hắn làm ra sao?”
Cố Xạ đáp:
“Treo đầu dê bán thịt chó.”
Đào Mặc im lặng.
Cố Xạ nghĩ rằng y là bị đả kích, cũng không mở miệng nữa.
Một lúc sau, Đào Mặc mới buồn bã nói:
“Treo đầu dê bán thịt chó là ý chỉ hắn mượn thơ của người khác để lừa ta sao?”
Cố Xạ nhắm mắt lại, không trả lời mà hỏi ngược:
“Trà đâu?”
Đào Mặc quay đầu đảo mắt liếc nhìn ra bên ngoài, đúng lúc Hách Quả Tử bưng trà đi vào. Đào Mặc đưa mắt ra hiệu cho hắn.
Hách Quả Tử tâm không cam tình không nguyện mà đặt trà đến trước mặt Cố Xạ.
“Mời Cố công tử dùng trà.”
Cố Xạ nhìn màu trà liền nhíu mày.
Tâm tình Đào Mặc không yên.
“Có phải là trà không được hay không?”
Cố Xạ không hề chạm vào dù chỉ một ngụm.
“Trà được, người không được.”
Hách Quả Tử cả giận:
“Sao ngài lại nói thiếu gia nhà ta như vậy!”
Đào Mặc:
“…”
Cố Xạ ngay cả nói cũng lười, hai ba bước đã đi ra khỏi cửa.
Đào Mặc muốn đuổi theo nhưng lại không tìm thấy lý do để đuổi theo, vừa mới do dự như vậy Cố Xạ đã ra khỏi viện.
Hách Quả Tử thấy vẻ mặt lưu luyến của y, khó thở nói:
“Thiếu gia! Cố Xạ không phải người tốt gì! Ngài, ngài vẫn là đừng nên thích hắn.”
Đào Mặc thấp giọng phản bác:
“Hắn không phải người xấu.”
“Hắn không phải người xấu thì sẽ không sai khiến Cố Tiểu Giáp đến giúp Khâu lão gia!”
Hách Quả Tử:
“Thiếu gia, ngài cẩn thận một chút. Nói không chừng hắn là muốn lợi dụng thiếu gia.”
Đào Mặc:
“Ta thì có gì tốt để lợi dụng?”
“Ngài là quan huyện đó, đứng đầu một huyện, các vụ án đều là do ngài phán. Ai biết có phải hắn muốn lợi dụng ngài để mình thắng được vụ kiện hay không.”
Hách Quả Tử càng nói càng cảm thấy hắn khả nghi.
“Còn cái gì mà trà được người không được, nô tài thấy khắp thiên hạ này có nhiều người như vậy, kẻ không tốt nhất chính là hắn.”
Đào Mặc nghe hắn càng nói càng kích động liền trấn an:
“Hắn sẽ không lợi dụng ta đâu.”
Hách Quả Tử hoài nghi hỏi:
“Làm sao ngài biết?”
Chắc không phải là Cố Xạ kia đã đổ cho thiếu gia nhà hắn thuốc mê gì rồi chứ, bằng không sao thiếu gia lai tâm tâm niệm niệm mà che chở hắn như thế?
Đào Mặc nói:
“Ta luôn cảm thấy… Hắn khinh thường.”
Hách Quả Tử:
“…”
Quả nhiên là bị rót thuốc mê rồi!
Cố Xạ ngồi xe một đường quay về phủ đều không nói gì.
Hắn không mở miệng, Cố Tiểu Giáp lại càng không dám mở miệng. Hôm nay hắn từ chối Đào Mặc ở ngoài cửa, mặc dù Cố Xạ chưa nói gì cả nhưng hành động lập tức đuổi theo đến huyện nha đã biểu lộ rõ thái độ của ngài ấy. Hắn chưa bao giờ thấy Cố Xạ chủ động như vậy, so ra về sau phải nhìn Huyện lệnh ngốc nghếch kia bằng ánh mắt khác. Đúng vậy, hắn đi theo Cố Xạ lâu như thế rồi, quan to quý nhân gì đó, mấy nhân vật tài tử nổi tiếng đều đã gặp qua, cũng không thấy thiếu gia ưu ái đặc biệt với ai bao giờ, Đào Mặc kia cũng không biết là có vận cứt chó gì lại khiến cho thiếu gia phải đến cửa nhiều lần!
Quay về phủ, Cố Xạ xuống xe quay về phòng.
Cố Tiểu Giáp đi theo phía sau, thấy hắn chuẩn bị đóng cửa, cuối cùng không nhịn được hỏi một câu:
“Thiếu gia, có thu dọn hành lý không?”
Động tác đóng cửa của Cố Xạ hơi dừng lại một chút.
Cố Tiểu Giáp cho rằng hắn không nhớ rõ, lại nhắc nhở thêm:
“Lần trước không phải ngài đã nói qua năm mới sẽ rời bến sao? Thuyền bè đã mua cả rồi, cũng không thể cứ để ở bến tàu được. Còn người chèo thuyền thuê về nữa, vẫn tốn bạc nuôi.”
“Tiếp tục nuôi đi.”
Cố Xạ nói xong đã đóng cửa lại.
…….
Tiếp tục nuôi?
Cố Tiểu Giáp đau xót trong lòng. Người không lo việc nhà không biết củi gạo đắt, quản lý việc nhà rồi mới biết quản lý khó, một đám phu chèo thuyền này cũng không phải chỉ cần một ngày ba bữa cơm no áo ấm là có thể tùy ý sắp xếp.