CHƯƠNG 59
Sau khi Đào Mặc quay về huyện nha thì tâm sự rất nặng nề.
Hách Quả Tử bôi thuốc, trên mặt có một mảng màu đen sì, tâm trạng cũng không tốt. Hắn mài mực xong thì thấy bút Đào Mặc vẫn bất động một lúc lâu, nhịn không được nói:
“Thiếu gia vẫn còn nghĩ về Y Vũ kia?”
Trong lòng hắn hiện giờ rất không vui, đã bị ăn một cái tát, không ngờ thiếu gia chẳng những không ra mặt cho hắn mà còn đi nhớ thương đối phương.
Đào Mặc chần chừ:
“Ngươi cảm thấy Y Vũ thế nào?”
Hách Quả Tử sửng sốt rồi lập tức cười lạnh:
“Thế nào? Còn có thể thế nào? Chẳng phải là thay đổi cách hại người hoặc là thay đổi cách quyến rũ người khác sao. Nếu hắn thật sự quan tâm Vãn Phong thì lúc nghe được tin dữ nên khóc ầm ĩ nước mắt giàn giụa rồi. Ngài xem hắn lúc ấy có bao nhiêu khổ sở? Cũng chỉ như bình thường thôi! Hiện giờ lại còn giả từ bi làm mèo khóc chuột, có giả hay không?”
Đào Mặc im lặng. Y cảm thấy mỗi lời nói của Y Vũ lúc nằm trên giường kia đều không phải là hư tình giả ý, có lẽ là vì đã từng biết được vinh quang của hắn trong quá khứ, bởi vậy nên ngày hôm nay nhìn thấy tình cảnh của hắn thì khó tránh khỏi động lòng trắc ẩn.
“Chắc không phải trong lòng thiếu gia vẫn còn chưa dứt bỏ được gã chứ?”
Đào Mặc chậm rãi lắc đầu:
“Mặc dù là người xa lạ, nhìn thấy tình cảnh này thì e rằng cũng sẽ động… Huống chi ta còn là Huyện lệnh của huyện.”
“Lòng trắc ẩn?”
Hách Quả Tử tức giận:
“Thiếu gia, ngài không phải là lo lắng hắn sẽ đi tìm chết chứ? Ngài yên tâm, kẻ như hắn việc gì cũng dám làm, chỉ duy nhất không dám đi tìm chết thôi, thiếu gia ít quan tâm đến hắn chút đi.”
Đào Mặc thở dài.
Hách Quả Tử nói tiếp:
“Nếu thiếu gia có rảnh nghĩ đến hắn thì không bằng nghĩ xem lát nữa quay về phải giải thích với Cố công tử như thế nào ấy.”
Bàn tay cầm bút của Đào Mặc lập tức cứng đờ, mực nước rơi xuống từ đầu bút đọng lại trên giấy. Y nhìn đốm mực kia từ từ mở rộng ra, bất chợt nói:
“Ta nghĩ rằng chúng ta vẫn nên chuyển về huyện nha đi.”
Hách Quả Tử:
“Đang yên đang lành, thiếu gia sao lại nghĩ đến chuyện chuyển về?”
Đào Mặc:
“Luôn quấy rầy hắn như thế, trong lòng ta có chút băn khoăn.”
Việc của Y Vũ vốn không có liên quan đến Cố Xạ, không nên kéo hắn vào.
“Huống chi ta dù sao cũng là Huyện lệnh của một huyện, sống nhờ ở phủ của người khác mãi cũng không ổn.”
“Thiếu gia bỏ được.”
Hách Quả Tử một kích đâm trúng mục tiêu.
Đào Mặc quả thực là không nỡ. Nghĩ đến sau này không thể mỗi tối cùng ngồi dùng cơm, đánh cờ với Cố Xạ, tâm liền giống như bị vô số mũi kim nhỏ đâm vào. Nhưng từ một khắc khi thi thể của Vãn Phong xuất hiện kia, y liền ẩn ẩn cảm thấy những chuyện cũ từng liên lụy đến mình sắp hội tụ lại đây, nếu còn tiếp tục ở nhờ như vậy thì chỉ e là sẽ liên lụy đến Cố Xạ. Y Vũ và Bồng Hương không phải chuyện gì lớn, nhưng lại giống như một mồi dẫn thổi bùng tất cả ân ân oán oán trong quá khứ lên một lần nữa.
Nghĩ đến thủ đoạn của Hoàng Quảng Đức, y nắm chặt cán bút do dự hồi lâu, cuối cùng đặt mạnh bút xuống vẽ ra một nét ngang dài.
“Chuyển về đi.”
Nghe y nói muốn chuyển về huyện nha, người vui sướng nhất chính là lão Đào. Ông lập tức nói:
“Nóc nhà đã được sửa xong rồi, ta lập tức kêu người quét dọn sạch sẽ lại một lượt.”
Hách Quả Tử:
“Hành lý của thiếu gia vẫn còn ở Cố phủ, là phái người đi lấy, hay là…”
Đào Mặc vội nói:
“Ta tự đi lấy.”
Trong lòng y thầm nghĩ muốn biết được phản ứng của Cố Xạ sau khi nghe được việc này, có lẽ là giận dữ rồi thờ ơ, hay là sẽ ân cần giữ lại?
Y nhanh chóng đuổi suy nghĩ này ra khỏi tâm trí. Chắc chắn là hờ hững đi? Cố Xạ rất ít khi tức giận. Nhưng là, vì sao đáy lòng y lại có chút thầm hy vọng Cố Xạ sẽ tức giận?
Ôm tâm trạng lo nghĩ bất an như vậy, trên đường đi Đào Mặc liên tục nhẩm đi nhẩm lại lý do thoái thác, thật vất vả mới đến được Cố phủ thì Cố Xạ lại không có nhà.
Đáy lòng bất an của Đào Mặc thoáng chốc bình ổn lại, nhưng ngay sau đó lại không khỏi lo lắng. Chắc không phải bởi vì hôm nay y đến chỗ Y Vũ, chọc giận hắn nên mới tránh né không gặp?
Hách Quả Tử thấy Đào Mặc đứng ở cửa, sắc mặt thay đổi liên tục như đèn kéo quân liền mở miệng:
“Thiếu gia, chúng ta đi vào thu dọn hành lý hay chờ Cố công tử về rồi nói tiếp?”
“Chờ huynh ấy về.”
Đào Mặc đáp không chút nghĩ ngợi.
Hách Quả Tử cũng nghĩ như vậy liền đi vào trong, đi được hồi lâu rồi mới phát hiện Đào Mặc chẳng những không đi vào mà lại ngồi ở dưới bậc thềm bằng đá, liền cuống quít quay lại:
“Thiếu gia ngồi ở đây làm gì?”
“Chờ huynh ấy về.”
Đào Mặc thản nhiên đáp.
Hách Quả Tử:
“Vậy thì vào trong chờ cũng giống vậy mà.”
Đào Mặc:
“Ta muốn chờ ở đây.”
“…”
Lúc đầu hắn còn lo lắng Đào Mặc rời khỏi Cố phủ liệu có phải là vì bị Y Vũ làm động lòng hay không, hiện giờ xem ra là hoàn toàn không cần lo lắng. Hắn thở dài, cũng ngồi xuống theo.
“Ngươi không cần ngồi ở đây chờ với ta đâu.”
Đào Mặc nói.
Hách Quả Tử:
“Ngài là thiếu gia. Làm gì có đạo lý thiếu gia ngồi ở cửa, tiểu tư lại vào bên trong ngồi được?”
Đào Mặc ngồi ở đây một mình cũng cảm thấy có chút cô đơn nên ngầm đồng ý.
Hách Quả Tử ngồi một lát thì bị hơi lạnh trên mặt đất thấm vào trong người, hơn nữa trước cửa Cố phủ không có thứ gì che chắn, thỉnh thoảng có gió thổi qua thì càng cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương, sống lưng vốn thẳng thắn càng lúc càng cong lại, toàn thân cuộn lại gần như một quả cầu.
Đào Mặc nhìn thấy thì không đành lòng:
“Ngươi đi vào trước đi.”
Hách Quả Tử xoa xoa tay.
“Thiếu gia không lạnh?”
Đào Mặc lắc đầu:
“Không lạnh.”
Y cảm thấy mình đã cứng người lại rồi.
Hách Quả Tử đưa tay ra xoa xoa tay y liền bị đông lạnh đến mức giật mình.
“Thiếu gia vẫn nên vào trong nhà chờ đi.”
Đào Mặc cố chấp lắc đầu.
Hách Quả Tử thở dài xoay người quay về phòng lấy lò sưởi.
Đào Mặc nhẹ nhàng đấm chân.
Tiếng vó ngựa đến gần, xe ngựa của Cố Xạ chậm rãi đi từ đằng xa đến.
Đào Mặc muốn lập tức đứng dậy nhưng chân không nghe theo sai khiến, cố gắng hai lần mới run rẩy đứng dậy được.
Xe ngựa dừng lại trước mặt, Cố Tiểu Giáp nhìn thấy y, rõ ràng là cơn giận còn sót lại chưa tan nên hừ lạnh một tiếng, xuống xe mở cửa.
Cố Xạ vẻ mặt lạnh nhạt đi từ trong xe ra, giống như y không có mặt ở đây thì cũng không có gì khác.
Thân thể Đào Mặc cứng đờ, vội cười làm lành nói:
“Cố công tử.”
Cố Xạ:
“Đến thu dọn hành lý?”
Tuy rằng y thật sự là đến thu dọn hành lý, nhưng nghe thấy Cố Xạ thẳng thắn hạ lệnh đuổi khách như vậy thì trong đầu Đào Mặc lập tức cảm thấy như bị nước đá rót thẳng vào, lạnh đến mức y gần như run rẩy.
Cố Tiểu Giáp là người thông minh, thấy sắc mặt y tái nhợt liền lập tức đoán trúng nguyên nhân, hắn cười hắc hắc nói:
“Tổng quản nhà ngài cũng nói là huyện nha đã được tu sửa xong xuôi, chẳng lẽ ngài còn muốn tiếp tục ở lại đây?”
Tim Đào Mặc đập dồn dập loạn nhịp:
“Ngươi gặp lão Đào lúc nào? A, chẳng lẽ…”
Y kịp phản ứng lại, Cố Xạ cũng không phải hạ lệnh đuổi khách, mà là lúc đi đến huyện nha nghe thấy lão Đào nói rằng y đến thu dọn hành lý nên mới hỏi như thế. Vẻ hồng hào dần quay lại trên mặt y.
Cố Tiểu Giáp nghĩ đến một câu châm chọc của mình ngược lại còn khiến y an tâm, liền không cam lòng trừng mắt nhìn y.
Đào Mặc nói với Cố Xạ:
“Đã làm phiền nhiều ngày, ta…”
Thân thể y hơi run lên.
“Vào đi.”
Cố Xạ chặn lời y rồi đi thẳng vào bên trong.
Cố Tiểu Giáp le lưỡi với Đào Mặc rồi nhảy dựng lên chạy theo vào.
Đào Mặc thở phào nhẹ nhõm một hơi, theo bản năng đưa tay lên lau đi mồ hôi lạnh không tồn tại.
Trong thư phòng có đặt lò sưởi, đi vào đây thì sự lạnh lẽo trên người Đào Mặc cũng dần dần tan biến.
Cố Tiểu Giáp thấy Cố Xạ không có ý phát giận nên thức thời ra ngoài đi pha trà.
Đào Mặc thấy Cố Xạ đã ngồi xuống liền bất an đánh giá sắc mặt của hắn.
“Vừa rồi ngươi muốn nói gì?”
Cố Xạ ngước mắt.
Đào Mặc thấy hắn cuối cùng cũng chịu nhìn mình liền hơi yên lòng, lấy lại bình tĩnh rồi nói:
“Ta quấy rầy Cố phủ lâu như vậy rồi, vẫn nên quay về huyện nha.”
Y trộm liếc nhìn hắn.
Cố Xạ không nói gì.
“Hơn nữa Y Vũ…”
Đào Mặc dừng lại, dường như đang nghĩ một lý do để giải thích.
Cố Xạ cũng không vội, để y từ từ nghĩ kỹ.
“Hắn, hắn cũng là kẻ đáng thương.”
Đào Mặc liều mạng nhớ lại lý do giải thích mà mình đã nghĩ sẵn từ lúc ngồi ở trên xe ngựa, nhưng giờ khắc này lại không thể nhớ được một chút nào, đành phải vừa nghĩ vừa nói:
“Bất kể có quá khứ như thế nào, dù sao hắn cũng ở lại huyện Đàm Dương, ta vẫn phải có trách nhiệm với hắn.”
Cố Xạ nhíu mày:
“Trách nhiệm?”
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Đào Mặc lại kỳ lạ hiểu được ngụ ý của hắn nên vội nói:
“Trách nhiệm của một huyện lệnh. Lại nói, cái chết của Vãn Phong thực sự có quá nhiều chỗ khó hiểu, trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng thì ta vẫn phải chăm nom hắn một chút.”
Cố Xạ:
“Vậy thì có liên quan gì đến việc rời khỏi Cố phủ?”
Đào Mặc:
“Ta biết huynh không thích hắn.”
Cố Xạ không nói gì.
Đào Mặc thấp giọng nói:
“Ta không ở đây, hắn sẽ không đến đây nữa.”
“Về sau ta sẽ chơi cờ với ai?”
Cố Xạ hỏi.
Đào Mặc sửng sốt, tim nhất thời đập mạnh cuồng loạn, hai mắt nhìn Cố Xạ không hề chớp dù chỉ một cái. Y không nhìn thấy chính mình nên giờ khắc này không biết ánh mắt mình sáng rực rạng rỡ đến mức nào, độ sáng này đủ để xua tan tất cả sự âm u.
Cố Xạ nhìn thẳng vào loại ánh sáng này.
“Thế nào?”