CHƯƠNG 95
Không khí trong sảnh đường rất nghiêm trọng.
Bọn họ rõ ràng biết Hoàng Quảng Đức ở phía sau đang hô mưa gọi gió, nhưng khổ là không có chứng cứ, cảm giác phải cam chịu bị đánh như vậy thật sự là khó chịu!
Lão Đào chợt nói:
“Mọi người nói xem, nếu như Hoàng Quảng Đức gặp chuyện bỏ mình thì thiên hạ có phải là thái bình hơn rất nhiều không.”
Kim sư gia chấn động:
“Trăm triệu lần không thể!”
Lão Đào ra vẻ vô tội:
“Ta chỉ nói như vậy thôi, cũng đâu phải là muốn đi ám sát gã.”
Kim sư gia sao lại không đoán được tâm tư của ông, lập tức nói:
“Hoàng Quảng Đức làm nhiều việc ác, kẻ thù truyền kiếp chắc chắn là không đếm xuể. Kẻ như gã chỉ e là lúc ngủ cũng sẽ gọi người mở mắt trông chừng hộ, muốn ám sát gã chẳng phải là nói dễ hơn làm? Ngay cả khi việc thành công, một Tri phủ bị giết, triều đình lại có thể nhắm một mắt mở một mắt sao? Đến lúc ấy không biết lại liên lụy ra bao nhiêu kẻ có tâm, cũng có thêm rất nhiều người chết oan.”
Lão Đào cười gượng:
“Ta cũng chỉ hy vọng là có người ra tay trượng nghĩa thôi.”
Kim sư gia:
“Muốn lật đổ Hoàng Quảng Đức nói khó không khó. Với việc xấu tầng tầng như gã, chỉ cần có thủ đoạn chồng chất, Hình Bộ, Đại Lý Tự, Giám Sát Viện, nếu không còn có Ngự Sử Đài, luôn luôn có một người có thể lật đổ gã.”
Khi lão nói thủ đoạn chồng chất thì mọi người không kìm được đưa mắt nhìn về phía Cố Xạ.
Cố Xạ từ tốn nói:
“Tốn thời gian.”
Kim sư gia:
“Chẳng lẽ Cố công tử còn có cách khác?”
Lão Đào và Đào Mặc cùng nhớ đến con ngựa và lá thư kia.
Cố Xạ im lặng không nói.
Kim sư gia nhìn Cố Xạ rồi lại nhìn Đào Mặc cùng lão Đào, trong lòng dường như đã đoán được điều gì, sắc mặt cứng đờ, lập tức nói:
“Nói đến nói đi thì vẫn còn chưa nói đến việc phải đối phó với Sử công tử như thế nào đâu.”
Lão qua lại trong quan trường nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu chuyện gì nên biết, chuyện gì nên làm bộ như không biết.
Lão Đào:
“Không biết hắn là người như thế nào, phải đối phó ra sao?”
Cố Tiểu Giáp chợt nói:
“Nếu như Sử công tử mà các ngài nói là Sử Thiên Sơn thì thực ra tiểu nhân có biết một ít.”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía hắn.
Cố Tiểu Giáp lập tức có loại cảm giác đắc ý vì được mọi người chú ý đến, ngay cả ngữ điệu lúc nói chuyện cũng cao vút.
“Nghe nói từ nhỏ hắn đã có quan hệ tốt với Sử Diệu Quang, cho nên rất được Sử Thái sư yêu thích. Phụ thân hắn vốn là đồ vô dụng không nhấc đầu lên nổi, nhưng vì nể mặt hắn nên Sử Thái sư vẫn sắp xếp cho lão ta một chức quan không lớn không nhỏ.”
Kim sư gia:
“Sử Diệu Quang là một tên có tính cách và tác phong không tốt, như vậy xem ra Sử Thiên Sơn e cũng là một kẻ ăn chơi trác táng.”
Cố Xạ:
“Không hẳn vậy.”
Cố Tiểu Giáp gật đầu:
“Không sai. Hằng năm tiểu nhân quay về kinh thành đều có thể nghe thấy có rất nhiều người mắng Sử Diệu Quang, thuộc nằm lòng những chuyện hoang đường mà gã gây ra, nhưng Sử Thiên Sơn ngược lại không hề làm gì khiến người khác phải buông lời mắng ác. Nếu nhất định muốn nói thì chỉ có thể nói là hắn thông đồng làm bậy với Sử Diệu Quang thôi.”
Lão Đào:
“Xem như vậy thì chỉ e Sử Thiên Sơn này không phải kẻ đơn giản.”
Đi ra từ nước bùn nhưng không bị nhiễm bẩn thì cũng có thể nói hắn cao thượng, cũng có thể nói hắn chỉ lo cho thân mình.
Kim sư gia:
“Bởi vậy nên ý đồ của hắn khi đến đây càng đáng phải đề phòng.”
Sắc mặt của lão Đào và Hách Quả Tử đều cứng lại mà vuốt cằm.
Người gác cổng lúc này lại đột nhiên chạy vào nói với Cố Xạ:
“Cố công tử, quý phủ của ngài có người cầu kiến.”
Cố Tiểu Giáp nghi hoặc hỏi:
“Ai?”
Người gác cổng lắc đầu nói không biết.
Cố Xạ liền đứng dậy đi ra ngoài.
Cố Tiểu Giáp lập tức đuổi theo.
Mông Đào Mặc nhấp nhổm nhưng cuối cùng lại ngồi xuống. Người của Cố phủ cầu kiến thì có liên quan gì đến y đâu?
Lão Đào gọi người gác cổng đến gần:
“Người đến là hạ nhân của Cố phủ?”
Người gác cổng gật đầu:
“Là hạ nhân của Cố phủ.”
Hắn dừng lại một chút, phát hiện ra mình nói không đủ rõ ràng nên bổ sung thêm:
“Là hạ nhân của Cố phủ đến thông báo rằng có khách của Cố phủ đến đây.”
Khách của Cố phủ liệu có thể có liên quan đến Tướng gia ở kinh thành hay không?
Tuy rằng Cố Xạ rất ít khi nhắc đến Cố Hoàn Khôn, nhưng là nhi tử duy nhất của Cố Hoàn Khôn, bọn họ rất khó có thể không liên hệ hai người đó với nhau.
Kim sư gia cười cười bất đắc dĩ:
“Thế là tốt rồi, liên lụy thật lớn.”
Lão Đào áy náy liếc nhìn lão:
“Sư gia.”
“Hửm?”
Cho dù Kim sư gia biết bản thân mình quen biết với bọn họ không lâu, lão Đào phòng bị lão cũng là chuyện có thể hiểu, nhưng trong lòng dù sao cũng có chút vướng mắc.
Lão Đào:
“Tuổi tác Kim sư gia đã cao, hay là tạm thời về nhà tĩnh dưỡng hai ngày?”
Theo lời của Cố Xạ, Sử Thiên Sơn bị dẫn dắt vào đây thì tình hình sẽ càng ngày càng trở nên phức tạp. Kim sư gia nói thế nào cũng là người nằm ngoài việc này, thật sự không cần thiết phải kéo lão vào dưới bức tường nguy hiểm.
Sắc mặt Kim sư gia trở nên cổ quái:
“Tuổi tác đã cao?”
Bất kể thế nào thì lão cũng không thể cao hơn lão Đào, lão ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Ngày đó ông mời ta rời núi cũng chưa từng nói tuổi tác của ta đã cao.”
Lão Đào thở dài:
“Sư gia có thể hiểu rõ ý của ta.”
Kim sư gia:
“Tuy rằng ta hiểu, nhưng chỉ e ông không hiểu.”
Lão Đào ngẩn ra.
“Ta không hiểu?”
Kim sư gia:
“Nếu ta về nhà thì ai sẽ giúp đỡ xử lý sự vụ trong nhà môn, hay là chủ nhân tự làm?”
Đào Mặc đang toàn tâm toàn ý nghĩ đến Cố Xạ và vị khách đến Cố phủ, nghe vậy liền ngẩng đầu lên:
“Cái gì cơ?”
Kim sư gia:
“Xem ra ông chủ không hề nắm rõ?”
Đào Mặc không biết lão đang ám chỉ chuyện gì, nhưng trước mắt y quả thực là không hề nắm rõ chuyện gì cả, nên ngây ngốc gật đầu luôn.
Lão Đào thở dài.
Cố Tiểu Giáp đột nhiên vọt vào kéo Đào Mặc chạy đi.
Lão Đào lắc mình một cái chặn trước mặt Cố Tiểu Giáp.
Cố Tiểu Giáp không phanh chân kịp, va thẳng vào người lão Đào:
“Ai da! Ông, ông làm gì thế?”
Lão Đào cướp cánh tay của Đào Mặc đang nằm trong tay Cố Tiểu Giáp về:
“Đây chính là điều ta muốn hỏi.”
Cố Tiểu Giáp:
“Công tử nhà tiểu nhân nói muốn mời Đào đại nhân đi dùng bữa! Được chưa?”
Lão Đào:
“Vậy phải hỏi thiếu gia nhà ta đã mới được.”
Đào Mặc hoàn hồn, vội vàng gật đầu:
“Đương nhiên.”
Y vừa nghĩ đến thì trong lòng không khỏi bắt đầu bồn chồn. Nhà Cố Xạ dưới tình huống có khách từ phương xa đến mà còn mời y dùng cơm, chắc không phải là muốn giới thiệu y cho vị khách kia chứ?
…
Nhưng mà, không biết huynh ấy sẽ giới thiệu thế nào đây.
Y vừa nghĩ vậy thì đáy lòng không khỏi ẩn ẩn có chút chờ mong.
Lên xe ngựa, sắc mặt Cố Xạ vẫn bình thường, chưa giải thích vì sao mời y, cũng không giới thiệu người đến là ai.
Trong lòng Đào Mặc tuy rằng đã tò mò đến mức giống như có móng vuốt một con mèo nhỏ đang cào loạn, nhưng cũng không thể không mạnh mẽ áp chế nghi hoặc lại, chậm rãi chờ đến lúc công bố đáp án.
Rất nhanh đã đến Cố phủ.
Đào Mặc xuống xe trước, Cố phủ vẫn như lúc thường, không thấy có chút thay đổi nào.
Cố Xạ theo sau bước xuống, thấy y đứng sững sờ ở cửa thì lạnh nhạt hỏi:
“Không nhận ra?”
Đào Mặc vội nói:
“Không, ta chỉ tò mò mà thôi.”
“Tò mò người đến là ai?”
Cố Xạ nói.
Đào Mặc gật đầu.
Cố Xạ:
“Lát nữa ngươi sẽ biết.”
Nói như vậy là hắn thực sự sẽ đưa y đi gặp khách? Tâm tình Đào Mặc có chút kích động, vài phần chờ mong, lại có vài phần sợ hãi. Kích động là vì hành động của Cố Xạ vừa rồi rõ ràng là không coi y như người ngoài, sợ hãi vì không biết đối phương có chán ghét mình hay không, dù sao Cố Xạ xuất sắc như vậy, người kết giao với hắn chỉ e không giàu thì quý hoặc sẽ có tài hoa hơn người, so sánh như vậy thì mình thật sự là tầm thường không có chút nổi trội.
Cố Xạ giống như chưa phát hiện ra tâm tư của y, đưa y đi thẳng vào thư phòng.
Trong thư phòng, một dáng người gầy gò dựa bên cửa sổ ngủ gà ngủ gật, hình như nghe được tiếng bước chân, hắn hơi mở mắt ra, hai tay vô thức nâng lên… vân vê hai đoạn ria mép của mình.
Đào Mặc mở to mắt nhìn, lại phát hiện ra nam tử vừa rồi còn dùng tư thế uể oải dựa bên cửa sổ đang tỉnh táo sảng khoái đứng lên mỉm cười với y.
Cố Xạ giới thiệu:
“Nhạc Lăng.”
Đào Mặc cảm thấy cái tên này hơi quen tai, trong đầu lóe lên rồi chợt nhớ ra nói:
“Tên râu ria?”
Bàn tay Nhạc Lăng đang vân vê râu khựng lại, ánh mắt tuyệt đối không thể coi là nhu hòa lập tức quét về phía Cố Xạ.
Cố Xạ:
“Là hắn.”
Nhạc Lăng mỉm cười nói với Đào Mặc:
“Tại hạ Nhạc Lăng, Nhạc trong ‘Tam sơn ngũ nhạc’, Lăng trong ‘Lăng Tiêu bảo điện’.”
Đào Mặc áy náy đáp:
“Ta không biết chữ.”
Nhạc Lăng:
“Không sao, ngươi chỉ cần biết rằng hai chữ này cực kỳ có khí thế là được rồi.”
Đào Mặc ôm quyền:
“Tại hạ Đào Mặc.”
Nhạc Lăng:
“Tự vui sướng với mình, ngực không có vết mực*. Tên rất hay.”
(Nguyên văn: Đào nhiên tự nhạc, hung vô điểm mặc.)
Đào Mặc đỏ mặt:
“Ngực không có một vết mực thì có gì mà tốt?”
Nhạc Lăng:
“Còn hơn kẻ đọc đủ thứ thơ sách mà cả ngày luôn mặt lạnh tâm lạnh, ta càng thích người có thể tự vui sướng với bản thân, trong ngực không có vết mực nào hơn.”
Đào Mặc tuy có ngốc nhưng lại không ngốc đến mức không nghe ra được hắn đang châm chọc Cố Xạ trước mặt. Bởi vậy y cũng chỉ cười gượng mà không tiếp lời.
Cố Xạ mặc cho hắn nói tùy thích rồi mới từ tốn nói:
“Mọi chuyện làm như thế nào rồi?”
Nhạc Lăng ngẩn người, lắc đầu:
“Ngữ khí này của Cố huynh thật sự là… Đương nhiên rồi. May rằng ta còn nhớ rõ ta đến từ đâu, chủ nhân là ai, bằng không còn tưởng rằng ngươi mới là chủ nhân của ta đấy.”