CHƯƠNG 75
Thành Đàm còn có một cái tên đẹp là thành Hoa Đào, hiện giờ chính là mùa hoa đào nở.
Đào Mặc nhấc màn xe lên để lộ một góc nhỏ, lẳng lặng nhìn mấy gốc đào đỏ thỉnh thoảng lại xuất hiện bên đường, ý xuân dường như đang lặng lẽ lan tràn trong không trung từ những nhụy hoa trên những gốc đào kia.
Hách Quả Tử được Kim sư gia chỉ dẫn, dừng xe ngựa lại trước một khách *** nhỏ bình thường.
Xe ngựa bởi vì Hách Quả Tử và Kim sư gia ở phía trước xuống xe mà lắc lư hai cái, Đào Mặc đang do dự xem có nên đánh thức Cố Xạ không thì Cố Xạ đã tự mình ngồi dậy.
“Đến rồi.”
Đào Mặc nhỏ giọng nói một câu.
Cố Xạ khẽ gật đầu, đứng dậy xuống xe.
Đào Mặc đang muốn đi theo xuống thì bị Kim sư gia cản lại. Kim sư gia vừa đi vào bên trong vừa nói với Hách Quả Tử:
“Ngươi dừng xe ở đây, ta đi đằng này một chút rồi sẽ quay lại.”
Hách Quả Tử không hiểu gì cả.
Trước cửa khách *** kia cũng không rộng rãi, bọn họ hai ngựa một xe chặn đường khiến người qua đường đi lại rất khó khăn. Cố Tiểu Giáp và lão Đào đành phải dắt ngựa đến chuồng ngựa của khách *** trước. Chờ bọn họ quay về rồi, đúng lúc Kim sư gia bưng một khay bánh bao đi ra, đưa cho Đào Mặc rồi lên xe.
Lão Đào lập tức túm chặt lấy lão:
“Cần đi cùng không?”
Kim sư gia:
“Nha môn Tri phủ nhiều quy củ. Hiện tại chúng ta đến đã là muộn, theo lý mà nói nếu như mời gặp buổi chiều thì buổi sáng nên đến rồi.”
Cố Tiểu Giáp hừ lạnh:
“Thật đúng là kiêu ngạo.”
Kim sư gia:
“Bằng không sao lại kêu là nha môn Tri phủ chứ.”
Lão thấy những người kia không có ý định rời đi, đành nói:
“Gặp Tri phủ không nên đi nhiều người, truyền xuống dưới sẽ lại thành đề tài bàn tán, để ta và chủ nhân đi cùng nhau thôi.”
Thực ra chào hỏi cấp trên vốn nên để một mình Đào Mặc đi mới đúng, đi nhiều người lại thành cố ra vẻ làm bộ làm tịch. Nhưng Đào Mặc vừa không biết chữ lại không hiểu việc quan hệ trong chốn quan trường, để một mình y đi e rằng sẽ chọc ra sự cố.
Lão Đào cũng hiểu đạo lý này, lặng lẽ bấm tay Kim sư gia:
“Một khi đã như vậy, tất cả mọi chuyện đành làm phiền sư gia.”
Kim sư gia cảm thấy một bọc nặng trịch gì đó được nhét vào trong cổ tay áo, trong lòng hiểu mà không nói mỉm cười:
“Cứ yên tâm là được.”
Xe ngựa đi rồi, Đào Mặc vẫn lưu luyến không rời mà nhìn Cố Xạ.Khóe môi Cố Xạ hơi nhếch lên, đáy lòng Đào Mặc liền lập tức ổn định lại.
Chuyến đi này kéo dài ba canh giờ.
Nhìn thấy ngày chậm rãi ngả về Tây, sắc trời cũng dần trở nên u ám, sắc mặt lão Đào cũng càng lúc càng âm trầm.
“Đến cổng nha môn Tri phủ xem xem.”
Cố Xạ đột nhiên mở miệng.
Cố Tiểu Giáp đã sớm ngồi không yên, được ra lệnh liền chạy nhanh như chớp về phía chuồng ngựa.
Lão Đào nhìn hắn một cái. Vẻ mặt Cố Xạ không chút thay đổi nhìn chén trà vẫn chưa đụng đến một ngụm nào trước mặt mình.
“Ngài vốn không cần đến.”
Lão Đào nói.
Cố Xạ:
“Không cần đến và không muốn đến là hai chuyện khác nhau.”
Lão Đào:
“Thiếu gia nhà ta vừa không có tiền bạc tài phú, cũng không có tài văn chương, lại không biết dựa vào cái gì có thể khiến Cố công tử lấy lễ kết giao?”
Cố Xạ:
“Vậy vì sao ông lại ở bên cạnh y?”
“Đào lão gia từng có ơn với ta.”
“Chỉ vì như thế?”
Cố Xạ thản nhiên hỏi. Phương thức đền ơn rõ ràng là có ngàn vạn loại, lão Đào lại đi chọn loại khó khăn và mất công mất sức nhất.
Lão Đào:
“Ít nhất Đào phủ cũng có ơn với ta, ta ở lại bên cạnh thiếu gia là hợp tình hợp lý. Ý đồ của Cố công tử lại khiến người ta không đoán ra được.”
“Phải không?”
Hắn dường như cũng không có ý định giải thích.
Ngón tay của lão Đào nhẹ đặt lên đầu gối, trong đầu xoay chuyển trăm ngàn loại suy nghĩ, cuối cùng mới cắn răng nhẹ giọng nói:
“Cố công tử cũng biết, thiếu gia nhà ta thực ra… chỉ theo nam phong?”
Cố Xạ nghiêng đầu, mắt hơi ngước lên, ánh mắt trong vắt như nước suối lại không ánh lên chút cảm xúc nào.
“Ồ?”
…
Lão Đào chán nản.
Ông vốn định rằng nếu sau khi Cố Xạ biết Đào Mặc có tính đoạn tụ mà vẫn không ghét bỏ Đào Mặc thì ông sẽ không ngăn cản hai người qua lại nữa. Nếu thực sự có một ngày hai người tâm đầu ý hợp thì cũng coi như là một đoạn giai thoại… đi? Nếu sau khi Cố Xạ biết mà xa lánh Đào Mặc, vậy đương nhiên là tốt nhất, cũng bớt sau này hai người còn dây dưa không rõ. Nhưng một chữ ‘Ồ’ thản nhiên bình tĩnh không hề có chút dao động cảm xúc nào là ý gì đây? Là trong lòng đang dâng sóng vạn trượng nhưng nhịn xuống không phát ra? Hay là tâm như hồ nước không có liên quan gì đến ông?
Lão Đào bối rối vì thái độ của Cố Xạ, ngược lại cũng tạm thời gác việc Đào Mặc chậm chạp chưa quay về qua một bên.
Khoảng nửa canh giờ sau, Cố Tiểu Giáp quay về, hai má bị đông lạnh đỏ bừng lên, vừa đi vừa xoa xoa tay.
“Thiếu gia đâu?”
Lão Đào nhìn ra phía sau hắn.
Cố Tiểu Giáp đặt mông ngồi xuống, sau khi rót một chén trà nóng uống một hơi làm ấm thân mình rồi mới nói:
“Vẫn chưa ra, Hách Quả Tử vẫn đang ngồi canh ở đó.”
Đáy lòng lão Đào đập mạnh một cái.
Cố Xạ:
“Hỏi thăm chưa?”
Cố Tiểu Giáp:
“Sao có thể không hỏi thăm được chứ. Nô tài và Hách Quả Tử đều đã nhét tiền cho tên gác cổng, tên gác cổng đó vẫn còn ở bên trong.”
Lão Đào chợt đứng giậy trầm giọng nói:
“Ta đi xem xem.”
Cố Xạ và Cố Tiểu Giáp đều biết võ công của ông không tầm thường nên không hề ngăn cản.
Lão Đào ra khỏi khách *** không bao lâu thì bên ngoài liền truyền đến tiếng bánh xe dồn dập.Cố Xạ cùng Cố Tiểu Giáp cùng nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy xe ngựa chưa dừng lại mà Hách Quả Tử đã vội vã lảo đảo vọt vào, Kim sư gia ở phía sau cũng gấp gáp như vậy.
“Nguy rồi, nguy rồi…”
Hách Quả Tử gục xuống bàn nói với Cố Xạ.
“Thiếu gia bị giam!”
Cố Xạ nhướn mày nhìn về phía Kim sư gia. Chỉ một cái liếc mắt này, Kim sư gia liền cảm thấy một cơn lạnh lẽo đến thấu xương chạy dọc theo sống lưng.
Chờ lão Đào dạo qua một vòng ở cửa nha môn Tri phủ nhưng không thu hoạch được gì mà quay về, liền nhìn thấy Kim sư gia, Hách Quả Tử và Cố Xạ cùng ngồi trên một chiếc bàn, vẻ mặt chán nản.
“Xảy ra chuyện gì?”
Dù sao lão Đào cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, nhìn thấy vẻ mặt này của bọn họ, tâm tình nôn nóng ngược lại còn trở nên bình tĩnh.
Ánh mắt Kim sư gia hơi lóe lên:
“Chủ nhân bị Tri phủ bắt giam.”
Sắc mặt lão Đào lạnh lùng.
“Vì sao?”
Kim sư gia:
“Ăn hối lộ trái pháp luật, lơ là chức trách.”
“Vớ vẩn!”
Lão Đào vỗ một cái xuống mặt bàn.
Kim sư gia gục đầu xuống:
“Việc, việc này thực ra nên trách ta.”
Lão Đào hoài nghi nhìn lão.
“Có liên quan gì đến ông?”
Kim sư gia:
“Khoảng thời gian trước không phải là nóc nhà của huyện nha bị thủng mấy cái lỗ lớn sao? Ta trích một khoản tiền phí sửa chữa cho Mộc Xuân để sửa lại.”
Lão Đào nhíu mày:
“Vậy thì sao?”
Kim sư gia cười khổ:
“Sửa sang huyện nha cần phải được Tri phủ cho phép. Khoản tiền ta đưa cho Mộc Xuân kia thực ra là lấy từ khoản tiền Thôi Quýnh dùng để hiếu kính chủ nhân.”
Sắc mặt lão Đào lập tức trở nên rất khó coi, việc này quả thực ngang bằng với hối lộ.
Kim sư gia:
“Thực ra loại chuyện này gần như không là gì cả, gần như các vị quan đến nhậm chức đều chạm qua nó, chỉ là khác về danh mục thôi. Khoản tiền chủ nhân chạm qua có thể nói là ít nhất trong số những quan huyện từng đến nhậm chức, cũng là ở danh mục có thể cho qua nhất, đáng tiếc là lại bị Tri phủ bắt bớ.”
Cố Xạ:
“Đây là chuyện ăn hối lộ trái pháp luật? Vậy còn lơ là chức trách thì sao?”
Kim sư gia:
“Trước kia không phải là chủ nhân từng gặp phải hai vụ án mạng sao?”
Lão Đào:
“Ông là nói vụ án của Đông cô nương và Thái Phong Nguyên?”
Kim sư gia:
“Đúng là bọn họ. Theo luật pháp của triều ta thì từ việc khám xét thi thể đều cần Huyện lệnh có mặt, trùng hợp là vào lúc khám xét thi thể của hai vụ án này thì chủ nhân đều không có mặt. Thực ra có quan huyện nào cùng khám xét tử thi với ngỗ tác đâu? Trước kia ta từng gặp được một hai vị từng khám xét tử thi với ngỗ tác một lần, lần thứ hai thì sống chết cũng không muốn đi.”
Lão Đào trầm giọng:
“Người biết đến hai việc này không nhiều lắm, sao có thể rơi vào trong lỗ tai của Tri phủ được?”
Kim sư gia:
“E là có người tố cáo.”
“Ai?”
Ánh mắt của lão Đào lóe lên tia sáng tàn khốc.
Kim sư gia là người lão luyện, cho dù cái tên đã lên đến bên miệng rồi lão cũng sẽ không nói ra, vì thế đành đáp qua loa:
“Việc này còn cần tra xét cẩn thận một lần.”
Cố Tiểu Giáp:
“Hai tội trạng này đều là có thể có cũng có thể không, nhiều nhất cũng chỉ là gọi đến răn dạy một hồi, sao có thể giam người ta lại được?”
Cố Xạ:
“Có kẻ muốn làm ra vẻ.”
Kim sư gia:
“Ta cũng cho rằng như thế. Chủ nhân tốt xấu gì cũng là một Huyện lệnh, cho dù là Tri phủ cũng không có quyền tự tiện giam ngài ấy lại! Dù chủ nhân có sai thì ông ta cũng nên trình báo trên triều đình trước, để Lại bộ xử lý mới đúng.”
Hách Quả Tử:
“Chắc không phải là… Hoàng Quảng Đức chứ?”
Gần như mỗi một lần gặp chuyện không may thì hắn đều chĩa mũi nhọn về phía Hoàng Quảng Đức, mà kẻ đó cũng ít khi khiến hắn phải thất vọng.
Lão Đào nhìn Kim sư gia:
“Theo sư gia nhận định, hiện giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Kim sư gia:
“Địch trong tối ta ngoài sáng, không nên đánh rắn động cỏ. Hôm nay muộn rồi. Chờ sáng sớm ngày mai ta đến hỏi thăm tin tức từ mấy vị phụ tá bên cạnh Tri phủ một chút trước đã, sau đó tính tiếp.”
Ánh mắt lão Đào lóe lên, ông thở dài:
“Đành phải như thế thôi.”
Cố Xạ không khỏi liếc mắt nhìn ông nhiều thêm một cái.
Đến canh hai.
Lão Đào mặc y phục dạ hành lén đi ra khỏi khách ***, bóng đêm mờ tối giống như khoác lên người ông một chiếc áo tàng hình. Ông nhanh chóng vọt qua mái hiên, chạy về phía nhà lao chuyên dùng để giam giữ phạm nhân của nha môn Tri phủ.
Lúc này, ánh đèn trong nhà lao vẫn sáng.
Ngón tay của lão Đào chuyển động như bay, điểm huyệt nha dịch canh giữ cực nhanh, đi vào nhà lao như đến chỗ không người.
Thời gian không còn sớm, phần lớn phạm nhân bị giam giữ đều đã ngủ. Lão Đào nhìn lướt qua song cửa tìm kiếm một lượt, cho đến gian phòng giam cuối cùng. Có lẽ là vì nghĩ đến thân phận là mệnh quan triều đình của Đào Mặc, y được ở một mình.Đào Mặc bị nhốt ở đây vốn ngủ không say, lão Đào vừa đứng ở cửa thì y đã tỉnh.