CHƯƠNG 36
Lương Văn Vũ ngồi trên xe lăn, Khâu Uyển Nga để hỉ bà cầm tay đưa vào hỉ đường.
Phụ mẫu của hai nhà Lương, Khâu, một bên vui sướng còn một bên mặt trầm như nước, nhưng ở trong sảnh đường nổi bật màu đỏ rực rỡ cũng không khiến người khác chú ý.
Tân lang tân nương sau khi tiến vào hỉ đường liền quỳ xuống dâng hương, dập đầu ba cái rồi mới đứng lên bái trời đất và cao đường.
Đến khi hai người giao bái, Khâu lão gia nhìn Lương Văn Vũ chỉ có thể ngồi trên xe lăn đối lại một lễ thì thở dài nặng nề. Chuyện Khâu Uyển Nga lập bẫy lừa gạt, dù ông có giận dữ cũng chỉ giận dữ một lúc, người xuất giá dù sao cũng là con gái ông, nhìn thấy hai đứa ván đã đóng thuyền, ông ngoài việc chấp nhận ra cũng chẳng còn cách nào khác.
Lương lão gia càng nhìn càng vui vẻ, nhịn không được bật cười ha ha.
Tân nương nhanh chóng được đưa vào động phòng, Lương Văn Vũ dưới sự giúp đỡ của thanh niên Lương gia lúc trước, lần lượt đi kính rượu các bàn.
Hắn đi kính bàn chính trước, đến trước mặt Đào Mặc liền rót riêng một ly thật lòng thật dạ cảm kích:
“Nếu ngày đó không có bậc phụ mẫu như đại nhân phán án khiến tại hạ bừng tỉnh, ta và Uyển Nga cũng sẽ không có ngày hôm nay. Ân này đức này Lương Văn Vũ ghi nhớ cả đời.”
Hắn nói xong liền ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, tiếp đó dốc ngược chén xuống, bên trong không còn một giọt nào.
Đào Mặc nói vài câu chúc mừng, cũng cạn chén.
“Hay!”
Người một bàn ồn ào.
Lương Văn Vũ mỉm cười với y, liên tục di chuyển chiến đấu ở các bàn tiếp theo.
Đào Mặc một tay cầm ly rượu, một tay cầm bầu rượu bắt đầu tự rót tự uống.
Vị trí Hách Quả Tử ngồi tuy rằng xa nhưng ánh mắt lại không hề rời đi dù chỉ một chút, thấy y uống rượu thì trong lòng vừa lo vừa buồn, thừa dịp tất cả mọi người đang chăm chú vùi đầu dùng bữa thì lặng lẽ huých Mộc Xuân ở bên cạnh một cái, đang muốn mở miệng thì khóe mắt nhìn thấy công tử Y Vũ, lập tức khựng lại.
Mộc Xuân đưa tay kéo nhẹ tay áo hắn.
Hách Quả Tử hoàn hồn, bật thốt:
“Sao ngươi lại ở đây?”
Y Vũ lúng túng:
“Ta và Lương Văn Vũ là người quen cũ, cho nên cũng đến kiếm một ly rượu mừng.”
“Người quen cũ của ngươi? Ta thấy Lương Văn Vũ này cũng chẳng phải thứ gì tốt rồi.”
Hách Quả Tử phỉ nhổ.
Y Vũ thấy người ngồi cùng bàn đều vểnh tai lên nghe, vội cúi đầu không nói nữa.
Hách Quả Tử còn muốn thừa thắng xông lên, nhưng thấy Mộc Xuân tỏ vẻ không đồng ý mà nhìn mình chằm chằm đành ngượng ngùng thu nhỏ miệng lại.
“Có chuyện?”
Mộc Xuân hỏi.
Hách Quả Tử vẫn chưa hết giận dữ liếc mắt nhìn Y Vũ một cái, thấp giọng:
“Ta vốn còn lấy làm lạ vì sao thiếu gia đã lâu không uống rượu nhưng hôm nay lại bắt đầu uống, thì ra nơi này còn có yêu nghiệt!”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ yêu nghiệt, quả nhiên thu hút đến một đống ánh mắt nghi hoặc.
Đầu Y Vũ càng cúi thấp hơn.
Hách Quả Tử ngược lại nói với Mộc Xuân:
“Ngươi đi khuyên nhủ thiếu gia đi, đừng nên uống nữa.”
Mộc Xuân sửng sốt.
“Sao ngươi không đi?”
“Chuyện này…”
Hách Quả Tử chần chừ mới nhỏ giọng nói:
“Ta không đẹp bằng ngươi.”
Mộc Xuân:
“…”
Đào Mặc đã uống đến choáng váng, đúng lúc cómột bàn tay vươn ra từ bên cạnh chặn ly rượu của y lại.
“Chủ nhân, đủ rồi.”
Mộc Xuân vốn không muốn bận tâm đến việc vớ vẩn này, nhưng trước có lời dặn dò tha thiết của lão Đào, sau có ánh mắt sáng quắc của Hách Quả Tử khiến hắn không thể không làm có lệ một lần.
Hai má Đào Mặc đỏ hồng như bôi son, ánh mắt không mở được lớn nheo lại nhìn hắn.
“Ngươi là…”
“Mộc Xuân.”
“Mộc Xuân?”
Đào Mặc lẩm bẩm.
Ngay lúc Mộc Xuân hoài nghi rằng liệu có phải y đã ngủ rồi hay không, y lại đột nhiên ngẩng đầu:
“Chưa từng nghe thấy.”
“… Ta đưa ngài về.”
Mộc Xuân đưa tay muốn đỡ y lên.
Cả người Đào Mặc bất chợt nhào đến.
Mộc Xuân nhíu mày. Mùi rượu trên người này khiến hắn có loại xúc động muốn hất người ra ngoài!
“Ngươi rất thích… Mùa xuân sao?”
Đào Mặc lẩm bẩm.
Mộc Xuân quay về phía những gương mặt đang xem kịch của những vị khách khác, vuốt cằm:
“Ta đưa đại nhân nhà ta về trước.”
Lương lão gia bước lên:
“Ta thấy Đào đại nhân như vậy không tiện đi đường, chi bằng đưa đến phòng khách nhà ta nghỉ tạm một đêm đi.”
Mộc Xuân nghĩ đến việc lát nữa phải ngồi trong một cái xe tràn ngập mùi rượu, mày cũng nhíu chặt lạiậm ừ đồng ý.
Lương Văn Vũ thấy dáng vẻ hắn nhã nhặn, ôm một người lớn như vậy thật vất vả, liền gọi hai hạ nhân đến giúp đỡ.
Nhưng Đào Mặc giống như đã nhận chắc Mộc Xuân, mặc kệ người ngoài vừa kéo vừa lôi như thế nào y cũng không chịu buông ra.
Mộc Xuân đang chuẩn bị dùng nội lực đẩy y ra, chợt nghe thấy Hách Quả Tử ở bên cạnh nói:
“Cứ ôm đi như vậy thôi. Nếu Mộc sư gia cảm thấy nặng, chúng ta sẽ ôm chân.”
….
Mộc Xuân tưởng tượng ra hình ảnh đó, khóe miệng giật nhẹ, mặt không chút thay đổi:
“Không cần, ta có thể cố được.”
Hắn nói xong cũng mặc kệ đây là chốn đông người người ta đang mở to mắt nhìn, cũng bất chấp có khiến người khác kinh sợ hay không, dứt khoát ôm lấy Đào Mặc khỏi chỗ ngồi đi theo hạ nhân Lương phủ về phía phòng khách.
Hách Quả Tử đi theo bên cạnh, kinh ngạc nghi ngờ nhìn vẻ mặt bình thản của hắn không ngừng hỏi:
“Có vấn đề gì không? Có nặng quá không? Muốn giúp một tay chứ… Hay là chỉ ngơi chút đi… Thật sự không cần giúp…. Thật sự không cần…”
“Đến rồi!”
Mộc Xuân chặn lời hắn, bước nhanh đến bên giường rồi thả người xuống.
Nhưng Đào Mặc vẫn không chịu buông tay, hai tay siết chặt ôm lấy cổ hắn, cho nên dù đã ném người xuống rồi thân thể hắn ngược lại là đang bị kéo xuống theo.
Hách Quả Tử trợn mắt há hốc miệng ra nhìn. Chờ Mộc Xuân chật vật đứng dậy hắn mới tỉnh táo lại đuổi đám hạ nhân của Lương gia đang ở lại xem diễn đi.
“Đi ra ngoài.”
Mộc Xuân nói.
Hách Quả Tử xoa xoa tay:
“Có lẽ ngươi cần có người múc nước giúp.”
Mộc Xuân nhìn hắn chằm chằm, từ từ mỉm cười.
Hách Quả Tử rất thức thời đi ra ngoài, thuận tiện đóng kín cửa lại.
“Không ngờ nổi thiếu phu nhân cuối cùng lại là… Mộc Xuân.”
Hắn lầm bầm một đường đi ra ngoài.
Mộc Xuân ở bên trong nghe được rõ ràng không sót lời nào nhắm mắt lại, sau đó vươn ngón tay điểm nhanh hai cái lên huyệt Kiên Tỉnh của Đào Mặc. Hai tay Đào Mặc vô lực rũ xuống, lúc này hắn mới nhanh chóng đứng lên, sau đó mở ra hít một hơi thật sâu.
“Mộc Xuân.”
Có vẻ như Đào Mặc cảm thấy trống vắng, thân thể hơi vặn vẹo.
Mộc Xuân nghĩ rằng y đã tỉnh, sắc mặt nhanh chóng thu lại, đang muốn quay đầu qua thì lại nghe thấy y nói:
“Chắc là ngươi rất thích mùa xuân nhỉ?”
“…”
“Mộc Xuân, mộ xuân…”
Giọng nói của Đào Mặc thấp dần.
Mộc Xuân chuẩn bị ra ngoài, người ở trên giường lại bất chợt kêu lên một tiếng:
“A, tư xuân!”
….
Bước chân đi về phía cửa phòng khựng lại một chút, hắn xoay người bay thẳng về phía giường…
Từ sau ngày Cố Xạ quyết định hủy bỏ việc rời bến, Cố Tiểu Giáp liền cảm thấy hắn có chút bất thường. Ví dụ như lúc đọc sách thì số lần ngẩn người nhiều hơn. Trước kia ngẩn người lúc đọc sách là vì ngộ ra được điều gì từ trong sách, mà hiện tại lại ngây ra giống như đi vào cõi thần tiên.
Cố Tiểu Giáp nghĩ trước nghĩ sau, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy việc này có liên quan đến Đào Mặc.
Những thay đổi liên tiếp này đều xảy ra sau khi Cố Xạ trở về từ huyện nha. Chắc không phải đã xảy ra chuyện gìtrong huyện nha đi?
Hắn ngẫm nghĩ rồi đi nói bóng gió vài điều. Cố Xạ không hề đáp lại. Sau đó hắn lại hỏi thêm nhiều thứ, Cố Xạ liền phái hắn đến phòng bếp giúp việc.
….
Nghĩ xem hắn đường đường là một tiểu tư bên cạnh công tử lại phải xuống phòng bếp giúp việc… Tuy rằng là giúp việc ăn nhưng đây có thể nói đã là một đả kích tương đối nặng nề đối với hắn. Vì vậy cho nên tinh thần của hắn gần đây vô cùng không tốt.
Vì vậy khi Mộc Xuân ôm Đào Mặc nhảy từ trên mái hiên xuống rồi nhanh chóng biến mắt đằng sau chiếc cổng hình trăng khuyết thì trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Hoa mắt.
Kết cấu của Cố phủ rất đơn giản, Mộc Xuân không mất bao lâu đã tìm đến được phòng ngủ của Cố Xạ.
Hắn đẩy cửa đi vào.
Trong phòng có mùi hoa lan thanh tịnh u ẩn.
Mộc Xuân đặt Đào Mặc lên giường, thuận tay đắp chăn kín lại cho y.
Đào Mặc bị điểm huyệt ngủ hơi hé miệng ra ngủ rất say.
Mộc Xuân mỉm cười, xoay người ra ngoài.
Bè trúc rời bến.
Cố Xạ đề bút, chậm rãi vẽ biển khơi.
Trước giờ hắn luôn ngẫu hứng vẽ tranh, hạ bút liền giống như có thần giúp, thật sự là tinh thần chạy theo nét bút. Hoặc thành công hoặc có kết quả khác cũng chưa biết chừng. Người trong thiên hạ đều nói Cố Huyền Chi hắn là thơ họa vô song, thực ra số bức tranh hắn vẽ thất bại nhiều hơn số đã truyền ra bên ngoài rất nhiều.
Vẽ vẽ một hồi, bút của hắn chợt dừng lại.
Trước khi đặt bút, biển rộng tĩnh lặng trong lòng lúc trước hiện tại lại dâng lên sóng to gió lớn, gió cuốn thủy triều như hổ như sói đánh lên chiếc bè trúc hỗn loạn tiến về phía trước không mục đích.
Hắn chậm rãi gác bút, gương mặt bình tĩnh xuất hiện một mạt suy nghĩ sâu xa.
Chẳng lẽ hắn cuối cùng cũng không muốn rời bến sao?
Từ nhỏ đến lớn, kỳ vọng mà phụ thân đặt lên hắn đã rất cao, vì vậy mới nuông chiều hắn đến hư. Đợi đến khi ông phát hiện ra tính cách của con mình khác biệt với đám bạn cùng lứa rất nhiều thì đã quá muộn. Khi đó tính cách của hắn tự khép kín, chỉ nguyện làm bạn cùng thơ họa. Sau đó Cố Hoàn Khôn đưa hắn đến thư viện Ưu Lâm đệ nhất thiên hạ.Thư viện này là nơi tài tử tập hợp, người giảng dạy ở đây đều là danh nho văn hào một phương, lúc này mới khiến cho suy nghĩ của hắn được mở rộng một chút. Ở thư viện một thời gian dài, hắn dần dần thích giải đáp nghi vấn. Hễ có nghi vấn gì khó xử lý, bất kể là người thân hay quen hắn đều đồng ý giúp đỡ, mọi người nghĩ rằng hắn trời sinh là người rất nhiệt tình, thực ra hắn chỉ là thích giải đáp những nghi hoặc của chính bản thân mình mà thôi.
Đến huyện Đàm Dương là vì ngưỡng mộ thanh danh nơi quê hương của những tụng sư, nhưng bái lạy vào làm môn hạ của tiên sinh Nhất Chuy không được bao lâu hắn đã cảm thấy chán ngấy. Cái gọi là tụng sư cũng chỉ là dựa vào cái miệng khéo léo gây thị phi cho người ta thôi. Bởi vậy nên sau đó hắn đã có tâm tư rời bến. Rời bến là chuyện lớn, từ thuyền, đường thủy, người chèo thuyền, vật tư hàng ngày đều phải chuẩn bị chu đáo. Hắn chưa từng nghĩ rằng mình chuẩn bị trong hai năm trời, giờ lại đột nhiên bỏ đi ý niệm này trong đầu.
Hắn cúi đầu nhìn bức tranh.
Bè gỗ chìm nổi trong biển lúc nào cũng có nguy cơ bị nhấn chìm.
Ánh mắt hắn trầm xuống, tùy tiện ném bức tranh vào trong chậu than bên cạnh, đốt quách cho xong.