CHƯƠNG 49
Tiếng bước chân đi xa dần, trong ngoài phòng lại khôi phục sự yên lặng và quạnh quẽ lúc trước, Cố Xạ yên lặng bứt nhụy hoa mai vàng xuống, kẹp ở giữa ngón trỏ và ngón cái chậm rãi nghiền nát.
Mẫu thân yêu loài hoa này nhất, bất kể là xuân hạ thu đông thì đều thích đặt ở bên cửa sổ, bà nói hoa này ngạo tuyết thắng hàn, có khí khái nhất. Bà xuất thân từ Tướng phủ, là nữ hổ tướng chân chính, nhưng từ khi được gả vào Cố gia thì bà liền buông mũi giáo trong tay, một lòng chăm lo cho việc gia đình.
Phụ thân lại chỉ thích tùng, người cho rằng loại cây ấy vững vàng ung dung, tiến thối chừng mực, tâm ý kiên định. Người đó giống như cây tùng, không hề ăn chơi đàng ***, chỉ phong hoa tuyết nguyệt với mẫu thân. Mọi người đều nghĩ bọn họ là lương duyên vàng ngọc, phu thê tình thâm, ngay cả chính bọn họ cũng cho rằng như vậy, nếu không phải sau này cữu cữu lỡ tay đánh chết nhi tử của Thị Lang bộ Lại, nhận định gắng gượng này có sẽ sẽ tiếp tục cho đến khi bọn họ qua đời mới thôi.
Một giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân lại cất ra một thảm kịch anh hùng chôn thây cùng ác bá. Còn nhớ rõ sáng sớm ngày cữu cữu bị hành hình ấy, gió lạnh như đao cắt, mẫu thân sau khi bị phụ thân từ chối không cho tiến cung cầu xin Hoàng thượng thì mặc một bộ áo trắng mỏng manh dắt hắn về nhà mẹ đẻ. Tướng phủ từng đông vui nhộn nhịp nay lạnh lẽo vắng lặng, càng thêm vẻ đặc biệt thê lương, người trong phủ từ trên xuống dưới đều thay áo tang, bày biện sẵn linh đường. Mẫu thân cũng không đi vào linh đường, chỉ yên lặng quỳ gối ở bên ngoài cho đến khi tin dữ truyền đến.
Cả phòng gào khóc, hắn nhìn thấy ánh mắt mẫu thân vô cùng đáng sợ, hòa thượng cùng đạo sĩ được mời đến từ sớm bắt đầu tụng kinh niệm phật, tiến hành siêu độ. Mẫu thân chậm rãi đứng lên, bước từng bước dắt hắn quay về phủ. Trong trí nhớ của hắn, đây là lần cuối cùng mẫu thân bước vào cửa nhà mẹ đẻ. Sau đó, phụ thân được thăng đến chức Tể tướng dưới một người trên vạn người, rồi mẫu thân bị bệnh không dậy nổi. Vẫn còn nhớ rõ khi trước giường bệnh, đôi mắt từng sáng rực như sao của mẫu thân nay ảm đạm, gương mặt từng vô cùng xinh đẹp hiện giờ lại gầy gò hốc hác, không bao giờ còn gặp lại vẻ tao nhã khi thưởng mai và hòa cùng với mai vàng nữa. Bà cầm lấy tay hắn, thản nhiên hỏi:
“Con cảm thấy cữu cữu con đáng chết không?”
“Không đáng chết.”
Hắn trả lời không chút do dự, cứu người vốn là việc đương nhiên phải làm. Mẫu thân lại nói:
“Nhưng ông ấy đã chết.”
Hắn nói:
“Con sẽ chăm chỉ đọc thi thư, đề tên bảng vàng, trở thành một đại quan bảo vệ cậu không chết, con tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn giống như phụ thân.”
Mẫu thân im lặng hồi lâu rồi mới chậm rãi nói:
“Giết người thì đền mạng, phụ thân con cũng không hề làm sai.”
“Vậy mẫu thân cho rằng là cữu cữu sai?”
“Nó cũng làm đúng.”
Bà buồn bã.
“Có lẽ sai chính là trời, là mệnh. Ngàn sai vạn sai, không nên là trong lòng mẫu thân luôn bao che khuyết điểm và ý nghĩ nông cạn của nó, nó cũng không nên là người luôn công chính ngay thẳng hiếm có trong trời đất này.”
Cho dù mẫu thân nói phụ thân đúng, nhưng Cố Xạ vẫn nghe ra được trong lòng bà vẫn có một loại tình cảm tên là oán hận không nguôi.
“A Xạ.”
Ngón tay bà nắm chặt lại, những lời nói tiếp theo giống như muốn đóng đinh từng chữ từng chữ một vào trong tâm khảm hắn.
“Nhớ kỹ, tình đầu ý hợp không chỉ là lưỡng tình tương duyệt, mai và tùng nhìn như giống nhau, nhưng thực ra lại hoàn toàn trái ngược. Con phải nhớ rõ, nếu con là người chí công vô tư thì ngàn vạn lần đừng tìm một người vợ lòng dạ hẹp hòi lại thích bao che khuyết điểm giống như mẫu thân. Nếu con lại cũng là người bao che khuyết điểm giống như mẫu thân thì ngàn vạn lần đừng tìm người là bậc đại trượng phu đại nghĩa diệt thân không quản người nhà như phụ thân con. Con nhớ rõ chưa?”
Hắn nhớ rõ, đau đớn trong lời nói của mẫu thân khi đó hắn nhớ rõ, từng câu từng chữ đều rõ ràng trong mắt. Bây giờ nghĩ lại, Đào Mặc và phụ thân tuy rằng tính cách khác nhau, lại cũng là người thực sự chí công vô tư. Trong mắt phụ thân còn có Hoàng đế, còn có tiền đồ, mà trong mắt Đào Mặc e là chỉ có công bằng đi? Vì sao hắn lại chú ý đến người này như thế?
Đào Mặc là quan, tuy rằng không đủ thông minh, không đủ linh hoạt, nhưng lại là một vị quan chính trực. Hiện tại trong quan trường đen tối này, có thể nhìn thấy một vị quan như vậy quả là một việc đáng ăn mừng, nhưng vì sao hắn vẫn cứ canh cánh trong lòng? Bắt đầu từ lúc Đào Mặc phán hai nhà Khâu Lương thành hôn, trong lòng hắn liền ẩn ẩn cảm thấy buồn bực, nhưng lại không phải vì thua kiện. Chẳng lẽ…Hắn nhíu mày, nhụy hoa rơi từ khe hở giữa hai ngón tay xuống, lặng yên không chút tiếng động.
Đào Mặc ngồi trong phòng khách chờ, nhìn thấy Cố Tiểu Giáp đi ra liền lập tức đứng lên nhìn về phía sau hắn. Cố Tiểu Giáp nói:
“Không cần nhìn, công tử nghỉ ngơi trong phòng rồi.”
Đào Mặc khó nén nổi thất vọng trong lòng đành cười gượng:
“Hôn nay vất vả cả một ngày, Cố công tử tất nhiên là mệt muốn chết.”
Cố Tiểu Giáp:
“Không phải là ngài nói đã tìm thấy xe ngựa sao? Ta đi nhìn xem.”
Đào Mặc ỉu xìu:
“Ừ.”
Cố Tiểu Giáp vừa đi vừa hỏi:
“Đã tìm thấy kẻ trộm xe ngựa chưa?”
Đào Mặc lắc đầu.
“Xe ngựa bị vứt lại ở ngoài thành, cũng không thấy người đâu.”
Cố Tiểu Giáp:
“Chắc chắn là gã đã lấy hết đồ vật đáng giá trong xe mới vứt xe lại bên đường, chắc hẳn gã không biết là bản thân chiếc xe này cũng rất đáng tiền.”
Đào Mặc buồn bực:
“Nếu như ta không kiểm kê sai thì trong xe không thiếu một vật nào đâu.”
Cố Tiểu Giáp cười nhạo:
“Tất nhiên là ngài đếm sai rồi. Nên biết rằng trong xe này có không hề ít những vật nhỏ đáng giá.”
Hắn nói xong thì cũng bắt đầu dùng cả tay lẫn chân bò vào thùng xe, Đào Mặc đứng chờ ở bên ngoài. Một lát sau, Cố Tiểu Giáp vẻ mặt mang theo nghi hoặc đi từ trong xe ra.
“Gã không trộm thứ gì thì dắt xe đi làm chi? Chẳng lẽ là vì muốn trêu chọc chúng ta?”
Trêu đùa thế này không khỏi cũng quá lớn đi, hắn lập tức nghĩ đến môn hạ của Lâm Chính Dung, nghĩ đi nghĩ lại thì trong cả huyện Đàm Dương này cũng chỉ có bọn họ dám đùa giỡn công tử nhà hắn như vậy. Không ngờ công tử chỉ vừa mới thất bại trong vụ án của Khâu lão gia mà đã bị người ta chèn ép lên đầu như thế, hắn ngẫm nghĩ một lát lại nhịn không được hung dữ trừng mắt liếc Đào Mặc một cái. Đào Mặc bị trừng mà chẳng hiểu gì cả.
Cố Tiểu Giáp:
“Tuy rằng đã tìm được xe ngựa về, nhưng không biết trong khoảng thời gian đó có bị người nào ngồi lên không, ta đi trước kêu người quét dọn hết từ trong ra ngoài thật sạch sẽ mới được.”
Đào Mặc thấy hắn cứ đi mất như vậy thì do dự đứng im tại chỗ, không biết nên làm thế nào mới phải. Hách Quả Tử từ đầu đến cuối vẫn không hề chen ngang một câu nhịn không được nói:
“Cố Xạ đâu rồi?”
Sắc mặt Đào Mặc căng thẳng, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng cười nói:
“Hơn phân nửa là mệt mỏi rồi.”
“Vậy đêm nay chúng ta quay về huyện nha hay vẫn ở lại Cố phủ?”
Nếu như là lúc trước thì Đào Mặc muốn chuyển về huyện nha, Hách Quả Tử tuyệt đối sẽ vui vẻ nghe theo. Nhưng hiện giờ bên ngoài vẫn còn một Y Vũ giống như hổ rình mồi, Cố Xạ thành thật xòe ô ra che chắn, hắn vẫn còn chưa muốn để thiếu gia ngốc nhà hắn rời khỏi tán ô này nhanh như thế. Thế nhưng suy nghĩ của Đào Mặc lại chưa từng trùng lặp với hắn:
“Về thôi, quấy rầy hắn mãi cũng không ổn.”
Lần trước không gặp là tốt rồi, cũng sẽ không phải ở cùng như thế, Hách Quả Tử nghĩ tới nghĩ lui nhưng cuối cùng cũng không trái ý y, đến Nhã Ý Các tùy tiện thu dọn đồ đạc rồi quay về huyện nha với y. Trong huyện nha thiếu lão Đào, thiếu Mộc Xuân, Kim sư gia cũng quay về nhà nên đặc biệt vắng vẻ. Hách Quả Tử vừa trải giường cho Đào Mặc vừa lẩm bẩm:
“Còn chưa đến đêm đâu, vậy mà người cũng chẳng thấy nữa.”
Đào Mặc biết hắn là nói Kim sư gia nên nói:
“Trời bên ngoài lạnh, trời sớm tối đen, về nhà sớm cũng tốt.”
Hách Quả Tử:
“Cũng được, nô tài nói chuyện với thiếu gia.”
Đào Mặc:
“Nói chuyện gì?”
“Chuyện gì cũng được.”
Hách Quả Tử đặt mông ngồi xuống bên cạnh y.
“Hay là nói về chuyện hôm nay thiếu gia đi đạp thanh với Cố Xạ đi?”
Đào Mặc:
“Cũng không có gì hay để nói.”
Hách Quả Tử:
“Cũng phải, Cố Xạ tiếc chữ như vàng, chỉ sợ là rất nhàm chán.”
“Hắn không nhàm chán.”
Đào Mặc phản bác xong lại đột nhiên nhớ đến một chuyện, hỏi:
“Ngươi có từng nghe qua Cố Huyền Chi chưa?”
Y vẫn cảm thấy nghe rất quen tai nhưng lại không thể nhớ nổi là mình đã từng nghe qua ở nơi nào, liền nghĩ muốn thử vận may mà hỏi Hách Quả Tử. Hách Quả Tử kinh ngạc:
“Sao thiếu gia lại hỏi người đó?”
“Người đó?”
“Đương nhiên.”
Hách Quả Tử lấy lại tinh thần, đang muốn dõng dạc giới thiệu một hồi thì người gác cổng chạy từ bên ngoài vào:
“Đại nhân, xe ngựa của Cố phủ đang chờ ở bên ngoài.”
Hách Quả Tử nghi hoặc đứng dậy mở cửa:
“Đã tối muộn thế này rồi mà bọn họ còn đến làm gì?”
Người gác cổng đáp:
“Nói là đón đại nhân qua phủ chơi cờ.”
Hách Quả Tử:
“Đêm nay muộn quá rồi, kêu bọn họ ngày mai lại…”
Hắn còn chưa nói dứt lời thì Đào Mặc đã chạy ra ngoài.
“…”
Hách Quả Tử xoay người cầm lấy bọc y phục còn chưa kịp dỡ ra, chạy theo.
Xe ngựa vẫn là chiếc xe bị trộm lúc nãy, người đánh xe là Cố Tiểu Giáp. Hắn thấy Đào Mặc đi ra thì cực kỳ không cam lòng nói:
“Đang ở yên lành tự dưng chạy về huyện nha làm gì? Nóc nhà đã sửa xong chưa?”
Đào Mặc cười gượng.
“Vẫn chưa. Nhưng Mộc sư gia đi rồi, ta định sẽ đến phòng hắn ở tạm một chút, cũng đỡ quấy rầy.”
“Đường đường là Huyện lão gia mà ở phòng sư gia thì ra cái giống gì?”
Cố Tiểu Giáp nhìn thấy Hách Quả Tử ôm bọc đồ ra thì gật đầu thỏa mãn:
“Dù sao thì Cố phủ chúng ta cái gì cũng có nhiều, đương nhiên là không thiếu một hai gian phòng.”
Hắn lại càng không muốn dưới tình huống không hề thiếu phòng lại còn phải ngủ trong phòng bếp. Đào Mặc nghe hắn nói như thế thì thầm nghĩ đây nhất định là ý của Cố Xạ, không khỏi vui sướng bước lên xe.