CHƯƠNG 82: RA SAU ĐẾN TRƯỚC
Diêu sư gia và Liễu Sùng Phẩm cũng không phải kẻ mặt mỏng. Cho dù một bàn của Đào Mặc đối đãi lạnh lùng, thản nhiên lại xa cách với bọn họ, hai người bọn họ vẫn có thể thì thầm trò chuyện tự vui vẻ với nhau.
Nhưng lâu dần, mắt thấy đồ ăn trên bàn đã vơi bớt mà đề tại lại vẫn quẩn quanh như trước mãi không chịu đi vào chủ đề chính, Diêu sư gia không khỏi có chút sốt ruột, hắn liếc mắt nhìn ra bên ngoài, hai bộ khoái nâng đôi mắt tràn đầy trông mong nhìn hắn.
Diêu sư gia nâng tay, đám bộ khoái mừng rỡ nhận lệnh rời đi.
“Ngươi muốn làm gì?”
Hách Quả Tử lạnh lùng hỏi.
Diêu sư gia ngẩn ra, lúc này mới phát hiện vị trí tay mình giơ lên vừa khéo đối diện với gáy của Đào Mặc, nhìn qua thật sự giống như muốn đánh Đào Mặc, hắn vội vàng buông tay xuống rồi cười gượng:
“Bả vai có hơi tê mỏi, muốn hoạt động một chút.”
Hách Quả Tử lầm bầm:
“Tê mỏi sao còn không về nhà đi!”
Kim sư gia:
“Nếu như Diêu sư gia không khỏe thì chi bằng về nhà nghỉ ngơi trước?”
Từ ngữ lão dùng tuy rằng dễ nghe hơn rất nhiều, nhưng vẫn mang ý hạ lệnh đuổi khách.
Diêu sư gia đương nhiên sẽ không đi. Hắn rất vất vả mới mời được các đại nho trong thành, còn chưa nhìn thấy kết quả thì sao có thể nói đi là đi? Hắn đáp:
“Sắc trời còn sớm, ta cũng chưa thấy mệt.”
Cố Tiểu Giáp buông đũa xuống ‘cạch’ một cái, nhìn bóng đêm bên ngoài rồi lạnh lùng nói:
“Dạo gần đây kẻ không hiểu biết đúng là càng ngày càng nhiều!”
Liễu Sùng Phẩm bắt đầu ngồi không yên, liên tục đưa mắt liếc nhìn Diêu sư gia.
Diêu sư gia cũng nào có dễ chịu? Từ khi hắn trở thành sư gia đắc lực nhất bên cạnh Tri phủ thì chưa từng phải hưởng cảm giác bị châm chọc khiêu khích như vậy bao giờ. Nhưng mà hắn biết, nếu như lúc này hắn không chống đỡ được những lời châm chọc khiêu khích này, lúc quay về e rằng sẽ phải ăn gậy của Tri phủ. Hắn ra vẻ không hiểu tiếp tục nói chuyện tào lao về con người và phong tục ở thành Đàm.
Liễu Sùng Phẩm thật ra đã chuẩn bị đi rồi. Mục đích gã đến đây chính là Cố Xạ, nếu như không thể gặp được Cố Xạ thì gã có ngồi nữa cũng vô ích. Nhưng người dẫn gã đến là Diêu sư gia, Diêu sư gia không đi thì gã cũng không tiện bỏ lại người kia rồi đi trước, không khéo lại sinh thêm hiềm khích. Gã đành phải tiếp tục ngồi lại, vẻ vui sướng hăng hái lúc nói chuyện không còn tràn đầy như vừa rồi nữa.
Ngồi thêm một lát thì đám người Đào Mặc cũng dùng bữa xong. Lão Đào tính toán thời gian thấy không còn sớm nữa nên nói với Đào Mặc:
“Ngày mai thiếu gia còn phải dậy sớm đúng không? Hay là đi nghỉ ngơi sớm nhé.”
Đào Mặc tuy không thông minh lắm nhưng vẫn là có chút năng lực, liền phụ họa theo:
“Được.”
Diêu sư gia vội vàng lên tiếng:
“Đào đại nhân xin dừng bước!”
Đào Mặc dừng chân nhìn hắn.
Suy tính trong lòng Diêu sư gia xoay chuyển thật nhanh, bật thốt lên:
“Đào đại nhân không muốn biết ai là kẻ đã tố cáo ngài sao?”
Đám người Kim sư gia và lão Đào nhìn hắn. Lúc này Diêu sư gia ngược lại trở nên rất tỉnh táo, hắn ung dung nói:
“Nói ra thật xấu hổ. Trước khi gặp Đào đại nhân thì ta nhẹ dạ tin vào lời nói của một bên, trong lòng có sẵn một vài thành kiến với Đào đại nhân, lúc này mới liên lụy mà hiểu lầm cả Cố công tử, hiện giờ nghĩ lại quả thực là vạn phần hối hận. May mắn là trời cao có mắt, mọi chuyện cuối cùng đã tra ra manh mối, mới miễn cho Đào đại nhân tránh được chuyện tai bay vạ gió này.”
Đào Mặc:
“Ta không biết việc này là do ai tố cáo, nhưng lời nói của người đó cũng không hề sai. Lúc khám nghiệm thi thể ta quả thực chưa từng có mặt, mà những món tiền từ thủ hạ đưa lên, dù không phải ý của ta nhưng dù sao cũng đã nhận. Nếu Tri phủ đại nhân lại muốn bắt ta nữa thì ta cũng không có một câu oán hận.”
“Đào đại nhân chê cười rồi.”
Diêu sư gia đáp.
“Manh mối của chuyện này đã được tra ra. Mặc dù Đào đại nhân có sai, nhưng cũng chỉ là chút sai lầm nhỏ bé không đáng kể đến. Kẻ kia biến sai nhỏ của đại nhân thành tội lớn, rõ ràng là muốn báo thù riêng, có mưu đồ khác.”
Kim sư gia thận trọng dò hỏi:
“Không biết kẻ mà Diêu sư gia nhắc đến rốt cuộc là người phương nào?”
Diêu sư gia hạ giọng:
“Việc này ta vốn là không biết, Tri phủ đại nhân cũng không muốn nói cho ta biết. Hôm nay ta nói cho mọi người, cũng xin mọi người giữ bí mật này.”
Đám người Kim sư gia và lão Đào biết thừa rằng trong lòng hắn đang muốn nói chết đi được nhưng vẫn cố tình bày ra dáng vẻ ban ơn này, thầm cảm thấy buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn phối hợp diễn cùng:
“Đương nhiên, sư gia yên tâm.”
Diêu sư gia:
“Thực ra kẻ đó là… Điển sử Thôi Quýnh của huyện Đàm Dương.”
Kim sư gia thầm lắc đầu. Nghĩ đến Thôi Quýnh kia ở huyện Đàm Dương nhiều năm như thế, quan huyện đến nhậm chức đã thay đổi rất nhiều mà hắn vẫn ngồi im sừng sững ở chức vị Điển sử không hề thay đổi thì cũng có thể thấy được bản lĩnh. Không ngờ lần này hắn lại lật thuyền trong mương, không nói đến chuyện đã đắc tội Đào Mặc và Cố Xạ, hắn còn thông đồng với một tên tiểu nhân tráo trở như thế kia, thực sự có thể nói là thông minh quá sẽ bị sự thông minh làm hại.
Diêu sư gia thấy dáng vẻ của bọn họ đều là thấy biến mà không sợ hãi thì đáy lòng đã lạnh mất gần nửa. Hay là bọn họ đã biết từ sớm? Vậy việc hắn đã làm chẳng phải là không thể quên đi? Lợi thế trong tay đã mất mất một cái, hắn chỉ có thể trông đợi vào việc những vị đại nho kia có thể lay chuyển được Cố Xạ.
Có lẽ là vì lòng hắn thúc giục quá gấp gáp, đã thực sự thúc giục được những người đó đến đây.
Nhìn thấy năm sáu vị văn sĩ đã qua tuổi bán trăm đi vào cửa chính của khách ***, Kim sư gia và lão Đào đã biết là trong hồ lô của hắn bán thuốc gì. Cố Tiểu Giáp không nhìn nổi nữa, bước thẳng lên lầu.
Mấy văn sĩ kia vừa đi vào đã kích động nhìn khắp nơi xung quanh, tìm kiếm mấy lần không được mới miễn cưỡng đáp lời với Diêu sư gia.
Diêu sư gia đứng ở một bên đều thu tất cả vào trong lòng, lửa giận bốc cao bừng bừng nhưng vẻ mặt lại không lộ chút vẻ gì mà nói chuyện với bọn họ, cho đến khi bọn họ hỏi về Cố Xạ thì mới đưa một ngón tay chỉ về phía Đào Mặc:
“Muốn gặp Cố công tử thì phải nhờ Đào đại nhân dẫn đến gặp mặt.”
Đào Mặc:
“Huyền Chi có thương tích trên người, không tiện xuống giường.”
Hai chữ Huyền Chi giống như ngọn lửa thắp sáng ánh mắt của mấy vị đại nho. Bọn họ vội vàng nói không sao, mình thực ra là đến thăm bệnh thôi.
Kim sư gia thấy Diêu sư gia đứng một bên khoanh tay nhìn thì vội đứng ra cười nói:
“Cố công tử cần tĩnh dưỡng, chúng tacũng không dám quấy rầy.”
Nhóm đại nho có vài phần không vui. Tuy bọn họ kính ngưỡng tài học của Cố Xạ nhưng dù sao vẫn mang vài phần cốt khí của văn nhân, lại thêm tự nhận mình là trưởng bối của Cố Xạ, tự mình đến cửa thăm Cố Xạ như vậy đã là nể mặt, nếu Cố Xạ còn đóng cửa không gặp khách thì thật sự là ngông cuồng quá mức!
Kim sư gia liên tục trấn an.
Liễu Sùng Phẩm đột nhiên dựa sát vào Đào Mặc thấp giọng nói:
“Đào đại nhân, xin đừng làm khó cho nỗi khổ tâm của chúng ta, xin hãy dẫn chúng ta đi gặp mặt đi. Nếu như việc này thành công, cuộc đời của Sùng Phẩm cũng không còn gì tiếc nuối nữa.”
Gã dựa vào gần như vậy, bả vai kề sát bả vai y, hơi thở cũng theo từng lời nói nhẹ phất qua vành tai y, vừa ấm vừa ngứa khiến mặt y lại không kìm được mà đỏ bừng.
“Việc này… ta không làm chủ được.”
Liễu Sùng Phẩm thấy ngữ khí của y mềm mỏng hơn thì thầm mừng rỡ, giọng nói càng thêm dịu dàng:
“Chỉ là mời đại nhân truyền đạt dùm cho. Nếu như Cố công tử thật sự không muốn gặp chúng ta…”
Âm cuối của gã kéo thật dài, ngữ điều tràn đầy ấm ức và bất đắc dĩ.
Đào Mặc nhíu mày. Trong lòng y cực kỳ không muốn quấy rầy Cố Xạ, nhưng ngẫm nghĩ một lát lại cảm thấy dù sao bọn họ cũng là đến tìm Cố Xạ, việc này không nên do mình làm chủ, nên đi thông báo. Y nghĩ vậy liền gật đầu:
“Ta đi hỏi một chút, ngươi chờ nhé.”
Kim sư gia thấy y lên lầu thì muốn ngăn cản, nhưng vừa xoay người đi lại bị lão Đào túm chặt cánh tay.
Đào Mặc đi vào trong phòng Cố Xạ, Cố Tiểu Giáp đang nằm ở gian ngoài, thấy y đến cũng không thèm nhúc nhích dù chỉ một chút, mũi còn phát ra tiếng hừ nhẹ tỏ vẻ khinh bỉ. Loại đối xử này Đào Mặc cũng không phải mới chịu lần đầu tiên, cũng không suy nghĩ sâu xa mà đi thẳng vào buồng trong nói với Cố Xạ:
“Đại nho của thành Đàm đang ở tầng dưới, muốn gặp huynh.”
Cố Xạ thản nhiên đáp:
“Không gặp.”
Chân Đào Mặc xê dịch một chút, bỏ thêm một câu:
“Những người đó rất có thành ý.”
Y nói câu này thật ra không phải vì đám người Liễu Sùng Phẩm cầu xin, mà xét về việc này thì y không muốn Cố Xạ bỏ qua cơ hội. Cho nên sau khi y nói xong, thấy Cố Xạ vẫn thờ ơ thì y vốn đã định rời đi, ai ngờ Cố Tiểu Giáp nằm ở bên ngoài bất chợt ngồi bật dậy, lớn tiếng nói:
“Ngài đừng cho là ta không nhìn ra. Cái gì mà rất có thành ý? Rõ ràng là ngài thấy dáng vẻ của Liễu gì đó kia rất khá, động lòng biến thái nên muốn nịnh nọt gã!”
Đầu Đào Mặc nổ ầm một tiếng, mặt lập tức đỏ bừng.
“Ta không có.”
Cố Tiểu Giáp lạnh lùng nhìn y:
“Còn nói không có. Ngài nghĩ rằng ta không thấy được ngài nhìn gã rồi đỏ mặt chắc?”
Đào Mặc sững người. Y cũng không biết nên giải thích thế nào, nhìn thấy người có dáng vẻ xinh đẹp y luôn nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần, mặt đương nhiên cũng vì thế mà hồng lên. Nhưng nếu như nói y có suy nghĩ không đứng đắn với Liễu Sùng Phẩm kia thì quả thực là trăm ngàn không phải, nếu nói thật hiện tại y có ý nghĩ không an phận với ai thì chỉ có…
Y len lén đưa mắt nhìn về phía Cố Xạ liền thấy vẻ mặt Cố Xạ sâu xa khó hiểu, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Cố Tiểu Giáp thấy Cố Xạ không có chút phản ứng, lòng đau như cắt mà hô lên:
“Công tử, ngài vì y như vậy, không ngờ rằng y là một kẻ đáng khinh đến thế!”
Cố Xạ không hề phản ứng lại, chỉ nói với Đào Mặc:
“Kêu bọn họ vào đây đi.”