[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 51: Chương 51




CHƯƠNG 51

Bị Lư Trấn Học chen ngang như thế, suy nghĩ của Đào Mặc bị loạn, cúi đầu sửa soạn một hồi mới nói:

“Tang Tiểu Thổ, ngươi đã biết tội?”

Tang Tiểu Thổ dập đầu ‘bịch bịch bịch’ ba cái.

“Tiểu nhân biết tội, biết tội rồi.”

Đào Mặc nhìn về phía Cố Tiểu Giáp:

“Không biết Cố… Cố công tử thấy thế nào?”

Y không nghĩ ra mình phải xưng hô ra sao, liền dứt khoát dùng xưng hô Cố công tử đến để gọi Cố Tiểu Giáp, nhưng xưng hô này rơi vào trong tai Cố Tiểu Giáp lại biến thành y muốn biết thái độ của Cố Xạ, liền thản nhiên nói:

“Nếu công tử đã giao vụ án này cho Đào đại nhân, nên làm thế nào thì xin giao cho đại nhân toàn quyền xử trí.”

Hắn dừng lại một chút, nghĩ đến vừa rồi Đào Mặc nghe chuyện mà rơi lệ, trong lòng lại sợ y cứ thế mà thả Tang Tiểu Thổ đi, khiến xe ngựa của Cố phủ khi không lại biến thành một trò khôi hài nên bổ sung thêm:

“Ta tin tưởng với sự anh minh của Đào đại nhân thì sẽ không nể quá hóa hỏng, cũng quyết không để kẻ khác nắm được thóp.”

Hắn ra đúng là hai vấn đề khó.

Người rõ ràng là không thể nói tha thì tha, nhưng không tha thì làm như thế nào? Phạt gậy? Chỉ sợ hôm nay Đào Mặc phạt đánh Tang Tiểu Thổ rồi thì ngày mai sẽ bị bêu danh là vị quan bất hiếu.

Đào Mặc đưa mắt nhìn Kim sư gia, Kim sư gia đứng lên, lén lút đi đến gần.

Sư gia bày mưu tính kế cho quan huyện là chuyện thường, dân chúng nhìn mãi quen mắt nên cũng không cảm thấy tò mò.

Đào Mặc thấp giọng hỏi:

“Sư gia xem xem vụ án này nên phán thế nào?”

Kim sư gia đáp:

“Trăm điều thiện lấy hiếu làm đầu. Đương kim Hoàng thượng cũng rất tôn sùng đạo hiếu, Tang Tiểu Thổ trộm xe Cố gia đương nhiên là sai, nhưng dù sao cũng là xuất phát từ lòng hiểu thảo, chuyện này chủ nhân phải cân nhắc.”

Đào Mặc liên tục kêu đúng.

“Nhưng trộm cắp dù sao cũng đã phạm đến luật pháp của triều ta, cho dù về tình có thể thương xót, nhưng hình phạt cũng không thể miễn.”

Đào Mặc lại liên tục gật đầu nói phải.

“Bởi vậy…”

Kim sư gia hít một hơi thật sâu, nói với Đào Mặc đang giương đôi mắt tràn đầy trông mong nhìn về phía mình.

“Hay là đại nhân nên tự xem xét rồi làm chủ?”

Đào Mặc.

“…”

Kim sư gia thản nhiên chậm rãi lùi về chỗ cũ, những người khác đều tò mò nhìn Đào Mặc, Đào Mặc căng thẳng vuốt kinh đường mộc. Lư Trấn Học lúc này không khỏi có chút vui mừng khi người gặp họa, nếu vừa rồi Đào Mặc cho phép hắn biện bạch cho Tang Tiểu Thổ thì có hắn tìm kế sách, Đào Mặc cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh bối rối như lúc này.

Cố Tiểu Giáp nhịn không được liếc mắt nhìn về phía cổng nha môn một cái, hắn thầm nghĩ trong lòng với sự thân thiết mà công tử dành cho Đào Mặc, có lẽ sẽ ra tay giúp đỡ không chừng.

Đào Mặc cũng đang nhìn ra phía cổng nha môn, nhưng cũng chỉ nhìn mà thôi, trong lòng thực ra đang nghĩ phải phán hình phạt như thế nào. Y chậm chạp không mở miệng khiến dân chúng đứng xem không khỏi cảm thấy không kiên nhẫn, tiếng thì thầm khẽ khẽ bắt đầu nổi lên khắp nơi.

Kim sư gia:

“Đại nhân.”

Tinh thần Đào Mặc rung lên, nghĩ rằng lão có đề nghị gì.

“Gõ kinh đường mộc.”

Kim sư gia nói.

Đào Mặc không chút do dự cầm lấy kinh đường mộc gõ xuống, dưới công đường lập tức yên lặng không còn chút tiếng động, mọi ánh mắt đều tập trung lên người Đào Mặc. Đào Mặc tiếp tục Kim sư gia, Kim sư gia liền nói:

“Đại nhân có thể phán rồi.”



Đào Mặc hít sâu một hơi rồi nói:

“Trăm điều thiện lấy hiếu làm đầu. Đương kim Hoàng thượng cũng tôn sùng đạo hiếu nhất, Tang Tiểu Thổ tuy rằng trộm xe Cố gia có sai, nhưng dù sao cũng là xuất phát từ tấm lòng hiếu thảo, chuyện này cần phải suy ngẫm…”

Y gần như đã lặp lại toàn bộ hai câu nói của Kim sư gia một lần không sót từ nào. Cố Tiểu Giáp nghe vậy thầm gật đầu.

“Bởi vậy bản quan quyết định, phán Tang Tiểu Thổ…”

Đào Mặc dừng lại một chút, toàn bộ công đường im lặng đến cực điểm.

“Đến Cố phủ làm hạ nhân, lấy công đền tội cho đến khi Cố công tử thỏa mãn mới thôi.”

Tang Tiểu Thổ thở phào nhẹ nhõm liên tục dập đầu:

“Đa tạ đại nhân, đa tạ thanh thiên đại lão gia.”

Ai cũng biết Cố phủ là phú hộ trong thành, có thể làm hạ nhân trong Cố phủ thì đừng nói là phạt, không bằng nói là tưởng thưởng mới đúng. Lư Trấn Học bất chợt nhảy ra:

“Đại nhân, như vậy chỉ sợ là không công bằng với Cố công tử.”

Cố Tiểu Giáp không chút dao động:

“Tang Tiểu Thổ có tấm lòng hiếu hiếm có như vậy thật sự là một người khó có được. Tiểu nhân tin tưởng ngày sau hắn nhất định cũng sẽ trung thành và tận tâm với công tử nhà tiểu nhân, vô duyên vô cớ có thể có được một tôi tớ như vậy, công tử nhà tiểu nhân tất nhiên cũng sẽ vô cùng thỏa mãn, không làm phiền Lư công tử phải bận tâm.”

Lư Trấn Học thờ ơ nói:

“Nếu đã là như thế thì đúng là ta đã lắm miệng rồi.”

Cố Tiểu Giáp ra vẻ kinh ngạc:

“Ô? Lư công tử cũng phát hiện ra sao? Tiểu nhân còn nghĩ cả đời này Lư công tử không thể ý thức được đâu.”

Sắc mặt Lư Trấn Học hơi đổi, hành lễ với Đào Mặc rồi phất tay áo rời khỏi công đường.

Đào Mặc:

“Nếu tất cả mọi người không còn ý kiến gì khác thì án này cứ phán như vậy đi!”

Y gõ kinh đường mộc một cái, học theo khí thế của những thanh thiên đại lão gia trong tiểu tuyết mà cao giọng:

“Bãi đường.”

Rời khỏi công đường, Đào Mặc thay y phục rồi đi đến Cố phủ. Tuy rằng vụ án này đã phán, người cũng đã được Cố Tiểu Giáp đưa đi rồi, nhưng Đào Mặc vẫn chưa gặp Cố Xạ, chưa được nghe chính miệng Cố Xạ đưa ra quan điểm về quyết định phán án này thì trong lòng vẫn không chắc chắn. Đến Cố phủ rồi, bầu không khí lại không giống lúc trước khiến cho y hơi yên lòng, nhưng sau khi hỏi rõ biết được Cố Xạ đang chờ y ở thư phòng thì tâm y lại căng thẳng. Do do dự dự đi đến bên ngoài cửa thư phòng, cửa được mở ra một nửa, nhìn qua khe cửa vào trong phòng thì chỉ thấy được một góc bàn học.

“Vào đi.”

Cố Xạ chợt nói.

Đào Mặc giật mình, lúc này mới chú ý tới thì ra cái bóng của mình đã sớm tiết lộ hành tung của mình, không khỏi đau đầu nhấc chân đi vào cửa.

Cố Xạ đang viết chữ.

Đào Mặc thấy hắn vung bút như thần thì không dám xen ngang, đứng yên lặng ở một bên, lát sau Cố Xạ đặt bút xuống.

“Đem đi đi.”

Đào Mặc ngẩn người, bước lên xem thì phát hiện ra đây là một bảng chữ mẫu. Cố Xạ nói:

“Mấy chữ này đều không khó, nếu có gì không hiểu thì cứ đến đây hỏi ta.”

Đào Mặc nhìn từ trên xuống dưới vài lượt:

“Chỉ nhận ra được ba chữ.”

Trong mắt Cố Xạ hiện lên ý cười.

“Ba chữ nào?”

Đào Mặc chỉ vào chữ đầu tiên.

“Chi.”

Lại chỉ vào một chữ ở giữa.

“Huyền, đây là cố.”

Cố Xạ:

“Vậy trước tiên cứ học ba chữ này đi.”

Khóe miệng Đào Mặc nhếch lên cười rạng rỡ:

“Ừm.”

“Vụ án hôm nay phán thế nào?”

Cố Xạ thờ ơ hỏi.

Hai tay Đào Mặc đang muốn lấy bảng chữ mẫu liền run lên, thật cẩn thận hỏi lại:

“Huynh vẫn chưa biết?”

Cố Xạ thản nhiên hỏi:

“Ta hẳn là nên biết cái gì sao?”

“Ta phán Tang Tiểu Thổ đến làm hạ nhân của huynh.”

Đào Mặc thấp giọng nói.

Cố Xạ:

“Ngươi thiếu hạ nhân sai bảo ở Cố phủ sao?”

Đào Mặc bị hỏi mà ngẩn người ra, vội vã xua tay:

“Đương nhiên không phải, ta chỉ là thấy thương xót cho tấm lòng hiếu của hắn. Lại nói, hắn hiếu thuận với phụ thân như vậy thì về sau nhất định cũng sẽ… trung thành và tận tâm với huynh.”

Y vừa học vừa áp dụng, lại nhắc lại lý do thoái thác vừa rồi của Cố Tiểu Giáp.

Cố Xạ:

“Vậy nếu phủ đệ của ta không thiếu người thì sao?”

Đào Mặc ngây người, y thật sự không nghĩ đến điểm ấy. Nếu Cố phủ không thiếu người thì y đưa Tang Tiểu Thổ đến đây chẳng những không mang đến lợi lộc gì cho Cố phủ, còn khiến Cố phủ phải nuôi không hắn mỗi ngày, rõ ràng là cực kỳ không ổn. Y ngẫm nghĩ rồi nói:

“Nếu như vậy thì để ta chuộc hắn vậy.”

Như vậy cũng có thể đỡ cho Cố phủ phải chịu tổn thất.

Cố Xạ:

“Ngươi chuộc hắn về làm gì?”

Đào Mặc:

“Làm tiểu tư cũng được.”

“Đã vậy thì giữ lại đi.”

Cố Xạ nói.

Đào Mặc không rõ ý của hắn lắm, nếu đã vô dụng thì vì sao lại muốn giữ? Y ướm hỏi:

“Ta phán không tốt sao?”

Cố Xạ:

“Ngươi cảm thấy phán quyết của ngươi không tốt?”

Đào Mặc cúi đầu trầm tư một lát:

“Cho dù giờ phút này để cho ta nghĩ thêm, ta cũng không nghĩ ra được cách nào khác.”

Cố Xạ:

“Cách gì?”

“Cách… vẹn cả đôi đường.”

Ánh mắt Cố Xạ nhìn chằm chằm thẳng vào y, Đào Mặc liền cảm thấy có chút hoảng hốt. Ánh mắt kia mang theo luồng nhiệt nóng rực như thể lúc nào cũng có thể khiến người khác bị phỏng. Nhiệt độ trong mắt Cố Xạ nhanh chóng biến mất, khôi phục lại vẻ trong trẻo lạnh lùng như trước kia.

“Nếu như ở huyện ta có một người bởi vì muốn cứu người mà giết kẻ khác, vậy nên phán như thế nào?”

Đào Mặc chấn động, vội vàng hỏi:

“Ai vậy?”

“Ta chỉ lấy ví dụ thôi.”

Đào Mặc:

“Người kia cứu như thế nào? Cứu người nào? Kẻ bị giết là ai? Vì sao phải giết người?”

“Cứu một nữ tử bị đùa giỡn, giết tên ác bá đã đùa giỡn nữ tử ấy, mà giết người chỉ là vì lỡ tay.”

Cố Xạ trầm giọng trả lời.

Đào Mặc trầm ngâm:

“Giết người là không đúng.”

Cố Xạ im lặng nhìn y.

“Nhưng mà…”

Ngữ khí Đào Mặc thay đổi.

“Người đó là thấy việc nghĩa hăng hái làm, đây là chuyện tốt, lỡ tay… Chỉ sợ cũng là vì ý trời thôi. Người kia chắc chắn không thể tha được, nhưng cũng không thể phán nặng.”

Y cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đến mức mặt cũng nhăn nhúm lại rồi chợt nói:

“Hay là sung quân đi? Nếu như sung quân là có thể… lập, lập công chuộc tội?”

Cố Xạ mỉm cười. Nếu như lúc trước để cho cữu cữu hắn sung quân đến biên cảnh bảo vệ nước nhà, chỉ sợ là ông ấy sẽ rất nguyện ý đi? Đó chính là hổ nhà Tướng gia đấy, mẫu thân có lẽ cũng vui vẻ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.