CHƯƠNG 86
Xe ngựa đi vào huyện Đàm Dương thì đưa Cố Xạ về Cố phủ trước.
Đào Mặc đi theo Cố Tiểu Giáp, tận mắt nhìn thấy hắn sắp xếp xong cho Cố Xạ rồi mới lưu luyến không rời mà quay về huyện nha.
Kim sư gia đã rời nhà mấy ngày cũng không vội quay về, sau khi đến nha môn thì kéo thẳng Đào Mặc đến thư phòng. Cửa vừa đóng, sắc mặt Kim sư gia liền trầm xuống.
“Chủ nhân. Thôi Điển sử không thể dùng tiếp nữa, trong lòng ngài đã có ý cân nhắc chọn người khác thay chưa?”
Trong lòng Đào Mặc còn nhớ nhung Cố Xạ, nghe vậy thì sửng sốt.
“Vì sao phải thay?”
Kim sư gia:
“Chủ nhân đừng quên lần tai bay vạ gió này xuất phát từ tay kẻ nào!”
Vừa nghĩ đến việc này thì đáy lòng lão liền dâng lên cơn tức. Lão và Đào Mặc rời khỏi huyện nha, tất cả sự vụ trong nha môn đều giao cho Điển sử tạm thay mặt, đủ thấy được sự tín nhiệm với gã, không ngờ gã lại là đồ hai mặt sau lưng thầm tố cáo mấy việc xấu, quả thực là khiến người ta giận sôi.
Đào Mặc nhíu mày:
“Hắn cũng là ăn ngay nói thật thôi.”
Kim sư gia và Đào Mặc ở chung lâu ngày, biết từ góc độ cá nhân thì không thể thuyết phục y, vì thế ngữ khí lập tức thay đổi:
“Cũng không thể nói vậy. Nếu gã bất mãn với chủ nhân thì có thể thẳng thắn nói cả ra, cần gì phải cáo trạng lên tận nha môn Tri phủ? Đây là vượt cấp, là tối kỵ của việc làm quan! Bằng không vì sao đi cáo Ngự trạng sẽ phải ăn gậy?”
Đào Mặc im lặng.
“Huống chi, Thôi Điển sử cáo trạng đều không phải vì nước vì dân, mà là vì dục vọng của bản thân. Nếu gã thật sự chính trực vô tư thì lúc trước vốn sẽ không hối lộ cho chủ nhân. Gã trước tiên hối lộ, sau đó lại trở mặt đi tố cáo, đúng là hành vi của kẻ tiểu nhân.”
Đào Mặc thong thả đi quanh thư phòng, bước về lại trước mặt Kim sư gia.
“Nhưng hắn cũng không sai lớn.”
“Sai lớn chỉ là chưa tạo thành, nhưng với với tính tình của gã thì cũng là chuyện sớm hay muộn thôi. Cái gọi là phòng ngừa chu đáo, chính là phòng tai họa ngay từ khi nó chưa xảy ra.”
Kim sư gia xuất ra toàn bộ năng lực của bản thân, kích động nói:
“Thôi Quýnh và chủ nhân đã là bằng mặt không bằng lòng, cho dù miễn cưỡng cùng làm việc thì cũng vẫn là bằng mặt không bằng lòng. Đối với huyện Đàm Dương mà nói cũng là có hại không có lợi.”
Đào Mặc:
“Vậy theo ý Kim sư gia là?”
Kim sư gia đã tính kỹ từ trước:
“Điển sử lớn hay nhỏ thì vẫn là do triều đình bổ nhiệm, nếu như muốn động vào thì còn phải trải qua Tri phủ.”
Đào Mặc nhíu mày:
“Phiền toái đến vậy?”
“Không phiền.”
Kim sư gia cười đến mức hai mắt híp lại thành hai đường kẻ.
“Đi từ chỗ Tri phủ là thuận tiện nhất.”
Hiện giờ Tri phủ thành Đàm chỉ hận không thể ra sức chó ngựa*, đây chính là việc nhỏ không đáng bận tâm.
(khuyển mã chi lao 犬馬之勞: Kẻ dưới có công với kẻ trên mà lại tự nhún mình, đây là cách nói mang ý hèn hạ. – Theo 7.vndic)
Đào Mặc:
“Nhưng mà hắn đi rồi, vị trí Điển sử chẳng phải là trống không?”
Kim sư gia:
“Tri phủ đương nhiên sẽ phái đến một người khác, chủ nhân không cần lo lắng,nói không chừng lần này ngay cả chức Huyện thừa và Chủ bộ cũng sẽ được đưa đến.”
Đào Mặc thấy khóe miệng Kim sư gia càng lúc càng nhếch cao, nghi hoặc hỏi:
“Sao sư gia lại vui vẻ như vậy?”
Kim sư gia nghiêm mặt:
“Ta chỉ là nghĩ đến tương lai của huyện Đàm Dương được phồn vinh yên ổn dưới sự dẫn dắt của đại nhân, trong lòng liền thấy vui mừng.”
Đào Mặc ngượng ngùng:
“Sư gia quá khen. Ta, thực ra ta vẫn luôn không biết gì cả.”
Kim sư gia:
“Không biết có thể học cho hiểu, sợ chỉ là không muốn hiểu thôi.”
Đào Mặc vội nói:
“Ta đương nhiên là muốn học, muốn hiểu. Ta và Huyền Chi đã hẹn rồi, ta nhất định sẽ chăm chỉ học tập.”
Kim sư gia:
“Cố Huyền Chi chính là đại tài tử đệ nhất thiên hạ, chủ nhân có thể bái ngài ấy làm thầy là cực kỳ có phúc.”
“Đại tài tử đệ nhất thiên hạ?”
Đào Mặc ngẩn người.
Kim sư gia quan sát sắc mặt và lời nói của y, cẩn thận hỏi han:
“Chẳng lẽ chủ nhân không biết Cố Xạ chính là Cố Huyền Chi, chính là tài tử nổi tiếng khắp thiên hạ sao?”
Đào Mặc:
“Ta biết Cố Xạ là Cố Huyền Chi, nhưng quả thực không biết về tài tử nổi tiếng khắp thiên hạ.”
Kim sư gia lại hỏi:
“Vậy chủ nhân có biết phụ thân của ngài ấy chính là Cố Tướng gia Cố Hoàn Khôn không?”
Đào Mặc giật mình sững người:
“Cố Tướng gia? Ông là chỉ người bên cạnh Hoàng thượng…”
“Là thân tín đắc lực nhất bên cạnh Hoàng thượng, đứng đầu tất cả quan lại.”
Kim sư gia dường như đã biết y muốn hỏi cái gì.
Vẻ mặt Đào Mặc từ mờ mịt dần chuyển thành tái nhợt, một lúc lâu sau mới nói:
“Đó là mấy phẩm?”
Kim sư gia đưa ra một ngón tay.
Môi Đào Mặc run lên, cười vô cùng mất tự nhiên.
“Hắn nhìn qua không hề giống chút nào.”
“…”
Lão thật sự cảm thấy rất giống. Khí độ như vậy, phong độ như vậy, còn có sự cao ngạo kia nữa. Nhưng Kim sư gia không vạch trần mà chỉ nhẹ giọng nói:
“Ta rời nhà đã lâu, cũng nên quay về một chuyến, sáng mai sẽ lại đến nữa, nếu chủ nhân không có việc gì thì vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Ừm.”
Đào Mặc vô thức lên tiếng rồi sau đó ngơ ngác ngồi xuống phía sau bàn học.
Ngày dần ngả về Tây, ánh sáng dần trở nên ảm đạm, từ từ rút khỏi căn phòng. Không biết qua bao lâu sau, Hách Quả Tử đốt đèn đến tìm người.
“Thiếu gia?”
Hắn đẩy cửa ra dùng đèn ***g tùy tiện chiếu chiếu, đang muốn bỏ đi thì đột nhiên quay người lại, thật cẩn thận nghiêng đèn ***g về phía bàn học, thấp giọng hỏi:
“Thiếu gia?”
“Ừ.”
“…”
Hách Quả Tử vỗ vỗ ngực.
“Thiếu gia, rõ ràng là ngài có ở đây, sao lại không lên tiếng. Làm nô tài giật cả mình!”
Đào Mặc:
“Ta muốn ngồi một mình một lát.”
“Thiếu gia, nên đi dùng bữa tối.”
Hách Quả Tử đặt đèn ***g trước mặt y.
Đào Mặc:
“Ngươi có biết Cố Huyền Chi là ai không?”
Hách Quả Tử:
“Không phải là Cố Xạ sao? Nhưng cũng phải nói, thật sự là không thể ngờ nổi ngài ấy còn là Cố Huyền Chi. Đường đường là công tử của Tướng phủ, tài tử đệ nhất thiên hạ! Lúc trước nô tài còn… Khụ, may là ngài ấy không tính toán.”
“Ngươi cũng biết hắn là nhi tử của Tướng gia?”
Đào Mặc cảm thấy mất mát.
“Cũng? Chẳng lẽ thiếu gia không biết?”
Cảm giác may mắn vừa rồi của Hách Quả Tử lập tức chuyển thành lửa giận.
“Chẳng lẽ Cố Xạ vẫn luôn lừa gạt thiếu gia, chưa từng nói thẳng?”
Đào Mặc vội nói:
“Không phải, không phải. Hắn nói cho ta biết hắn là Cố Huyền Chi, nhưng chỉ có ta không biết Cố Huyền Chi thì ra lại là người giỏi đến thế.”
Hách Quả Tử nhớ ra Đào Mặc không thích đọc sách, nói vậy cũng sẽ không biết tài tử nổi tiếng khắp thiên hạ, liền thở dài:
“Thiếu gia. Thực ra Cố Xạ cũng được, Cố Huyền Chi cũng vậy, đều là một người thôi. Nô tài thấy ngài ấy tuy rằng xuất thân danh môn nhưng lại rất bình dị gần gũi, cũng không hề có ý ỷ thế hiếp người. Lần này còn không phải vì thiếu gia mà phải gánh gậy của Tri phủ sao? Nếu như ngài ấy thật sự coi trọng thân phận công tử Tướng phủ thì cũng sẽ không đến huyện Đàm Dương nhỏ bé này, lại càng sẽ không kết giao với thiếu gia.”
Đào Mặc đưa hai tay lên ôm mặt, ưu sầu nói:
“Cuối cùng ta vẫn cảm thấy mình làm phiền hắn. Hắn… tốt đẹp như vậy, kết giao cùng ta đúng là uất ức.”
“Có cái gì mà uất ức? Thiếu gia có tấm lòng thiện lương, luôn chân thành với mọi người. Có người bạn giống như thiếu gia chính là may mắn ba kiếp của ngài ấy!”
Tấm lòng thành khẩn bảo vệ chủ nhân của Hách Quả Tử lại bùng lên.
“Hơn nữa, cũng chỉ là kết giao bằng hữu thôi, cần gì phải so sánh cao thấp. Cũng không phải là kiếm vợ, còn cầu cái gì mà môn đăng hộ đối đây.”
Một câu cuối là hắn bật thốt ra, nói xong rồi mới phát hiện sắc mặt Đào Mặc lúc đỏ lúc trắng.
“Thiếu gia, sắc mặt ngài không tốt lắm, không sao chứ? Có phải là bị bệnh không?”
Hắn vươn tay ra sờ trán Đào Mặc.
Đào Mặc né tránh.
“Không có việc gì. Ta, ta là… Đói bụng!”
Hách Quả Tử thấy y đột nhiên nhảy dựng lên chạy ra cửa, vội vàng nói:
“Thiếu gia đi chậm chút! Cẩn thận ngã.”
Hắn vừa dứt lời thì liền nghe thấy một tiếng ‘A!’, Đào Mặc vấp phải cửa gục xuống trên nền đất.
“Thiếu gia.”
Hách Quả Tử vội vàng bước lên, nhưng có người còn nhanh hơn cả hắn.
Lão Đào nâng Đào Mặc dậy, phất tay với Hách Quả Tử:
“Đứng đây làm gì? Càng phiền thêm.”
Hách Quả Tử ấm ức:
“Ta là lo lắng cho thiếu gia.”
Lão Đào:
“Đến phòng bếp lấy chút đồ ăn mang đến thư phòng đi, ta ăn cùng thiếu gia ở đây.”
Hách Quả Tử vâng lời rời đi.
Lão Đào đỡ Đào Mặc ngồi xuống ghế, dịu dàng hỏi:
“Ngã có đau không?”
Đào Mặc xoa xoa đầu gối, lắc đầu:
“Không đau.”
Lão Đào dùng ngón cái ấn xuống chỗ đầu gối, Đào Mặc hít sâu một hơi.
“Còn nói không đau.”
Lão Đào đứng dậy đốt đèn, sau đó lấy thuốc trị thương từ trong ngực ra, thấy ống quần y được cuộn lên, chỗ đầu gối quả nhiên đã đỏ bừng.
Đào Mặc thấy ông bận rộn vì mình, tâm tình lại càng suy sút.
“Còn đang nghĩ đến Cố Xạ?”
Lão Đào vừa bôi thuốc trị thương cho y vừa lơ đễnh hỏi.
Lúc đầu Đào Mặc còn phủ nhận, sau lại cảm thấy phủ nhận cũng không được, liền thấp giọng xác nhận.
Lão Đào thuận miệng hỏi:
“Ngài còn thích ngài ấy?”
Thân thể Đào Mặc cứng lại.
Lão Đào một tay nâng cái chân cứng ngắc của y lên, một tay đổ thuốc vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp cho y.Đào Mặc nín thở, không rên một tiếng.
“Thực ra, cũng không phải…”
Lão Đào nghĩ đến lời mình muốn nói thì có chút không cam lòng, nhưng lại không muốn nhìn thấy Đào Mặc bị tình yêu làm khó, rối rắm thật lâu mới bật ra một câu:
“Cũng không phải là hoàn toàn không có hy vọng.”