CHƯƠNG 100: ĐỘC THỦ SAU MÀN
Khi ngày thành thân ngày càng đến gần, động thái xử lý hôn sự của Nhạc Lăng càng lúc càng lớn, càng ngày càng gấp, ít nhiều gì cũng để lộ ra chút tiếng gió. Vì vậy có không ít người ngoài sáng trong tối đến Cố phủ hỏi thăm lai lịch của tân nương, ngay cả phu nhân của tiên sinh Nhất Chuy cũng không kìm được mà tự mình xuất trận. Nhưng hạ nhân của Cố phủ giống nhưng cùng bị câm điếc, cả đám được hỏi đều trả lời không biết khiến bọn họ bực bội mà ra về.
Trong một khoảng thời gian ngắn, tân nương của Cố phủ trở thành đề tài được bàn tán nhất ở Đàm Dương.
Sau khi Đào Mặc trở về từ Cố phủ thì nghi vấn trong lòng đã hoàn toàn tiêu tan, cũng không bận tâm bên ngoài vì chuyện này mà huyên náo đến mức khí thế ngất trời ra sao, dứt khoát trốn trong thư phòng vừa luyện chữ vừa cười ngây ngô đếm từng canh giờ qua một.
Thùng thùng thùng.
Tiếng trống vang lên như sấm bên ngoài huyện nha.
Đào Mặc ngẩn người đặt bút xuống.
Hách Quả Tử vội vã đẩy cửa bước vào, hô:
“Thiếu gia! Có người gióng trống kêu oan!”
Đào Mặc biến sắc, đặt bút xuống vang lên ‘cạch’một tiếng.
“Mau lấy quan bào của ta đến!”
Từ khi vụ án trước kết thúc đến nay đã được khoảng một tháng, Đào Mặc nhìn công đường, thoáng chốc cảm thấy có chút xa lạ.
Nha dịch đưa một đôi vợ chồng già nua mặc quần áo cũ nát tiến vào công đường.
“Tiểu nhân Võ Hữu Thái…”
“Dân phụ Võ Quách thị…”
“Bái kiến thanh thiên đại lão gia.”
Đào Mặc ôn hòa hỏi:
“Vì sao các người gióng trống?”
Võ Quách thị quỳ sụp trên mặt đất, nước mắt tuôn rơi lã chã, khóc không thành tiếng.
Nước mắt già nua của Võ Hữu Thái cũng chảy giàn giụa.
“Tiểu nhân muốn tố cáo, tố cáo Sử Thiên Sơn!”
Tim Đào Mặc đập thịch một cái. Sử Thiên Sơn không phải chính là cháu của Sử Thái sư đương triều à?
“Vì sao…?”
Kim sư gia chợt ho khan hai tiếng.
Đào Mặc nhìn lão.
Kim sư gia dùng khẩu hình nhắc nhở ‘Đơn kiện’[状纸:zhuàngzhǐ]
Đào Mặc ngẩn ra:
“Đâm chết?” [撞死:zhuàngsǐ]
(Trong trường hợp này, từ ‘đơn’ và từ ‘đâm’ có cách đọc giống nhau nhưng viết thì khác, bạn Mặc dịch nhầm khẩu hình của sư gia =])
Võ Hữu Thái hoảng sợ:
“Sao đại nhân biết là tiểu nữ đập đầu chết?”
Đào Mặc càng ngốc.
“A?”
Trên mặt Võ Hữu Thái lộ vẻ bi phẫn, kêu lên:
“Hay là đại nhân cấu kết với Sử Thiên Sơn?! Bằng không, sao đại nhân lại biết được?”
Đào Mặc không hiểu gì lại bị hàm oan. Đây thật sự là… dựa vào đâu mà nói vậy?
Kim sư gia cao giọng:
“Võ Hữu Thái to gan! Sao dám ngang nhiên ngậm máu phun người, bêu xấu đại nhân?! Đại nhân rõ ràng là hỏi đơn kiện đâu.”
Võ Hữi Thái ngẩn ra, lập tức khấu đầu hai cái:
“Tiểu nhân lỗ mãng, cầu đại nhân khai ân.”
Đào Mặc bị hết đâm chết lại đến đơn kiện xoay cho đầu óc choáng váng, phất phất tay:
“Đơn kiện đâu?”
Võ Hữu Thái run rẩy luồn tay vào trong ngực lấy ra:
“Thỉnh đại nhân xem qua.”
Nha dịch cầm đơn kiện đưa cho Đào Mặc.
Đào Mặc nhận lấy xem, nhíu mày.
Kim sư gia thức thời đi qua.
“Chủ nhân, hay là để ta… Đây là cái gì?”
Lão ngạc nhiên nhìn đơn kiện.
Đào Mặc:
“Kim sư gia nhận ra mấy chữ này?”
Kim sư gia:
“Mười ba chữ.”
Đào Mặc:
“Nhưng mấy chữ này hình như là giống nhau.”
Kim sư gia vội ho một tiếng:
“Chủ nhân, hay là chúng ta hỏi trước xem ý của đơn kiện này là gì?”
Đào Mặc:
“Ngươi có thể đọc lại một lần những lời này cho ta nghe chút?”
Kim sư gia tuy rằng cảm thấy tờ đơn kiện này vừa vô dụng lại vừa buồn cười, nhưng vẫn thì thầm từng chữ:
“Năm có nữ, mĩ, đá chơi, nữ không theo, chết, đá biến mất.”
Đào Mặc hỏi Võ Hữu Thái:
“Năm có nữ trên đơn kiện là chỉ con gái của ngươi?”
Võ Hữu Thái:
“Vâng, là tiểu nữ Võ Thiến. Tiểu nhân không biết chữ, đơn kiện là nhờ người biết chữ duy nhất trong thôn viết.”
Đào Mặc:
“Mĩ là chỉ con gái của ngươi rất đẹp?”
Võ Hữu Thái lau khóe mắt:
“Tiểu nữ từ nhỏ đã là người đẹp nổi tiếng.”
“Đá trong đá chơi là chỉ Sử Thiên Sơn?”
“Đúng là hắn!”
Vẻ mặt Võ Hữu Thái cực kỳ oán giận!
Đào Mặc:
“Chơi, là đùa giỡn?”
Trong mắt Võ Hữu Thái dâng lên nước mắt cùng lửa giận, cắn răng nói:
“Hắn, hắn ép buộc tiểu nữ… Tiểu nữ vì giữ sự trong sạch, đã đập đầu chết ở trong phòng!”
Võ Quách thị vẫn đang quỳ mọp dưới đất nghe vậy thì gần như khóc đến chết ngất. Tiếng khóc bi thương vang lên trong công đường khiến người nghe cũng không kìm được mà khóe mắt ươn ướt.
Đào Mặc nhẹ giọng nói:
“Đá biến mất, là chỉ hắn đã chạy tội sao?”
Võ Hữu Thái ôm mặt khóc:
“Là tiểu nhân vô dụng! Tiểu, tiểu nhân không ngăn được! Để cho hắn…”
Chợt có nha dịch chạy vội từ bên ngoài vào.
“Đại nhân, có một người tự xưng là Sử Thiên Sơn ở bên ngoài cầu kiến.”
Vợ chồng Võ thị sửng sốt, lập tức cùng đứng lên cả giận nói:
“Hắn, hắn còn dám đến!”
Nha dịch hai bên thấy lão định chạy ra bên ngoài thì lập tức tiến lên ngăn lão lại.
Đào Mặc nhìn Kim sư gia.
Kim sư gia gật đầu.
Đào Mặc cầm kinh đường mộc gõ nhẹ lên bàn:
“Đưa Sử Thiên Sơn vào.”
Võ Hữu Thái đột nhiên quay đầu, quỳ xuống đất dập đầu thật mạnh với Đào Mặc:
“Xin đại nhân làm chủ cho tiểu nhân!”
Công đường đang hỗn loạn thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân, một thanh niên dáng vẻ phúc hậu chậm rãi đi vào.
“Thảo dân Sử Thiên Sơn, bái kiến quan huyện đại nhân.”
Hắn nói xong thì hai chân gập lại, quỳ xuống.
Khiêm nhường cung kính như vậy không khỏi khiến Kim sư gia chấn động.
Đào Mặc:
“Ngươi có nhận ra hai người trong công đường này không?”
Sử Thiên Sơn không nhanh không chậm nói:
“Biết. Bọn họ một người tự xưng lão Võ, một người tự xưng Võ tẩu.”
“Nói láo! Nói láo! Chúng ta lúc nào…”
Đào Mặc lập tức vung tay ra hiệu về phía Võ Hữu Thái đang tức giận đến sùi bọt mép:
“Các ngươi quen nhau như thế nào?”
Sử Thiên Sơn ngẩng mặt lên nói:
“Có người giới thiệu.”
“Vì sao lại giới thiệu?”
Đào Mặc hỏi.
Sử Thiên Sơn cười gượng:
“Nói là kỹ nữ trong trại quay về quê.”
“Sử Thiên Sơn… Ngươi ngậm máu phun người!”
Võ Hữu Thái hô lên, chuẩn bị lao qua.
Kim sư gia lại có chút đăm chiêu nhìn hắn.
Sử Thiên Sơn:
“Từng lời của thảo dân đều chính xác đúng với sự thật, mong đại nhân minh giám.”
Đào Mặc:
“Nhưng ông ta nói ngươi đùa giỡn Võ tiểu thư, còn khiến cô ấy nghĩ quẩn mà tự sát.”
Sử Thiên Sơn:
“Những lời thảo dân nói có lẽ khó mà tưởng tượng nổi, nhưng lại là những câu thật sự. Thảo dân và hai vị này đích thật là được người giới thiệu mà quen biết, người kia nói ở nông thôn có một loại trại kĩ không giống bình thường, người trong trại đều giả trang thành con gái nhà cùng khổ, có một loại phong vị rất khác. Trong lòng thảo dân cảm thấy tò mò nên mới đến trước tìm hiểu cho rõ. Lúc ấy hai vị này tự xưng là lão Võ và Võ tẩu, mang theo con gái là Võ Thiến đến. Ai ngờ thảo dân vừa đi cùng cô ta vào nhà dân muốn thành chuyện tốt thì Võ Thiến kia đã đập đầu vào tường chết.”
“Nói vớ nói vẩn! Ngươi, ngươi… Ngươi… Ngươi quả thực…”
Võ Hữu Thái gần như không thở nổi, hai mắt trắng dã.
Đào Mặc vội nói:
“Mau phái người đi mời thầy thuốc đến.”
Nha dịch vừa đỡ lão nằm xuống vừa chạy ra đi mời thầy thuốc.
Sử Thiên Sơn quỳ gối ở bên cạnh lạnh nhạt nhìn vợ chồng Võ thị.
Đào Mặc không biết làm sao nhìn về phía Kim sư gia.
Kim sư gia:
“Việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ, chi bằng để lại rồi lần sau xử tiếp.”
Đào Mặc gật đầu, nâng tay cầm kinh đường mộc lên vỗ mạnh xuống:
“Cứu người quan trọng hơn. Vụ án này để lại, ngày sau xử tiếp!”
Sử Thiên Sơn:
“Thảo dân ở ngay trong khách *** An Bình, nếu như đại nhân có chuyện muốn hỏi thì cứ đến tìm thảo dân.”
Đào Mặc nhìn hắn một cái, không nói gì vuốt cằm.
Quay lại thư phòng, lão Đào và Hách Quả Tử đã sớm nghe nói nên chạy đến đây.
Hách Quả Tử:
“Vợ chồng Võ thị kia thật là đáng thương! Sử Thiên Sơn quá vô sỉ!”
Kim sư gia:
“Việc này chỉ e không đơn giản như vậy.”
Hách Quả Tử:
“Chẳng lẽ ông thực sự tin vào lời khai đầy rẫy sơ hở của Sử Thiên Sơn?”
Kim sư gia:
“Ngươi không tin?”
Hách Quả Tử:
“Chỉ cần là người biết nghĩ đều sẽ không tin! Nữ tử nhà ai lại vô duyên vô cớ đi đập đầu chết?! Chẳng lẽ là vì muốn hãm hại hắn?”
Kim sư gia:
“Nếu như chỉ cần là người biết nghĩ đều sẽ không tin, vậy vì sao hắn phải nói như thế?”
Hách Quả Tử:
“Nói không chừng là hắn tự kiêu với chỗ dựa vững chắc là Sử Thái sư, cho nên thuận miệng bịa ra một lời nói dối, muốn qua loa cho xong.”
Lão Đào thấy Kim sư gia cau mày thì hỏi:
“Sư gia phát hiện ra có chỗ không ổn?”
Kim sư gia:
“Ta thấy cử chỉ cùng cách nói năng của Sử Thiên Sơn không giống kẻ sẽ bị sắc dục làm mờ mắt.”
Hách Quả Tử:
“Cũng có thể là Vũ cô nương kia có dung mạo giống như thiên tiên, khiến hắn kìm lòng không được chăng?”
Kim sư gia:
“Đây chỉ là một lí do. Thứ hai, Võ Hữu Thái kia… dường như có điều giấu diếm.”
“Phải không?”
Trong mắt lão Đào lóe lên một tia sáng.
Kim sư gia:
“Hắn nói mình không biết chữ, đơn kiện là do người trong thôn viết. Nhưng nhìn đơn kiện kia thì khả năng của người biết chữ duy nhất trong thôn kia cũng tương đối… có hạn. Nếu đã như vậy, sao hắn lại có thể nói được ra lời ngậm máu phun người như thế?”
Hách Quả Tử kinh ngạc:
“Chẳng lẽ ông thật sự hoài nghi bọn họ là vì muốn hãm hại Sử Thiên Sơn? Nhưng Sử Thiên Sơn là cháu của Sử Thái sư đương triều mà, ai dám hãm hại hắn?”
Lão Đào:
“Các ngươi có cảm thấy cách làm này dường như đã từng nhận biết hay không?”
Mắt Kim sư gia sáng lên:
“Hoàng Quảng Đức?”
Hách Quả Tử nhíu mày:
“Sao lại có liên quan đến Hoàng Quảng Đức ở đây?”
Kim sư gia:
“Không phải là có liên quan đến gã. Chỉ là nhớ đến người tiều phu gánh tội thay kia mà thôi, đều là người trung thực.”
Hách Quả Tử:
“Việc này có lợi gì cho Hoàng Quảng Đức? Nhỡ như chuyện bại lộ, còn có thể đắc tội Sử Thái sư nữa.”
Kim sư gia:
“Nếu không bại lộ thì sao? Nếu như chủ nhân định tội của Sử Thiên Sơn thì sẽ thế nào?”
Hách Quả Tử biến sắc:
“Mượn dao giết người?!”
Kim sư gia:
“Nhưng mà, gã có lẽ không ngờ rằng Sử Thiên Sơn cũng không phải kẻ ngu ngốc, ngược lại còn chủ động đi đầu thú. Đến lúc ấy, gã ngược lại còn rơi vào thế bị động.”
Đào Mặc:
“Việc cấp bách, vẫn phải tìm ra chân tướng.”
Kim sư gia:
“Không sai. Ta đi tìm vợ chồng Võ thị rồi đến nơi xảy ra việc nhìn xem.”
Đào Mặc:
“Ta đi cùng với ông.”
“Được. Đúng rồi…”
Kim sư gia chần chừ một chút rồi nói với Hách Quả Tử:
“Ngươi đi mời Thôi Điển sử đến cùng đi.”
Lão vốn muốn đẩy Thôi Quýnh đến huyện khác rồi tìm một Điển sử về thay thế, nhưng trước mắt mọi chuyện đang bận rộn, việc này đành phải tạm gác lại.
Hách Quả Tử vừa nghe đến Thôi Điển sử thì cực kỳ không muốn.
“Kẻ chân ngoài dài hơn chân trong như vậy, gọi hắn đến làm gì?”
Kim sư gia:
“Đây là án mạng, đương nhiên phải gọi hắn, ngoài ra còn phải mời người kiểm tra thi thể đến.”
Hách Quả Tử bĩu môi rồi đi.
Kim sư gia:
“Ta đi tìm vợ chồng Võ thị.”
Lão Đào:
“Ta đi chuẩn bị xe.”
Thoáng cái trong phòng đã chỉ còn lại Đào Mặc.
Đào Mặc nhìn thư phòng trống không, chợt nảy ra một suy nghĩ trong đầu. Sau khi thành thân rồi thì y có thể tùy ý tùy chỗ gặp Cố Xạ rồi hỏi ý kiến của hắn đúng không?
Chỉ còn lại hai ngày.
Vợ chồng Võ thị ở trong thôn Võ gia cạnh huyện Đàm Dương. Bọn họ ở ngay đầu thôn, mọi người muốn đi vào thôn đều phải đi qua nhà họ.
Võ Hữu Thái bị thầy thuốc châm cho hai châm thì cảm xúc đã ổn định hơn rất nhiều, khóc lóc kể lể với Đào Mặc:
“Đêm đó Sử Thiên Sơn đến gõ cửa tìm nơi ngủ trọ, chúng tôi liền mời hắn vào nhà, ai ngờ, ai ngờ… Lại làm hại khuê nữ nhà chúng tôi!”
Võ Quách thị bất chợt ôm lấy một đống chăn ở trên giường bắt đầu gào khóc.
Võ Hữu Thái đi qua nhẹ nhàng vỗ bờ vai của bà ta.
Kim sư gia hỏi:
“Không biết Võ Thiến là ở đâu…”
Võ Hữu Thái dùng tay áo lau nước mắt, một ngón tay chỉ về vị trí phía sau Hách Quả Tử.
Hách Quả Tử hoảng sợ, vội vàng né tránh.
Kim sư gia và Đào Mặc đều nghiêng qua đó.
Quả nhiên hai người nhìn thấy một vết máu đã biến thành màu đen. Căn nhà họ ở là một ngôi nhà bằng đất, nhìn kỹ thì thấy đã có vết nứt rạn, có thể thấy được va chạm lúc đó là dùng hết sức.
Kim sư gia:
“Thi thể của Võ Thiến ở đâu?”
Võ Hữu Thái khóc ròng:
“Đã chôn cất rồi.”
Kim sư gia:
“Chôn ở đâu?”
Võ Hữu Thái và Võ Quách thị liếc nhau.
Võ Hữu Thái:
“Bãi tha ma.”
Kim sư gia nhướn mày.
Ngoài cửa có tiếng động truyền đến, Thôi Quýnh mang theo người kiểm tra thi thể đến.
“Thôi Điển sử.”
Kim sư gia ôm quyền.
“Kim sư gia.”
Thôi Quýnh bất an đáp lễ, ánh mắt không kìm được nhìn về phía Đào Mặc. Từ sau khi Đào Mặc trở về từ thành Đàm thì hắn vẫn luôn bị vây trong sự bất an. Hắn không biết vì sao Tri phủ dễ dàng buông tha cho Đào Mặc như vậy, chỉ biết là đủ loại dấu hiệu cho thấy Đào Mặc đã biết hắn làm chuyện gì ở sau lưng. Ngay cả vài lần hắn đến nha môn cũng bị ăn canh đóng cửa, chỉ có thể liên lạc qua thư của Kim sư gia. Nhưng nếu nói là Đào Mặc đã biết, ngoại trừ tránh né không gặp ra thì y lại chưa từng làm gì với hắn, đủ loại hành động liên tục khiến hắn nhìn mà cảm thấy choáng váng như ở trong sương mù.
Kim sư gia:
“Thôi Điển sử có quan điểm thế nào về vụ án này?”
Thôi Quýnh ở nha môn nhiều năm, cũng xếp vào không ít tâm phúc, vụ án này đương nhiên đã rơi vào trong tai hắn.
Thôi Quýnh tỏ ra mờ mịt:
“Không biết Kim sư gia đang nói đến vụ án nào?”
Kim sư gia vô cùng khinh thường kiểu làm ra vẻ này của hắn, nhưng ngoài miệng vẫn nói rõ lại vụ án này một lần.
Thôi Quýnh không biết trong lòng Đào Mặc suy nghĩ gì, cũng không biết Sử Thiên Sơn có lai lịch ra sao, nhưng với phong cách của Đào Mặc bình thường thì biết y một lòng muốn làm thanh quan, làm quan tốt, liền thuận theo nói:
“Đương nhiên không thể để Vũ cô nương hàm oan mà chết.”
Kim sư gia lạnh nhạt:
“Vậy à? Đúng rồi, Võ Hữu Thái nói thi thể của Vũ cô nương ở bãi tha ma, còn phải làm phiền Thôi Điển sử đi đến đó một chuyến.”
Nghe được ba chữ ‘bãi tha ma’, dạ dày Thôi Quýnh không ngừng cuộn lên khí chua, trên mặt vẫn phải đeo nụ cười:
“Nên làm, nên làm. Nhưng không biết Vũ cô nương có dáng vẻ ra sao? Bị táng ở vị trí nào?”
Võ Hữu Thái:
“Ta biết. Ta đưa các ngài đến đó.”
Thôi Quýnh nhìn về chỗ Đào Mặc thì thấy Đào Mặc đang an ủi Võ Quách thị. Hắn do dự một chút rồi cao giọng hô:
“Đào đại nhân!”
Đào Mặc quay đầu nhìn hắn.
Thôi Quýnh:
“Hạ quan nhất định sẽ tìm được thi thể của Võ cô nương về!”
“Tốt.”
Đào Mặc lại quay đầu đi an ủi Võ Quách thị.
Thôi Quýnh tự cảm thấy bản thân vấp phải một cái đinh mềm, không khỏi ngượng ngùng rời đi.
Kim sư gia đi đến bên cạnh Đào Mặc, thấp giọng nói:
“Chủ nhân, thời gian không còn sớm, chúng ta đi về chờ tin tức đi.”
Võ Quách thị nắm chặt tay Đào Mặc nức nở:
“Xin đại nhân nhất định phải nghiêm trị Sử Thiên Sơn để an ủi vong linh của con gái ta dưới suối vàng.”
Đào Mặc cam đoan:
“Ta nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng.”