CHƯƠNG 84
Hành lang yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ồn ào vọng lên từ đại đường bên dưới.
Đào Mặc chậm rãi trượt theo khung cửa ngồi xuống, một tay chống đất, một tay đặt trên đầu gối, mắt và tai đều chăm chú để ý động tĩnh ở trong phòng.
Cửa phòng bên cạnh ‘cạch’ một tiếng mở ra, lão Đào vươn nửa người ra nhìn.
“Thiếu gia.”
Đào Mặc vội vàng đứng dậy.
“A, khuya vậy rồi sao ông còn chưa nghỉ ngơi?”
Lão Đào:
“Câu này phải để ta hỏi thiếu gia mới đúng.”
Đào Mặc quay đầu nhìn ngọn đèn trong phòng Cố Xạ, thấp giọng đáp:
“Chờ Cố Tiểu Giáp quay lại thì ta sẽ về phòng nghỉ ngơi.”
Lão Đào:
“Vì sao thiếu gia lại đứng ở ngoài cửa không đi vào?”
Đào Mặc cười gượng:
“Huyền Chi ngủ, tay chân ta vụng về nên sợ quấy rầy hắn.”
Lão Đào nhìn y không nói gì.
Đào Mặc xấu hổ cúi đầu.
Lão Đào thở dài rụt đầu vào phòng.
Đào Mặc lại ngồi xuống.
Lão Đào nhanh chóng quay ra, trong tay cầm theo một cái chăn.
“Mặt đất lạnh, thiếu gia bọc chăn vào rồi ngồi.”
Ông nói xong liền trải chăn xuống nền đất, chờ Đào Mặc dịch người qua liền gấp nửa phần chăn còn lại lên, phủ lên người y.
Đào Mặc cảm kích nói:
“Cảm ơn.”
Lão Đào:
“Cố công tử bị thương, thiếu gia đừng có ngồi đây đến muộn quá.”
Đào Mặc không hiểu rõ ý này. Cố Xạ bị thương, y hẳn là nên chăm sóc đến khuya mới đúng, vì sao ngược lại không cần ở đây quá muộn?
Lão Đào cũng không giải thích mà quay thẳng về phòng.
Đào Mặc ôm chăn ngồi, toàn thân từ từ trở nên ấm áp, cơn buồn ngủ cũng dần dần kéo đến. Ngay lúc y mơ mơ màng màng chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân nóng nảy, lập tức nhìn thấy Cố Tiểu Giáp giống như thiên binh vọt đến trước mặt.
“Ngài ở đây làm gì?”
Cố Tiểu Giáp đứng trước mặt y, lấy làm lạ cúi đầu xuống nhìn.
Đào Mặc nửa tỉnh nửa mơ, day day mắt đáp:
“Ta đang đợi ngươi.”
“Chờ ta?”
Cố Tiểu Giáp biến sắc.
“Có phải là công tử xảy ra chuyện gì không?”
Cơn buồn ngủ quấn quít lấy Đào Mặc bị tiếng rống này của hắn dọa đến mức không còn một mảnh, y vội đứng lên xua tay:
“Huynh ấy khỏe lắm. Ta là sợ Huyền Chi có chuyện gì cần thì không có ai chăm sóc.”
Đôi mày của Cố Tiểu Giáp hơi giãn ra.
“Sao không vào trong mà chờ?”
Đào Mặc nhỏ giọng đáp:
“Huyền Chi ngủ.”
Cố Tiểu Giáp thấy kỳ lạ, hoài nghi liếc mắt nhìn y một cái rồi mới đẩy cửa đi vào.
Đào Mặc thừa dịp cánh cửa mở ra trong nháy mắt kia, liều mạng vươn dài cổ ra nhìn về phía chiếc giường. Bởi vì buồng trong cách cửa chính một khoảng cho nên y chỉ có thể nhìn thấy một chiếc chăn phủ kín nửa giường.
“Công tử, nô tài về rồi đây.”
Cố Tiểu Giáp rón ra rón rén đi vào, lại phát hiện ra Cố Xạ đang giương mắt lên nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, sao có được một chút buồn ngủ chứ? Hắn ngạc nhiên hỏi:
“Công tử không ngủ?”
Cố Xạ không đáp mà hỏi ngược lại:
“Là ai?”
“Nét bút rất đậm. Là Chương Tử Thư.”
Cố Tiểu Giáp thì thầm.
“Cũng không biết bọn họ nghĩ được chuyện gì, cả ngày lấy bức tranh giả mạo công tử ra làm thú vui. Quá nhàm chán! Đã thế đám người kia là một đám vừa ngu vừa ngốc, nói cũng không tin. Trai chủ đó còn dám nói công tử là giả mạo, quả thực là bất trị.”
Cố Xạ:
“Ông ta không tin cũng không phải là thực sự không tin, mà là không muốn tin, cũng không dám tin.”
Cố Tiểu Giáp nghe mà có chút choáng váng.
Cố Xạ:
“Bảo vật trấn *** là đồ làm mô phỏng, truyền ra sẽ khiến danh dự bị tổn hại.”
Cố Tiểu Giáp:
“Chẳng lẽ tự lừa dối mình thì sẽ không bị tổn hại?”
“Thương nhân coi trọng lời lãi, danh tiếng chỉ là hư ảo.”
Cố Tiểu Giáp:
“Cho nên mới nói thương nhân là phường gian xảo, không thể kết giao nhất.”
Cố Xạ:
“Việc này cũng không hoàn toàn là như vậy.”
Cố Tiểu Giáp oán hận một hồi mới chú ý đến sắc mặt của Cố Xạ không quá tốt, thầm giật mình vội hỏi:
“Công tử không thoải mái chỗ nào sao?”
‘Ruỳnh’
Khung cửa bị đụng vào một cái.
Cố Tiểu Giáp quay đầu lại, vừa lúc nhìn vào ánh mắt tràn đầy lo lắng của Đào Mặc. Hắn quay đầu nhìn Cố Xạ, nét mặt suy yếu vẫn bình thản như trước.
“Chỉ là mệt mỏi.”
Cố Xạ phất phất tay.
Cố Tiểu Giáp cười làm lành:
“Nô tài đi ra gian ngoài canh chừng, công tử có việc gì thì gọi nô tài nhé.”
“Gian ngoài?”
Vẻ mặt Cố Xạ không có chút thay đổi hỏi lại.
Nụ cười của Cố Tiểu Giáp lập tức sụp đổ.
“Phòng bếp của khách *** cách đây khá xa, nô tài sợ không nghe thấy tiếng công tử gọi.”
Cố Xạ:
“Nơi này không cần ngươi, cứ đi đi.”
Cố Tiểu Giáp không cam lòng bước ra ngoài, bước được ba bước lại quay đầu nhìn, nhưng Cố Xạ đã hạ quyết tâm, mặc cho vẻ mặt của hắn thống khổ bao nhiêu, ánh mắt đau thương cỡ nào thì cũng không hề dao động mảy may. Cho đến khi ra tận cửa, Cố Tiểu Giáp mới xoay người nhìn Đào Mặc, vẻ đau thương trên mặt rút sạch, hóa thành cái nhìn chằm chằm hung tợn.
“Chăm sóc công tử nhà ta cho cẩn thận! Đừng quên vết thương của ngài ấy vì sao mà có.”
Đào Mặc vội gật đầu không ngừng, trong lòng chẳng những không hề tức giận vì bị uy hiếp, ngược lại còn thoải mái vui vẻ thở phào nhẹ nhõm được một hơi.
Cố Tiểu Giáp lo lắng dặn dò:
“Công tử ngủ không sâu, ngài đừng có ngủ say như chết đấy. Nếu nửa đêm nghe thấy tiếng công tử ho khan hoặc lẩm bẩm thì phải rót cho công tử nửa chén nước, không nhiều không ít.”
Đào Mặc ghi nhớ.
Cố Tiểu Giáp nói tiếp:
“Nếu công tử muốn đi tiểu đêm thì nhất định phải đốt đèn trước, sau đó ra bên ngoài trông chừng.”
Đào Mặc lại ghi nhớ.
Cố Tiểu Giáp còn muốn nói thêm nữa, lại chợt nghe thấy tiếng ho khan của Cố Xạ truyền ra từ bên trong. Cố Tiểu Giáp rụt cổ, đang muốn đi liền thấy Đào Mặc giống như bay mà nhảy vào trong.
Đào Mặc động tác nhanh nhẹn rót nửa chén nước, trong đầu vẫn còn nhớ rõ lời nói của Cố Tiểu Giáp, không nhiều không ít, sau đó thật cẩn thận bưng đến trước mặt Cố Xạ, hai mắt tràn đầy chờ mong.
Cố Xạ nhìn lại y, dường như đang cân nhắc điều gì đó, một lúc lâu sau mới chậm rãi nghiêng đầu.
Đào Mặc vội vàng nghiêng cái chén qua.
Cố Xạ nhấp môi dính nước một chút rồi rời đi.
Đào Mặc nhìn nước gần như nguyên vẹn chưa động vào chút nào thì lại nhìn Cố Xạ, hơi thất vọng nói:
“Đủ rồi?”
“Ừ.”
Cố Xạ lại nhắm mắt.
Đào Mặc bưng cái chén đi đặt xuống mặt bàn, thấp giọng nói:
“Ta đứng canh ở cửa, có chuyện gì cần thì nhớ gọi ta.”
“Không cần.”
Cố Xạ bình thản nói.
“Ra gian ngoài ngủ đi.”
Đào Mặc giật mình, nét vui mừng lập tức lộ rõ trên mặt:
“Ta, ta thật sự có thể ở gian ngoài?”
Cố Xạ chậm rãi nói:
“Nếu như ngươi không thích…”
“Có!”
Đào Mặc vọt ra cửa ôm chăn đặt lên tháp, sau đó lưu loát đóng cửa, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong nháy mắt.
“…”
Cố Xạ nói.
“Ngủ đi.”
“Được.”
Đào Mặc miệng thì đáp, người lại vẫn ôm chăn ngồi dựa vào tường. Y biết chỉ cần mình nằm xuống thì sẽ ngủ rất say nên dứt khoát ngồi luôn, như vậy có chuyện gì thì đứng dậy cũng tiện hơn.
Phòng trong và gian ngoài cách nhau cũng không xa.
Đào Mặc có loại cảm giác rằng chỉ cần mình tập trung tinh thần là có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương. Y làm như vậy, liền nghe được tiếng Cố Xạ nằm trên giường dịch chuyển.
“Muốn uống nước không?”
Y hỏi.
“Không cần.”
Cố Xạ đáp.
“Hay là muốn… đi tiểu đêm?”
Đào Mặc lại hỏi.
“Không cần.”
Đào Mặc có chút lo lắng, xuống khỏi tháp nhìn lướt qua phòng trong một lượt.
Cố Xạ nhắm mắt nằm sấp.
Đào Mặc cảm thấy cõi lòng đau đớn. Đừng nói là vẫn phải nằm sấp trên giường, cho dù là nằm trên giường ngửa mặt nhìn thẳng lên thật lâu không thể cử động thì cũng là cực kỳ không thoải mái. Nếu có thể hoán đổi, y hận người phải nằm sấp trên giường không phải là mình, cho dù phải nằm sấp cả một tháng, thậm chí là một năm thì y cũng cam nguyện.
Nhưng mà y không thể. Y thậm chí còn không biết nên biểu lộ loại tâm tình này như thế nào. Khi Cố Xạ phải trả giá vì y, y lại chỉ có thể báo đáp quá ít ỏi.
Lời cảm kích rất dễ nói, nhưng vì quá dễ nên y ngược lại nói không nên lời. Y thậm chí còn không tưởng tượng ra nổi người trong trẻo lạnh lùng lại cao ngạo như Cố Xạ sao lại có thể bị kẻ khác dùng gậy đánh ở trên công đường trước mắt bao người!
Nhưng tất cả những chuyện này cuối cùng đã xảy ra.
Người kia vốn nên độc lập cách xa thế tục, cười nhạo hồng trần lại đang nằm sấp ở trên giường, mang theo một thân thương tích. Mà người vốn nên bị phạt lại vẫn đứng ở đây, không bị thương tổn chút nào.
Y coi nhẹ chính bản thân mình, rồi lại không thể để mình xem thường bản thân. Bởi vì có rất nhiều người gửi gắm kỳ vọng quá cao cho y, y đã không còn tư cách để coi thường chính mình nữa.
Thật quá mâu thuẫn!
Ngón tay Đào Mặc siết chặt nắm lại thành nắm, ẩn ẩn có thể nhìn thấy được gân xanh trên mu bàn tay.
“Ngươi muốn đứng bao lâu?”
Cố Xạ nhắm mắt lại hỏi.
Đào Mặc mở miệng, máu trên toàn thân cuồn cuộn, lời nói đến bên môi rồi lại ấp a ấp úng, muốn khiến tinh thần hăng hái thêm chút mà bật thốt lên, rồi lại giống như bị một cánh cửa vô hình chặt chẽ chặn ngang miệng.
“Huynh…”
Không biết qua bao lâu sau, y nghe được giọng nói của mình thoát ra giữa ban đêm yên tĩnh.
“Huynh, ừm, có khát không?”
Cố Xạ không trả lời.
Đào Mặc đỏ mặt.
“Thật có lỗi.”
“Vì sao phải nói xin lỗi?”
Cố Xạ cuối cùng cũng mở mắt ra, ánh mắt chuyển qua đặt lên trên người y.
Đào Mặc cúi đầu nên không chú ý đến, chỉ nói:
“Là ta làm liên lụy đến huynh.”
“Lên công đường là việc ta tự nguyện bước vào, những chuyện xảy ra sau đó cũng không có liên quan gì đến người ngoài.”
Người ngoài… Không có liên quan?
Nắm tay tay của Đào Mặc lại căng chặt thêm, móng tay gần như bấm vào lòng bàn tay, y chợt ngẩng đầu lên, lại chạm vào đôi mắt trong trẻo lạnh nhạt đến mức gần như lạnh lùng của Cố Xạ, nhiệt huyết trong lòng nháy mắt lạnh hẳn xuống, giống như rơi vào trong hầm băng.
“Xin lỗi.”
Trừ hai chữ này ra, y cũng không còn lời nào có thể nói ra.
Cố Xạ nhìn y.
“Ngươi chỉ có những lời này muốn nói?”
Chỉ những lời này? Y rõ ràng là có ngàn câu vạn lời, nhưng lại không biết phải nói ra như thế nào. Đào Mặc bị hắn nhìn đến mức da đầu run lên, một lúc thật lâu sau mới nhẹ gật đầu.
Sắc mặt Cố Xạ không hề thay đổi, nhưng Đào Mặc cảm thấy hơi thở của mình có chút khó khăn.
“Ngươi rất thích Liễu Sùng Phẩm?”
Đào Mặc đào xới mớ hỗn độn trong đầu một lúc lâu, mới nhớ ra Liễu Sùng Phẩm là người nào. Y đáp:
“Ta không biết, ta không quen biết người đó.”
Cố Xạ không nói gì, giống như đang suy nghĩ câu nói này có mấy phần đáng tin.
Đào Mặc:
“Người đó đến cùng với Diêu sư gia, người đến là khách. Huống chi hắn rất tôn sùng huynh, ta nghĩ, ta nghĩ hơn nửa sẽ không phải là người xấu.”
“Hửm?”
Một chữ vô cùng đơn giản, lại khiến áp lực trên người Đào Mặc giảm bớt đi không ít.
“Ngươi không thấy là bộ dáng của gã rất đẹp?”
Đào Mặc sửng sót, còn thật sự ngẫm nghĩ một hồi, phát hiện ra Liễu Sùng Phẩm này quả thực là chói mắt, nhưng khi ngẫm lại thì phong thái giảm sút, cũng không khiến người khác cảm thấy đặc biệt, chỉ là ngũ quan có chút đoan chính thôi. Y thành thật trả lời:
“Không dễ nhìn bằng huynh.”
…
Cố Xạ:
“Thành Đàm nhiều chuyện, không nên ở lâu.”
“Nhưng huynh có thương tích trong người, không nên đi xa.”
Đào Mặc nhíu mày. Y đã rời khỏi huyện Đàm Dương nhiều ngày, cũng muốn quay về sớm một chút, nhưng lại không yên lòng về Cố Xạ.
Cố Xạ:
“Không sao. Ngày mai chúng ta khởi hành.”
Hôm trước là bộ khoái, hôm nay là sư gia, chỉ e ngày mai sẽ là Tri phủ tự mình đến cửa tạ lỗi. Hắn cũng lười xem vẻ mặt nịnh nọt của đám người đó, lại càng không muốn phí tâm chào hỏi bọn họ, sớm quay về Đàm Dương ngược lại còn có lợi cho việc dưỡng thương của hắn hơn.
Đào Mặc vốn còn muốn khuyên thêm, nhưng sau đó nghe hắn nói ở Đàm Dương có thầy thuốc cao minh, để ông ta chữa bệnh có thể bình phục sớm hơn, lúc này mới vui vẻ nghe theo.