[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 66: Chương 66




CHƯƠNG 66

Lão Đào và Đào Mặc đánh xe chạy đến bờ sông.

Hách Quả Tử và Tang Tiểu Thổ đang ủ rũ đi dọc theo bờ sông, nhìn thấy xe ngựa thì đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức hoan hô nhào đến.

Lão Đào dừng xe ngựa lại.

Đào Mặc chờ hai đứa kia đến gần, vẻ mặt mang theo áy náy nói:

“Các ngươi đợi lâu rồi.”

Hách Quả Tử nóng nảy nói:

“Thiếu gia! Ngài và Cố Xạ chạy đi đâu vậy? Khiến bọn nô tài tìm mãi một hồi, còn tưởng rằng hai người xảy ra chuyện gì rồi!”

Tang Tiểu Thổ đi theo phía sau hắn, tuy rằng không nói gì nhưng trên mặt cũng lộ vẻ buồn rầu.

Lão Đào xua tay:

“Quả thực là có chút việc, quay về rồi bàn tiếp.”

Hách Quả Tử thấy sắc mặt của Đào Mặc và lão Đào không tốt, không dám hỏi lại nữa mà kéo Tang Tiểu Thổ lên xe ngựa.

Có Hách Quả Tử và Tang Tiểu Thổ đánh xe, Đào Mặc và lão Đào đương nhiên là quay vào trong xe.

Trên đường đến đây, Đào Mặc đã kể lại đầu đuôi chuyện bị tấn công cho lão Đào nghe, nhưng lúc ấy đang vội vã đi nên không kịp suy nghĩ, hiện tại lão Đào mới có thời gian rảnh rỗi mà ngẫm lại việc này.

“Thích khách kia ăn mặc như thế nào?”

Đào Mặc ngẫm nghĩ:

“Mặc y phục bình thường, mặt có che vải.”

Lão Đào:

“Đang giữa ban ngày ban mặt, có lẽ cũng sẽ không mặc y phục dạ hành.”

Đào Mặc:

“A, còn không biết vị hiệp khách nhảy ra giữa chừng kia là ai, bây giờ thế nào rồi?”

Ánh mắt lão Đào lóe lên, một lúc lâu sau mới nói:

“Người đó, có lẽ là thủ hạ của ta.”

Đào Mặc giật mình nhìn ông. Dáng vẻ của lão Đào không hề thay đổi, nhưng là từ khi đến huyện này, y lại cảm thấy ông càng ngày càng xa lạ, bất kể là võ công một chưởng đánh nát chiếc bát hay là thủ hạ trong miệng ông.

Lão Đào thấy vẻ mặt y như thế liền lặng lẽ thở dài:

“Không lừa ngài nữa, thực ra chủ nhân trước kia ta nhắc đến chính là Minh Tôn của Ma giáo.”

“Ma giáo?”

Đào Mặc kinh ngạc. Y mặc dù biết được rất ít chuyện giang hồ, nhưng lại không hề xa lạ với hai chữ Ma giáo. Hiện tại Ma giáo đúng là như mặt trời ban trưa, có người kể chuyện nào ở quán trà tửu lâu mà không nhắc đến nơi đó? Hoặc khen hoặc chê, hoặc thật hoặc giả, chưa thể kết luận được, y chưa bao giờ để ở trong lòng, nhưng không ngờ lão Đào ở chung đã hai năm lại là người trong Ma giáo.

“Vậy Mộc Xuân thì sao?”

Lão Đào đáp:

“Hắn vốn họ Đoan Mộc, tên gọi Hồi Xuân, là thế hệ trưởng lão mới trong Ma giáo.”

Hơi thở của Đào Mặc có chút gấp gáp, rõ ràng là trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể tiếp nhận.

“Vậy ông…”

Lão Đào:

“Tên thật của ta là Lư Kì Viên, là trưởng lão của Ma giáo. Nếu không phải ta sau đó…”

Ông dừng lại. Khoảng thời gian đó đối với ông mà nói là chuyện cũ không muốn nhắc đến. Cho dù Minh Tôn rộng lượng không hề so đo, nhưng những việc làm của ông dù sao cũng khiến Ma giáo đại thương nguyên khí, tổn thương vô số đệ tử. Đáng tiếc, ông dù có hối hận cũng không làm được chuyện gì, chỉ có thể tận hết khả năng dốc sức phục vụ Ma giáo. Mà hiện giờ cẩn thận ngẫm lại thì từ sau khi ông quay lại Ma giáo vẫn chưa làm được gì cho Ma giáo, nhưng vẫn đang dùng đệ tử Ma giáo làm việc cho ông.

Đào Mặc thấy vẻ mặt lão Đào uể oải, sắc mặt có chút buồn rầu, biết ông không muốn nhớ lại chuyện cũ liền vội ngắt lời:

“Không biết thủ hạ của ông có bắt được thích khách hay không?”

Lão Đào hoàn hồn lắc đầu:

“Vẫn chưa liên lạc lại, chờ quay về khách *** rồi nói tiếp.”

Đào Mặc nghe ông nhắc đến khách *** thì không khỏi nhớ đến Cố Xạ, trong lòng lập tức bất ổn giống như đang có mười lăm cái thùng lớn đang treo lơ lửng, hận không thể mọc thêm một đôi cánh để bay về.

Lão Đào:

“Đúng rồi, về việc ta xuất thân từ Ma giáo, ngài đừng nhắc đến với người thứ hai.”

“Bất kỳ kẻ nào?”

Đào Mặc chần chừ. Cố Xạ nói không chừng sẽ hỏi đến vị hiệp khách kia, nếu không thể nói rõ thì chỉ e hắn sẽ phải đoán lung tung, phải đi rất nhiều đường vòng.

Lão Đào:

“Ngay cả Hách Quả Tử và Cố Xạ đều không được nói.”

Hai người từ lúc đi vào đến giờ vẫn hạ giọng nói chuyện, cũng không sợ bên ngoài nghe thấy.

Đào Mặc ngạc nhiên. Y nghĩ rằng y sẽ phải lừa Cố Xạ, không ngờ ngay cả Hách Quả Tử mà cũng phải giấu diếm.

Lão Đào:

“Thế cục trong triều đang rối ren không rõ, tình cảnh của Ma giáo cũng rất khó hiểu, càng ít người biết đến thân phận của ta càng tốt.”

Đào Mặc nghĩ đến bao lời đồn nặng nề về Ma giáo, liền trịnh trọng gật đầu.

“Có một việc ta phải nói với ngài, nhưng ngài cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng, ngàn vạn lần không thể để lộ ra, càng không được đến hỏi Cố Xạ.”

Lão Đào thận trọng dặn dò.

Đào Mặc thấy ông nghiêm nghị nói chuyện, cũng không dám sơ ý mà vội hỏi:

“Có liên quan đến Cố Xạ?”

“Là có liên quan đến phụ thân của Cố Xạ.”

Lão Đào thấy vẻ mặt y mờ mịt thì chợt nhớ ra Đào Mặc vẫn chưa biết về gia thế của Cố Xạ, lời nói đã dâng đến cổ họng đành phải đổi lại.

“Phụ thân hắn hình như là người quen cũ của Hoàng Quảng Đức, còn có vài phần giao tình.”

Sắc mặt Đào Mặc trắng bệnh.

“Việc này Cố Xạ cũng không biết.”

Lão Đào ngẫm nghĩ rồi vẫn quyết định giải vây cho Cố Xạ.

“Nhưng cha của Cố Xạ cũng không phải hạng đầu đường xó chợ, ngài kết giao với Cố Xạ cần phải thật đúng mực.”

Đào Mặc lấy lại bình tĩnh hỏi:

“Phụ thân hắn là ai?”

“Quan hệ của ngài với Cố Xạ nôngcạn, cần gì phải nói sâu? Nếu ngài biết phụ thân hắn là ai thì sau này gặp mặt hắn sẽ không tránh cảm thấy gò bó, thà rằng không biết thì hơn.”

Lão Đào tuy rằng không nói rõ là ai, nhưng khẩu khí này rõ ràng ám chỉ phụ thân của Cố Xạ có địa vị không nhỏ. Đào Mặc nghĩ đến chi phí ăn mặc ở của Cố Xạ cùng với cách nói năng cử chỉ thường ngày, trong lòng liền lạnh đi một nửa.

Xe ngựa quay lại khách ***, Kim sư gia đang ngồi trong chính đường chờ đợi, nhìn thấy bọn họ bình an quay về thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lão Đào hỏi:

“Cố Xạ đâu?”

Kim sư gia:

“Về phòng rồi, không biết thương thế của hắn như thế nào.”

Lão nhìn về phía Đào Mặc, Đào Mặc liền có chút bất an.

Tang Tiểu Thổ vừa nghe nói Cố Xạ bị thương thì bị dọa đến mức mặt trắng bệch, vội vàng chạy lên trên hầu hạ.

“Thôi, mọi người đều mệt mỏi rồi, vẫn là đi nghỉ cả đi. Có việc gì ngày mai nói tiếp.”

Lão Đào nói.

Kim sư gia chờ Đào Mặc quay về vốn là muốn giải được bí ẩn, nghe lão Đào nói vậy thì không khỏi có chút không muốn nhưng cũng không thể làm gì, đành phải tạm thời gác nghi vấn đầy trong bụng sang một bên, cùng bọn họ quay về phòng nghỉ ngơi.

Hách Quả Tử vốn muốn hỏi thăm điều gì đó từ trong miệng Đào Mặc, nhưng thấy y quay về phòng liền cúi đầu ngã xuống giường thì không dám hỏi nữa.

Một đêm ngủ say yên bình.

Đến sáng sớm, đám người Kim sư gia lần lượt đi xuống dưới.

Đào Mặc và Hách Quả Tử lại là những người đi xuống cuối cùng.

Lúc Đào Mặc xuống lầu nhìn thấy Cố Xạ đang ngồi đó thì không khỏi ngẩn người. Cho dù đêm qua đã lăn qua lộn lại suy ngẫm về lời nói của lão Đào vài lần, cũng đã thầm quyết tâm muốn phân rõ giới hạn với Cố Xạ, nhưng vừa nhìn thấy hắn thì phần quyết tâm này lại sụp đổ trong nháy mắt, hai chân không tự chủ được mà đi đến trước mặt hắn, miệng tự động mở ra nói:

“Vết thương của huynh thế nào rồi? Có đau không?”

Cố Xạ thản nhiên lắc đầu.

Sao lại có thể không đau? Hắn từ nhỏ đến lớn trừ lúc đau lòng vì mẫu thân qua đời ra thì lần này có thể coi là đau nhất, nhưng đau chỉ là cảm giác, nói hay không nói thì vẫn sẽ đau, một khi đã như vậy thì hắn cần gì phải nói ra?

Hắn tuy rằng không nói, nhưng Đào Mặc nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn khác trước kia rất nhiều thì cũng có thể đoán ra đại khái.

“Huynh, huynh ăn chút đồ ăn nhẹ đi.”

Y cũng không biết nên an ủi từ đâu.

Kim sư gia nghe y nói lải nhải lan man một hồi nhưng mãi một lúc lâu vẫn chưa nói đến điểm mấu chốt thì không khỏi có chút bốc hỏa, liền cướp lời nói:

“Không biết là đám chuột nhắt to gan ở nơi nào! Hay chúng ta báo quan bắt gã?”

Lão Đào:

“Chỉ e là không bắt được.”

Ông nói xong liền nhìn lướt qua Đào Mặc.

Đào Mặc ngầm hiểu, lão Đào là đang ám chỉ với y rằng không bắt được.

Kim sư gia thở dài:

“Nói cũng phải. Huyện lệnh nơi này không khiến kẻ khác đến bắt đã phải cảm tạ trời đất, sao còn có thể bắt được kẻ khác.”

Đào Mặc ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Cố Xạ, hai tay tự giác gắp đồ ăn cho hắn, ánh mắt lại nhìn Kim sư gia hỏi:

“Không phải hôm qua ông nói rằng đi gặp Hầu sư gia sao? Thế nào rồi?”

Kim sư gia:

“Ta nói ta là do chủ nhân phái đến hỏi thăm vụ án, hắn tuy rằng có chút không vui lắm nhưng cũng thật sự không hề hoài nghi.”

Lão Đào:

“Vậy thì tốt. Hắn có để lộ tin tức gì không?”

“Việc này bị che giấu rất chặt chẽ.”

Kim sư gia chậm rãi uống một ngụm cháo rồi mới nói tiếp.

“Nhưng cho dù miệng có bịt chặt thế nào cũng vô dụng. Chỉ cần có tiếng gió là ta có thể bắt được vị. Hắn kêu ta không cần lo lắng đến vụ án này, nói là từ trên xuống dưới không hề có điểm nào đáng ngờ, nhất định có thể định tội.”

Hách Quả Tử cười lạnh:

“Thối lắm. Như vậy mà gọi là không hề có điểm đáng ngờ?”

“Chuyện này có thể nói rõ điều gì?”

Kim sư gia chớp chớp mắt nhìn hắn.

Lão Đào tiếp lời:

“Không hề có điểm đáng ngờ là giả, từ trên xuống dưới mới là thật.”

“Có ý gì?”

Tang Tiểu Thổ lặng lẽ hỏi Hách Quả Tử.

Kim sư gia:

“Từ trên xuống dưới đều đã chuẩn bị rất tốt.”

Lão Đào nhíu mày:

“Chắc không phải là ngay cả Hình bộ cũng đã chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?”

Kim sư gia:

“Cần gì phải chuẩn bị ở Hình bộ? Chỉ cần chuẩn bị tốt mối quan hệ với Hình bộ, vậy đã có thể tính là đã chuẩn bị tốt từ trên xuống dưới rồi. Hơn nữa tiều phu kia là tự nguyện nhận tội, cho dù vụ án này có rõ ràng đến đâu thì với tác phong nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện của Hình bộ, chỉ e cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt liếc qua rồi thôi.”

Đào Mặc giận tái mặt.

“Đây là một mạng người! Sao có thể nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện rồi mở một mắt nhắm một mắt chứ?”

Kim sư gia:

“Chủ nhân là quan mới nhậm chức, ít gặp qua mấy vụ án này. Hình bộ là nơi như thế nào? Mỗi ngày nghe đến đều là án lớn, trong tay bọn họ còn nhiều thảm án diệt môn khác. Một mạng người so sánh với cả nhà mấy trăm mạng người thì sao đây?”

Đào Mặc theo bản năng phản bác:

“Nói cũng không thể nói như vậy. Một mạng người cũng rất quý giá.”

Sau khi y nói xong lại tự cảm thấy không thể phản bác nổi.

“Mỗi người cũng chỉ có một mạng mà thôi.”

Cố Xạ chợt mở miệng.

Hai mắt Đào Mặc sáng lên, liều mạng gật đầu.

Kim sư gia thở dài:

“Đáng tiếc, trong thiên hạ này những vị quan nghĩ được như thế quá ít.”

Hách Quả Tử nói:

“Ít ra cũng không phải là không có. Có thiếu gia nhà ta không phải là được rồi sao.”

Kim sư gia chợt mỉm cười rồi nói:

“Ta bỗng dưng hy vọng chủ nhân một ngày kia có thể làm quan đến Thượng thư của Hình bộ, hoặc là Đại lý tự khanh.”

Đào Mặc nghe vậy thì xua tay liên tục.

“Ta, ta chỉ làm một chức quan huyện còn không nổi, sao dám hy vọng xa vời như thế?”

Kim sư gia cười ha ha. Lão vốn chỉ là thuận miệng nói một câu, thực sự cũng không có ý này. Đào Mặc một chữ bẻ đôi cũng không biết, làm một quan huyện đã miễn cưỡng, nếu muốn bước lên Tam công Cửu khanh thì thật là suy nghĩ kỳ lạ.

(Tam công gồm ba chức quan cao nhất thời phong kiến là thái sư, thái phó, thái bảo; Cửu khanh đa phần là chức quan quản lí sự vụ cụ thể và đều là sự vụ quan phục vụ trong cung đình và hoàng tộc.)

Cố Xạ thấy Đào Mặc ngồi cạnh bóc vỏ trứng giúp hắn thì ánh mắt hiện lên chút nhu hòa.

“Làm quan trong kinh thành có rất nhiều trói buộc, chẳng bằng làm một chức quan địa phương tạo phúc cho dân chúng thì càng thoải mái hơn.”

Đào Mặc nghe vậy thì ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt dịu dàng của hắn thì lại lập tức ngây ngốc.

“Khụ.”

Lão Đào vội ho một tiếng.

“Đám người Kim sư gia còn chưa biết chuyện xảy ra ngày hôm qua, hay là thiếu gia nói một câu đi.”

Đào Mặc cuống quít hoàn hồn lại, mặt đỏ bừng bừng, ấp a ấp úng một lúc lâu rồi mới bình tĩnh lại, lần lượt kể lại hết những việc xảy ra ngày hôm qua.

Tài ăn nói của y thường thường không có gì đặc biệt, nhưng Hách Quả Tử và Tang Tiểu Thổ vừa nhìn thấy vết thương được băng bó của Cố Xạ thì trước mắt liền giống như được tái hiện lại khung cảnh mạo hiểm ngày hôm qua, đứa nào cũng sợ hãi.

Đào Mặc nói xong thì chợt nhớ đến vẻ mặt của Cố Xạ khi đẩy mình ra hôm qua, bất tri bất giác rịn ra một thân mồ hôi lạnh.

Nếu như lúc ấy Cố Xạ không phát hiện ra mũi tên kia hoặc là phát hiện ra nhưng không kịp đẩy ra đúng lúc, vậy hôm nay y sẽ không thể ngồi ở đây được nữa.

Hôm qua lão Đào nghe Đào Mặc nói đến chuyện này cũng chỉ coi như nghe đến nhưng không có cảm giác gì đặc biệt, hiện giờ nghe lại lần nữa, nhìn vẻ mặt biến đổi không ngừng của mọi người mới giật mình nhận ra Cố Xạ đúng là xả thân cứu Đào Mặc. Dù sao Cố Xạ có thông minh đến đâu thì cũng chỉ là một văn nhân tay trói gà không chặt, dưới loại tình huống này cũng không thể chỉ dựa vào miệng nói đối phương lùi ra, đẩy Đào Mặc ra hẳn là xuất phát từ phản ứng bản năng của Cố Xạ.

Nói cách khác, Cố Xạ là theo bản năng bảo vệ Đào Mặc?

Lão Đào nhanh chóng phủ nhận loại suy nghĩ bất chợt xuất hiện này, có lẽ đây chỉ là bản năng cứu người của Cố Xạ mà thôi.

Đào Mặc nhìn thấy tất cả mọi người đều im lặng không nói thì thì biết bọn họ đều bị sự việc hôm qua dọa sợ, bèn an ủi:

“Đều đã qua rồi. Kẻ đó nói không chừng chỉ là trộm cướp ở gần đấy thôi.”

Cố Xạ:

“Không phải là trộm cướp.”

Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung về phía hắn.

“Trộm cướp có thân thủ như vậy việc gì phải ôm cây đợi thỏ ở vùng núi hoang rừng rậm?”

Cố Xạ nói.

Lão Đào:

“Vậy theo ý kiến của ngài là?”

Cố Xạ bình tĩnh đáp:

“Là sát thủ.”

Hách Quả Tử và Tang Tiểu Thổ đều cảm thấy sau gáy chợt lạnh.

Kim sư gia nhịn không được bưng bát cháo lên, dùng cả hai tay để bưng.

Lão Đào:

“Ý ngài là kẻ kia chính là nhắm vào ngài và thiếu gia?”

Cố Xạ lại có thâm ý khác hỏi:

“Hơn cả thích khách đó, ta rất tò mò không biết người đột nhiên nhảy ra ngăn cản kia là ai.”

Lão Đào không được tự nhiên cào tóc liên tục.

Khóe miệng Cố Xạ hơi nhếch, cười như không cười.

Hách Quả Tử bật thốt lên:

“Là kẻ nào muốn giết thiếu gia? Chẳng lẽ là Hoàng Quảng Đức?”

Lão Đào nhíu mày.

Hách Quả Tử tự biết nói lỡ liền lập tức cúi đầu sám hối.

Kim sư gia:

“Hoàng Quảng Đức trong miệng mọi người chính là Tri phủ Lạc Thành?”

Từ khi cái tên Hoàng Quảng Đức này xuất hiện, sắt mặt của Đào Mặc liền không dễ nhìn lắm, sau khi nghe thấy bốn chữ Tri phủ Lạc Thành thì càng khó coi đến cực điểm.

Kim sư gia nhìn sắc mặt y liền biết là bên trong có ẩn tình khác, liền thức thời không tiếp tục truy hỏi nữa.

Cố Xạ chợt nói:

“Cũng có thể là hung thủ đã giết Vãn Phong.”

Kim sư gia:

“Cũng có thể. Kẻ kia đã có thể mua được Huyện lệnh, lại có quan hệ trên dưới thì có thể nói rõ là thần thông quảng đại! Bốn phía chắc chắn đã có cơ sở ngầm của gã bao phủ, nói không chừng chúng ta đã bị người theo dõi rồi.”

Giữa ban ngày ban mặt lại vì lời nói của lão mà trở nên âm trầm.

Nhìn Hách Quả Tử và Tang Tiểu Thổ không ngừng ngó quanh quất, lão Đào thở dài:

“Không bằng chúng ta về huyện Đàm Dương trước rồi lại cân nhắc sau.”

Lời ấy lập tức được đám người Kim sư gia nhất trí đồng ý, huyện Đàm Dương dù sao vẫn là địa bàn của mình.

Mọi người lập tức quay về phòng thu dọn hành lý.

Cố Xạ nhớ đến Cố Tiểu Giáp một mình quay về Đàm Dương tìm tụng sư thì không khỏi hơi nhíu mày.

“Huynh đang lo lắng cái gì?”

Đào Mặc vẫn chú ý đến hắn hỏi.

Cố Xạ:

“Miệng vết thương đau.”

Đào Mặc vội vàng nói:

“Muốn ta dẫn huynh đến chỗ thầy thuốc xem không?”

Cố Xạ lắc đầu:

“Nghỉ ngơi một chút là được.”

Đào Mặc vốn muốn tự mình đưa Cố Xạ về phòng, nhưng khi ánh mắt đảo đến Tang Tiểu Thổ và lão Đào đứng một bên thì bước chân vốn đã di chuyển lên lại thu lại.

“Ngươi đi theo ta lên.”

Không để cho y có cơ hội từ chối, Cố Xạ bỏ lại một câu với Đào Mặc rồi đi lên lầu.

Đào Mặc không dám nhìn sắc mặt lão Đào, nâng chân bước theo lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.