CHƯƠNG 1: TÂN QUAN NHẬM CHỨC
“Vượt qua ngọn núi này chính là huyện Đàm Dương.”
Lão Đào rụt vai lại cúi đầu bóc vỏ quýt, dáng vẻ thờ ơ nói.
Đào Mặc nhịn không được nhấc tấm mành lên.
Gió lạnh vào đông lập tức vù vù thổi quét vào, bên ngoài được bọc trong một mảnh trắng bạc không nhìn thấy được gì cả. Hách Quả Tử đang đánh xe quay đầu lại hỏi:
“Thiếu gia có dặn dò gì không?”
“Không có gì.”
Đào Mặc bị đông lạnh đến mức toàn thân run rẩy, vội vàng buông tấm mành xuống.
Lão Đào bóc vỏ quả quýt xong rồi liền đưa cho y.
Quả quýt để lâunên đã hơi khô, ăn vào miệng lại thấy rất ngọt ngào. Đào Mặc ăn ngay mấy múi rồi mới nhét chỗ còn lại vào trong tay lão Đào.
Lão Đào cũng không khách sáo lập tức ăn hết ngay.
Đào Mặc theo bản năng thò tay vào trong ngực tìm khăn thơm lau miệng, nhưng tay vừa đưa vào trong lòng ngực liền nhớ ra cái khăn thơm kia trước đó đã bị mình ném vào trong lò đốt, trong lòng không khỏi có chút tiếc hận. Quyến luyến đàn hương nhiều năm như vậy chỉ còn lại chiếc khăn thơm ấy làm kỷ niệm, không ngờ rằng cuối cùng cũng vẫn không giữ được.
“Thiếu gia, lạnh không?”
Lão Đào dịch lò sưởi về phía trước.
“Không lạnh.”
Tâm tình Đào Mặc bị đè nén, ngồi một lát liền thiếu kiên nhẫn nói:
“Nghe nói huyện Đàm Dương nhiều nhà giàu có, sợ là không dễ chung sống.”
Lão Đào:
“Người tốt bị kẻ khác bắt nạt. Nếu thiếu gia sợ bọn họ, bọn họ tự nhiên là sẽ lấn lên đầu ngài.”
“Sao ta lại sợ bọn họ?”
Âm lượng của Đào Mặc tăng cao hơn một chút.
“Ta nhất định phải làm một vị quan tốt!”
Mí mắt đang buồn ngủ của lão Đào cuối cùng cũng lấp lóe vài tia sáng rực.
“Thiếu gia nhất định có thể làm được.”
Đào Mặc dường như đã nhìn thấy cảnh tượng bản thân mình biến thành ‘Đào Thanh Thiên’ được dân chúng khắp hai bên đường chào đón, chợt cảm thấy tương lai là một mảnh rạng rỡ.
Thùng xe đột nhiên nhoáng lên một cái.
Cái gáy của Đào Mặc bất ngờ va lên vách thùng xe, thân thể nửa ngửa ra phía sau rồi ngã vào một góc của thùng xe.
Bởi vì lão Đào ngồi đối diện với y nên tình hình tốt hơn một chút, đúng vào thời điểm mấu chốt thì hai tay chống được lên vách thùng xe, không quá chật vật giống như y.
Hách Quả Tử nhấc tấm mành lênthò đầu vào mang theo vẻ mặt thảm thương:
“Bánh xe hỏng rồi.”
Gió thổi sắc bén.
Đào Mặc cố gắng rụt cổ, muốn vùi cả đầu vào trong cổ áo.
“May mắn là cách huyện Đàm Dương cũng không xa, chúng ta đi bộ đến nhậm chức cũng được.”
Lão Đào nói với Hách Quả Tử:
“Tháo ngựa ra để chở hành lý. Xe này chờ thiếu gia vào đến huyện nha rồi thì phái người đến lấy sau đi.”
Đào Mặc đành phải ra khỏi xe đi xuống.
Hách Quả Tử:
“Không biết Huyện lão gia tiền nhiệm đã đi chưa. Nếu vẫn chưa đi thì chúng ta sợ là sẽ không có chỗ ở.”
Lão Đào:
“Ta đã hỏi thăm rồi. Huyện lão gia trước là bệnh chết, người nhà đã sớm khâm liệm cho ông ta đưa về quê nhà.”
Hách Quả Tử lầm bầm:
“Thế thì lại càng hỏng bét hơn, ngay cả một lời nhắc nhở cũng không có.”
Lão Đào:
“Gấp cái gì? Không có Huyện lão gia thì vẫn phải có Huyện thừa, Chủ bộ và Điển sử, có lẽ còn có cả Sư gia. Những người này đều thông hiểu khôn khéo hơn Huyện lão gia nhiều lắm.”
Hách Quả Tử lúc này mới không nói gì nữa, lưu loát dỡ hành lý xuống rồi lập tức gói gọn lại.
Đào Mặc đứng ở bên đường, thân thể càng không ngừng run rẩy.
Lão Đào lấy lò sưởi ra đưa cho y cầm.
“Ít nhiều gì cũng ấm áp hơn một chút.”
Đào Mặc miễn cưỡng vươn hai ngón tay từ trong tay áo ra cầm lấy.
Một hàng ba người cùng một con ngựalại lên đường.
Băng tuyết che kín mặt, dưới chân lại trơn ướt.
Hách Quả Tử ngã đến ba lần liền cuối cùng mới tìm ra được cách đi.
Đào Mặc vốn cũng té ngã, nhưng mỗi lần đều được lão Đào đỡ lấy. Đừng nhìn ông đã già, thế nhưng lại là người nện bước vững vàng nhất trong cả ba người.
Lằng nhằng mất thời gian như thế nhưng cuối cùng cũng chạy kịp đến nơi trước khi cửa thành đóng.
Đã đi lâu trong rừng núi không người, đột nhiên gặp được tiếng người ồn ào, ba người đềusinh ra cảm giác giật mình giống như vừa tỉnh ngủ.
Hách Quả Tử xoa xoa khóe mắt:
“Về sau nơi này chính là nhà.”
Lão Đào:
“Chưa chắc đã là cả đời.”
Hách Quả Tử trừng to mắt:
“Ông nói thiếu gia sẽ bị cách chức?”
“Hừ.”
Lão Đào vội phun một ngụm nước miếng xuống đất, đưa tay vỗ đầu hắn, không vui nói:
“Không thể là thăng chức sao?”
Hách Quả Tử cười gượng dắt ngựa chuồn về phía trước.
Đào Mặc cùng lão Đào đi xa xa theo sát phía sau hắn.
Có lẽ là vì có hơi người, Đào Mặc cảm thấy đầu óc hỗn loạn cuối cùng cũng tỉnh táo được một chút.
Hách Quả Tử đi theo con đường phía đông, một đường tìm được cổng huyện nha rồi gõ cửa trình thiếp.
Chờ đến khi Đào Mặc tới nơi thì người ở bên trong đã đi ra tiếp đón.
“Nghe nói lão gia phải qua tháng giêng mới đến, không ngờ trước năm mới đã đến đây rồi. Thật là không kịp tiếp đón từ xa.”
Người nọ thấy Đào Mặc tò mò nhìn lão liền tự giới thiệu:
“Ta là sư gia hình danh của Huyện thái gia tiền nhiệm Trương Kinh Viễn, tiểu sinh họ Kim, lão gia gọi ta Kim sư gia là được.”
Đào Mặc thành thành thật thật mà gọi một tiếng.
“Kim sư gia.”
Ánh mắt Kim sư gia sáng như đuốc, đảo một vòng giữa ba người rồi dừng lại trên người lão Đào.
Lão Đào:
“Tiểu nhân là thủ vệ đi theo chủ nhân đến.”
Lời của ông khiêm tốn, nhưng Kim sư gia lại nhìn ra được đây mới là người khó đối phó trong ba người, lập tức cười ha ha:
“Lão gia ngàn dặm đến nhậm chức, nên vào nhà bàn bạc. Mời.”
Lão Đào thấy lời từ miệng lão ra rất khách sáo, bên ngoài lại hoàn toàn không coi Đào Mặc ra gì thì không khỏi thầm nhíu mày.
Đi vào nhị đường, Kim sư gia đột nhiên dừng bước dẫn Đào Mặc lên ghế trên, bản thân mình thì ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh dưới tay.
Đào Mặc nghi hoặc nhìn về phía lão Đào.
Lão Đào:
“Thiếu gia đã đi đường cả một ngày, quả thực mệt mỏi. Vì sao sư gia không dẫn vào trong nội đường?”
Kim sư gia giật mình kinh ngạc, lập tức vỗ trán:
“Ta quả thực là hồ đồ. Nhưng Trương đại nhân tiền nhiệm lúc lâm chung vẫn luôn vì chuyện không thể tự mình hoàn thành việc giao lại ấn quan cho Huyện lão gia tân nhiệm mà canh cánh trong lòng, cho nên nếu lão gia có thể cố gắng kiên trì, xin hãy đưa công văn nhậm chức ra đây, cũng tiện cho ta làm tốt việc giao ấn quan cho đại nhân, cũng gỡ bỏ được trọng trách trên người.”
Lãomang thương mang gậy, rõ ràng là không để cho người khác đường sống.
Đào Mặc đành phải lấy công văn nhậm chức ra đưa cho lão, lại cùng đi vào thư phòng tiếp nhận ấn quan. Cố gắng chống đỡ đến được giờ phút này, y đã có chút hết chịu đựng nổi, trên người rét run từng hồi, răng run rẩy va vào nhau lách cách. Y sợ lão Đào vào Hách Quả Tử lo lắng nên đành phải lùi sang một bên thầm nhẫn nại.
Lão Đào thấy Kim sư gia xoay người muốn đi thì vội kêu lên:
“Kim sư giađi đâu vậy?”
Kim sư gia cười nói:
“Chủ nhân của ta là Trương đại nhân, hiện giờ Trương đại nhân đã mất, việc nhờ vả cũng đã hoàn thành, đương nhiên không cần phải ở lại làm gì nữa.”
Lão Đào nói:
“Kim sư gia sao lại nói những lời ấy? Thiếu gia nhà ta mới nhậm chức, đang là lúc vô cùng cần dùng người.”
“Người chết vì tài, chim chết vì mồi.”
Kim sư gia cười hắc hắc nhìn Đào Mặc:
“Lão gia mới dùng năm nghìn hai mua được một chức quan huyện thì có thể thấy được là người lắm tiền nhiều của, không lo có thân sĩ ùn ùn kéo đến đầu quân, sao có thể cần dùng đến ta? Theo như ta thấy, trong ranh giới của huyện Đàm Dương này không dễ có được một vụ kiện, có rồi tìm một tụng sư hoặc sư gia cũng là vô cùng đơn giản.”
(tụng sư: thầy cãi/thầy kiện, công việc của họ giống như luật sư thời bây giờ)
Lão Đào còn muốn khuyên nữa nhưng Kim sư gia kia đã phất tay áo rời đi.
Hách Quả Tử oán giận:
“Tính tình người này cũng hay nhỉ.”
Lão Đào nhìn về phía Đào Mặc giống như đang trách cứ y lúc ấy không nói được lời nào, lúc này lại thấy môi y đã phát tím, ánh mắt mờ mịt thì mới lắp bắp kinh hãi, đưa tay ra sờ trán ythấy quả nhiên là nóng hầm hập, vội nói với Hách Quả Tử:
“Đi, nhanh đi mời thầy thuốc!”
Hách Quả Tử lên tiếng nhận lệnh rồi vội vàng chạy ra bên ngoài.
Lão Đào đỡ lấy Đào Mặc dìu vào phòng trong.
Hành lý bọn họ mang theo không nhiều lắm, lại đã đánh mất một ít ở trên đường, cuối cùng còn lại đều là vài vật quý giá nhưng không có tác dụng chống rét.
Lão Đào đành phải lục tung khắp nơi để tìm lại những đồ vật cũ mà Huyện lão gia tiền nhiệm để lại, không ngờ thật sự tìm ra được hai bộ chăn đệm. Ông vội vàng trải ra để Đào Mặc nằm xuống, đốt lò sưởi lên một lần nữa đặt ở bên giường, lại tự mình đi nấu nước.
Chờ ông nấu nước xong quay về vẫn không thấy bóng dáng Hách Quả Tử đâu, nghĩ rằng là mới đến chưa quen cuộc sống ở đây nên tìm không được đúng chỗ. Ông lại nghĩ đến Đào Mặc xưa nay sợ nhất là bị lạnh, trước đây mỗi khi đến mùa đông đều cuộn mình trong ổ chăn không chịu đi ra, lần này vì muốn làm một vị quan tốt nên cố ý đi nhậm chức trước thời hạn, trong lòng không khỏi cảm thấy vừa vui mừng lại vừa khổ sở.
Ông bưng nước ấm đi vào trong phòng, chợt nghe thấy Đào Mặc ở trên giường đang mơ mơ màng màng gọi người.
Đi đến gần mới nghe thấy là y đang gọi ‘Cha’.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Hách Quả Tử dẫn thầy thuốc đi vào.
Lão Đào lùi bước sang một bên, chờ sau khi thầy thuốc bắt mạch kê đơn đưa cho ông và căn dặn những việc cần phải chú ý thì trong lòng nhất nhất ghi nhớ lại.
Chờ đến khi tất cả xong xuôi thì sắc trời đã tối muộn.
Bởi vì phu nhân của Huyện thái gia tiền nhiệm lúc rời đi đã mang theo phần lớn tôi tớ trong huyện nha, chỉ còn lại hai người trông cửa,cho nên lão Đào chỉ có thể trước tiên kêu Hách Quả Tử ra ngoài mua chút đồ ăn về ứng phó qua đêm. Nhưng bắt đầu từ ngày mai, những chuyện bận rộn vẫn còn nhiều lắm.
Đào Mặc ra mồ hôi một đêm, hôm sau rời giường cảm thấy thân thể còn có chút mệt mỏi nhưng tinh thần không tệ, liền đứng dậy khoác áo ra ngoài.
Hách Quả Tử đang bưng nước ấm đến đây, thấy y đã rời giường thì lắp bắp kinh hãi:
“Thiếu gia, sao ngài đã dậy rồi?”
“Đói bụng.”
Đào Mặc xoay người vào nhà, chậm rãi rửa mặt.
Hách Quả Tử:
“Sáng nay tiểu nhân đã mua củi gạo, đang nấu cháo.”
“Cháo hoa uống không ngon.”
Đào Mặc nói theo bản năng.
Hách Quả Tử nheo mắt cười nói:
“Lát nữa tiểu nhân đi vào trong thành tìm quán rượu mua chút đồ nhắm ngon ngon về ăn kèm.”
Đào Mặc biến sắc, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói:
“Cháo hoa cũng có thể chấp nhận được.”
Hách Quả Tử nhỏ giọng:
“Tiểu nhân sẽ không nói cho lão Đào biết.”
Đào Mặc lắc đầu.
Hách Quả Tử thở dài, bưng chậu lên cúi đầu đi ra ngoài.
Đào Mặc đi lại vài vòng ở trong phòng, cuối cùng cũng không ngồi được nữa, đúng lúc bên ngoài truyền đến tiếng người nói liền mở cửa ra đi về phía nhị đường.
Huyện nha không lớn, chia làm ba đường. Đại đường thẩm án, nhị đường làm phòng khách, tam đường là phòng ở.
Nhị đường đúng lúc có khách đến.
Người nọ nhìn thấy Đào Mặc thì ánh mắt sáng lên, nói:
“Chính là Đào đại nhân?”
Đào Mặc gật đầu.
“Tiểu nhân là Điển sử của bản huyện, Thôi Quýnh.”
Ánh mắt hắn đảo qua Đào Mặc một lượt từ trên xuống dưới rồi cười nói:
“Vốn đêm qua đã muốn đến thỉnh an, nhưng Kim sư gia nói đại nhân một đường đi mệt nhọc hình như không được khỏe nên đành phải đổi thành hôm nay đến. Đại nhân không trách tội chứ?”
Đào Mặc nhìn nhìn ra bên ngoài, hỏi:
“Ngươi tự mình đi vào?”
Thôi Quýnh sửng sốt.
Đào Mặc nói:
“Sao không có ai thông báo?”