[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8

“Khương tụng sư cớ gì lại nói ra lời ấy!”

Tụng sư của Vương Bằng lập tức nhảy ra:

“Vương mẫu thủ tiết hơn mười năm, Vương Bằng thân là nhi tử, có từng thiếu hụt áo cơm?”

“Tận hiếu với cha mẹ chỉ là không thiếu hụt áo cơm sao?”

Tụng sư của Liêu thị:

“Ta nghe nói Vương Bằng xưa nay nuôi chim cũng chưa từng thiếu cái gì. Chẳng lẽ đạo hiếu thuận với cha mẹ lại chỉ giống như vớiloại cầm thú này?”

Tụng sư của Vương Bằng kêu lên:

“Không thiếu hụt áo cơm chính là hạng nhất, tận hiếu với cha mẹ tự nhiên không chỉ có như vậy.”

Tụng sư của Liêu thị chắp tay:

“Nguyện nghe rõ ràng.”

Tụng sư của Vương Bằng dường như cảm thấy bản thân kích động quá mức nên rơi xuống hạ phong, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình lại nói:

“Lấy cái gì làm hiếu? Khổng Tử nói: ‘Cha còn, kẻ làm con nên nhìn ý chí của cha; cha mất, nhìn theo việc làm của cha; ba năm không đổi con đường của cha, có thể xem là người có hiếu’. Mọi người đều biết, lúc Vương Bằng thừa kế gia nghiệp của cha mình thì kinh doanh phường vải gọn gàng ngăn nắp đã có hơn mười năm, có tiếng tăm ở trong huyện Đàm Dương. Là hiếu hay không hiếu, mọi người đều có thể làm chứng.”

Tụng sư của Liêu thị:

“Hiếu chính là việc phụng dưỡng cha mẹ. Vương Bằng không thay đổi đạo hiếu nhưng chỉ là đối với phụ thân. Hiếu với mẫu thân lại ở nơi nào?”

Tụng sư của Vương Bằng:

“Ngài luôn miệng nói là bất hiếu, vậy xin hỏi Vương Bằng bất hiếu ở chỗ nào?”

Đào Mặc ngây người nghe xong một hồi lâu như vậy, cuối cùng nghe được trọng điểm, tinh thần không khỏi rung lên.

“Ngỗ nghịch!”

Tụng sư của Liêu thị lạnh lùng phun ra hai chữ.

Vương Bằng có chút quỳ không nổi nữa, lặng lẽ liếc mắt nhìn Liêu thị một cái.

Liêu thị tựa hồ cũng có chút bất an, lại trộm liếc nhìn tụng sư mình mời về một cái.

Tụng sư đang quan sát phản ứng của đối thủ.

Mà đối thủ…

Lại đang liếc mắt nhìn Huyện thái gia mới đến.

Đào Mặc niết kinh đường mộc trong tay, chậm rãi chuyển qua trước ngực.

Lúc này phần lớn ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người y.

Ngay cả Kim sư gia từ đầu đến cuối đều giống như đang xem diễn cũng nhịn không được bắt đầu khẩn trương.



Rốt cuộc là có vỗ hay không chứ?

Ánh mắt bọn họ đều nhìn chằm chằm gắt gao vào bàn tay đang cầm kinh đường mộc kia.

“Rốt cuộc là ngỗ nghịch như thế nào?”

Đào Mặc vuốt ve kinh đường mộc hỏi.

Mọi người thấy y không có ý vỗ đều thu hồi ánh mắt, đáy lòng không hiểu vì sao lại có chút thất vọng.

Tụng sư của Liêu thị hoàn hồn:

“‘Người không theo lễ hiếu có ba, chuyện xưng hô cố ý bẻ cong sai lệch, là bất hiếu thứ nhất; khiến cha mẹ ruột nghèo khổ, không làm quan không bổng lộc, là bất hiếu thứ hai; không cưới vợ không sinh con, khiến tổ tiên tuyệt tự, là bất hiếu thứ ba. Trong ba cái này không có hậu tự là lớn nhất.’ Vương Bằng góa vợ nhiều năm lạikhông chịu tái giá để lại con nối dõi cho Vương gia, lại bởi vì việc này mà liên tiếp chống đối mẫu thân. Trong lễ ký có nói: Con hiếu phụng dưỡng cha mẹ cũng phải khiến cha mẹ vui lòng. Có thể thấy việc tận hiếu với cha mẹ cũng không chỉ có phụng dưỡng mà còn phải thuận theo tâm ý của cha mẹ, đừng khiến bọn họ lúc tuổi già còn lo lắng, ăn không ăn được, ngủ không ngủ nổi.”

Vương Bằng vẻ mặt xấu hổ.

Tụng sư của Vương Bằng đang muốn nói gì đó, chợt nghe thấy Đào Mặc có chút sầu thương vuốt cằm:

“Có thể có một mẫu thân như vậy là chuyện may mắn.”

Mấy người ở đây cũng không biết vì sao y xúc động như thế. Tụng sư của Liêu thị thấy tình thế có lợi với mình, thuận tiện nói:

“Đã như vậy, xin đại nhân phán Vương Bằng thua.”

“Phán hắn thua?”

Tụng sư của Vương Bằng vội kêu lên:

“Nào có thể. Ta còn chưa nói hết đâu.”

“Ngươi đừng có nhiều lời.”

Đào Mặc khoát tay nói.

“Tuy rằng ta nghe không hiểu lắm các ngươi đang nói cái gì. Nhưng ta cũng biết, ngỗ nghịch cha mẹ là không đúng, không có con nối nghiệp lại càng không đúng. Cho nên bản quan quyết định…”

Vẻ mặt của tụng sư bên Liêu thị tràn đầy vui mừng.

“Phán Vương Bằng ba mươi trượng!”

Đào Mặc nói.

“……”

Công đường yên lặng.

Đừng nói Liêu thị ngây ngẩn cả người, ngay cả hai vị tụng sư kia cũng ngây người ra. Loại án kiện này tuy nói là kiện đối phương nhưng chỉ là tranh cãi đúng sai. Theo lệ thì loại án kiện này dù có thua cũng chỉ là phạt chút tiền bạc, có bên ngoài cũng có ngấm ngầm, là tiền quan huyện xử án vất vả. Những nơi có tụng sư tụ tập như huyện Đàm Dương này thì công đường chính là vườn sau của địa phương, lấy loại chuyện nhỏ nhặt vụn vặt này đưa lên công đường là chuyện thường, chưa bao giờ nghe thấy muốn đánh người.

Kim sư gia cuối cùng cũng phản ứng kịp, thấy Đào Mặc đang ngây người nhìn công đường giống như đang đợi người đến hành hình thì vội vàng ho một tiếng nói:

“Thẻ đầu đỏ.”

Lão đến làm sư gia tự nhiên phải làm tròn bổn phận của sư gia, những chuyện khác lão cũng không muốn bận tâm đến ‘Ba ngàn con sông chỉ múc một bầu nước’ này.

Đào Mặc hoảng hốt rút lấy một cái thẻ đầu đỏ ném xuống.

Nha dịch vui vẻ tiến lên ấn Vương Bằng, nâng trượng gỗ lên đánh xuống.

Đây chính là béo bở đó.

Chỉ cần đánh không nặng, quỷ xui xẻo bị đánh cũng sẽ biết đám nha dịch xuống tay nương tình, sau này nhất định sẽ đưa bạc lên cảm tạ, đây cũng là lệ thường. Đám nha dịch cũng không ngờ vị quan mới nhậm chức đã đưa một món ưu đãi lên như vậy, để bọn họ có thể ung dung mà đón năm mới.

Vương Bằng này ở huyện Đàm Dương cũng coi như là có danh tiếng uy tín, béo bở không ít, không lấy quả là công toi.

Vương Bằng hai gậy đầu còn có chút mơ mồ, đến cái thứ ba ăn đau mới bắt đầu kêu to.

Liêu thị vừa thấy nước mắt liền ào ào rơi xuống, ôm chặt ngực, nhưng thấy đám nha dịch không hề ngừng tay đành phải quỳ xuống gào khóc xin Đào Mặc:

“Phụ nhân kiến thức nông cạn, đại nhân đừng so đo với thảo dân. Thả con thảo dân đi! Sau này thảo dân không dám đến kiện nữa!”

Đào Mặc làm sao nhận nổi nước mắt của bà, vội vàng xua tay:

“Đừng đánh đừng đánh.”

Nha dịch vẫn chưa thỏa mãn mà ngừng tay.

Liêu thị kêu một tiếng thảm thiết bổ nhào lên người Vương Bằng.

Vương Bằng vốn bị đánh đau một chút, nhưng vừa bị bà nhào lên như thế thì vết thương trên người lập tức bỏng rát như bị đốt cháy, lập tức trợn mắt gần như muốn chết ngất đi.

Vẫn là hai vị tụng sư mời Liêu thị rời ra mới khiến hắn thở dốc chịu được.

Đào Mặc nói với Vương Bằng:

“Ngươi xem, mẫu thân ngươi yêu ngươi cỡ nào đây.”

Vương Bằng lừ mắt xem thường.

Hai tụng sư hai mặt nhìn nhau, rất ăn ý đều chắp tay nói:

“Mời đại nhân nhanh chóng kết thúc xử án.”

Đào Mặc nhìn về phía Kim sư gia.

Kim sư gia dù sao cũng là tay già đời, viết biên bản vụ án xong liền để tụng sư xem qua.

Tụng sư nhìn qua, thấy đều là lời khen tặng mẫu tử họ tình thâm đều rất mỹ mãn.

Vì thế, vụ án này đã kết thúcngay lúc trượng gỗ rơi xuống.

Vương Bằng được đỡ đi, Đào Mặc đuổi theo phía sau hắn dặn dò:

“Ngày sau nhất định phải hiếu thuận với mẫu thân nhiều hơn, nghe lời bà ấy nhiều hơn.”

“……”

Vương Bằng rất nhanh bị kéo đi không nhìn thấy bóng dáng.

Đào Mặc đuổi theo không kịp mới ngượng ngùng quay lại, đúng lúc lão Đào và Hách Quả Tử đi ra.

Hách Quả Tử nhào lên:

“Thiếu gia thật oai phong!”

Sắc mặt lão Đào không dễ nhìn lắm, có thâm ý khác mà nhìn Kim sư gia.

Kim sư gia thản nhiên đứng lên, dựng thẳng ngón cái về phía Đào Mặc:

“Chủ nhân lần đầu xử án đã có thể nghĩ ra chiêu độc như vậy, thật sự là khiến người ta bội phục.”

Đào Mặc:

“Ta chỉ là muốn cho hắn nhớ kỹ lời dạy bảo này.”

Kim sư gia vuốt cằm:

“Đúng vậy. Chuyện nhỏ nhặt vụn vặt này vốn không nên mang lên công đường truyền đi trước nhiều người. Chiêu giết gà dọa khỉ này của chủ nhân vô cùng khéo léo, nói vậy về sau sẽ không còn người dám tái phạm.”

Đào Mặc nghe mà mờ mịt.

“Cái gì mà giết gà dọa khỉ?”

Kim sư gia ném cho y một ánh mắt hiểu mà không nói, yên lặng cáo lui.

Lão Đào thấy Đào Mặc như lọt vào trong sương mù, liền giải thích:

“Ông ta nghĩ rằng thiếu gia là cố ý đánh Vương Bằng kia, đỡ cho dân chúng trong huyện còn lấy mấy chuyện nhỏ nhặt lên cáo quan.”

Đào Mặc lắc đầu:

“Ta cũng không phải là có ý này. Chỉ là một khắc nghe nói rằng Vương Bằng kia ngỗ nghịch ta giống như nhìn thấy chính mình trong quá khứ, nhịn không được muốn đánh mình đau một chút.”

“…”

Nói cách khác, vừa rồi Vương Bằng là thế thân Đào Mặc coi như để đánh chính mình?

Thật không hiểu nếu Vương Bằng kia biết được sự thật sẽ nghĩ như thế nào.

Lão Đào và Hách Quả Tử liếc nhau, đều thấy vẫn là nên giữ kín bí mật này thì tốt hơn.

Lão Đào nói đầy thâm ý:

“Thiếu gia đừng có nói lộ chuyện này ra ngoài đấy.”

Đào Mặc theo bản năng hỏi ngược lại:

“Vì sao?”

Lão Đào:

“Ta sợ chuyện của lão gia bị kẻ có tâm tra ra được thì lại thêm một hồi sóng gió nữa.”

Đào Mặc buồn bã gật đầu.

Sắc mặt lão Đào bình thường lại, nói:

“Thiếu gia ngồi trên công đường lâu như vậy nhất định là mệt mỏi, không bằng quay về nghỉ một chút đi.”

“Được.”

Đào Mặc kéo tay áo Hách Quả Tử.

“Ngươi đến đây.”

Đào Mặc tìm Hách Quả Tử tự nhiên là vì Cố Xạ.

Nhưng Hách Quả Tử cũng là đầy bụng oán hận với Cố Xạ.

“Ngươi có gặp được Cố Xạ không?”

Đào Mặc nhìn hắn đầy chờ mong.

Hách Quả Tử lắc đầu:

“Không.”

“A? Vì sao?”

Đào Mặc kinh ngạc trong lòng, lập tức đứng ngồi không yên.

Hách Quả Tử hừ lạnh:

“Cố Xạ kia quả thực là quá kiêu ngạo. Mỗi ngày đều có rất nhiều người chờ ở bên ngoài phủ của hắn đệ thiếp bái kiến, hắn chỉ lựa chọn một hai người gặp mặt.”

Đào Mặc vội vàng hỏi:

“Ngươi có gặp được không?”

“Tất nhiên là không. Nô tài chỉ là một hạ nhân, người gác cổng của phủ đệ bọn họ nghe nói chỉ có một mình nô tài đến, suýt chút nữa đã vứt thiếp bái ra.”

Hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại đối xử này, trong lòng tràn đầy phẫn nộ.

Đào Mặc lo lắng:

“Trách không được hắn muốn ta tự mình đến chờ ở ngoài phủ của hắn. Ai. Lần này ta không đi, nói không chừng hắn sẽ giận ta.”

Hách Quả Tử:

“Hôm nay là ngày đầu tiên thiếu gia ngài xử án, cả huyện đều biết, sao hắn có thể không biết chứ?”

Đào Mặc:

“Chỉ mong hắn có thể thông cảm.”

Hách Quả Tử nhìn dáng vẻ si mê ngây ngốc của y, không khỏi an ủi khuyên giải:

“Nô tài thấy Cố Xạ kia cũng không phải người tốt gì, thiếu gia vẫn đừng qua lại với hắn thì tốt hơn.”

Đào Mặc có chút xấu hổ vì bị nhìn thấu tâm sự.

“Ta chỉ là muốn học tập hắn.”

“Hắn có cái gì tốt để học?”

“Ta cũng không biết.”

Đào Mặc ngẫm nghĩ nói.

“Nhưng toàn thân hắn toát ra khí chất khiến người ta cảm thấy rất có bản lĩnh.”

“… Thực ra Kim sư gia cũng rất có bản lĩnh.”

“Ừ, cho nên ta mới mời ông ấy quay lại.”

Hách Quả Tử kinh hãi. Chẳng lẽ thiếu gia cũng muốn mời Cố Xạ về đây? Nhưng hắn ngẫm ngẫm lại, cảm thấy với cá tính của Cố Xạ như vậy sợ là sẽ không đồng ý thì mới thoáng yên lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.