[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 64: Chương 64: Thù Mới Hận Cũ




CHƯƠNG 64: THÙ MỚI HẬN CŨ

Nghĩ thử xem ông đường đường là một Trưởng lão của Ma giáo, sao lại sa sút đến mức phải vào vai một thủ hạ hộ vệ chứ? Lão Đào khó chịu trong lòng, thờ ơ nói:

“Cố công tử chẳng lẽ định biết luật nhưng vẫn phạm luật?”

Cố Xạ thản nhiên nói:

“Người ra tay là ông, có liên quan gì đến ta đâu?”

Đào Mặc:

“Nói cũng không thể nói như vậy được. Nhỡ như lão Đào thất bại, hậu quả chắc chắn là không thể tưởng tượng nổi.”

Cho dù đã sớm biết thái độ làm người của Cố Xạ, nhưng khi chính tai nghe thấy hắn nói những lời lạnh lùng vô tình đến mức này thì trong lòng y vẫn là khó chịu không nói nên lời. Huống chi người không có liên quan trong miệng hắn lại chính là người trong lòng y quan tâm nhất.

Thấy Đào Mặc vì mình mà phản đối Cố Xạ, lão Đào vô cùng vui mừng, cũng không thèm so đo với sự coi khinh của người kia, lại cười nói:

“Thật ra cũng không phải là không cướp ngục, chỉ là còn chưa đến mức phải cướp ngục thôi. Cố công tử là cao đồ của tiên sinh Nhất Chuy, tài năng nhạy bén, miệng lưỡi lưu loát, nếu Cố công tử ra mặt thì việc lật lại bản án cũng không phải việc khó.”

Cố Xạ:

“Ta không lên công đường.”

Lão Đào tỏ ra kinh ngạc:

“Nếu Cố công tử không lên công đường, vì sao lại phải bái lạy làm môn hạ của tiên sinh Nhất Chuy?”

Cố Xạ:

“Dựa vào một thân võ công tuyệt thế của ông, vì sao lại vào Đào phủ?”

Lão Đào nheo mắt lại.

Xem ra những khiêu khích lúc trước của Cố Xạ đều là vì một câu nói này. Cố Xạ không phải người hay xen vào việc của người khác, như lúc trước khi ông đưa Đào Mặc đến khách *** thì hắn cũng không nói thêm gì cả, bây giờ lại nhằm vào mình khắp chốn, chắc không phải là bởi vì mình để lộ ra võ công khiến hắn nghi kỵ chứ?

Lão Đào thầm cân nhắc tâm tư của hắn, ngoài miệng lại thờ ơ nói:

“Đào lão gia có ơn với ta. Chẳng lẽ tiên sinh Nhất Chuy cũng có ơn với ngài hay sao?”

Cố Xạ:

“Ta là ngưỡng mộ tài hoa của tiên sinh Nhất Chuy.”

Hai người đều nói chuyện vô cùng cẩn thận, người bên ngoài nhìn lại bồn chồn không thôi.

Kim sư gia đứng ra giảng hòa:

“Quay lại chuyện chính đi, chúng ta vẫn nên nghĩ xem phải giúp tiều phu kia như thế nào.”

Đào Mặc kinh ngạc:

“Sư gia cũng đồng ý giúp ông ta?”

Kim sư gia cười khổ:

“Việc đã đến nước này rồi, chẳng lẽ còn có thể nói không?”

Đào Mặc là chủ nhân của lão, lão phải giúp, lão cũng chỉ có thể đi theo. Thực ra không ít người không thích sư gia trong nha môn là bởi vì cảm thấy bọn họ vẽ đường cho hươu chạy, cậy hơi làm loạn, lại không biết bọn đưa tay giúp hổ chỉ là vì bên cạnh có một con hổ đang ngồi canh chừng thôi. Sư gia tốt xấu gì cũng phải quyết định dựa trên phân nửa thái độ của Huyện thái gia, đương nhiên cũng có sư gia tiếm quyền của Huyện thái gia, nhưng số này cực ít.

Đào Mặc:

“Vậy theo sư gia thì nên lật lại bản án này như thế nào?”

Kim sư gia:

“Muốn lật lại bản án thì nói khó nhưng cũng không khó. Đây là án mạng, tất nhiên sẽ phải thông báo cho Tri phủ trước, sau đó trình lên cho Tổng đốc thẩm tra đầy đủ, nếu bọn họ đều cảm thấy không có sai lầm thì mới chuyển đến kinh thành. Vụ án này càng có nhiều người xem thì cơ hội lật bản án lại đương nhiên sẽ càng nhiều.”

Đào Mặc:

“Đã như vậy thì chúng ta đến tìm Tri phủ trước đi.”

Cố Xạ:

“Không thể, ngươi phải đi tìm Tri huyện trước.”

Đào Mặc giật mình:

“Nhưng Tri huyện rõ ràng đã quyết định vụ án này rồi.”

Kim sư gia vuốt cằm:

“Luật pháp triều ta nghiêm cấm kiện cáo vượt cấp lên cấp trên. Nếu muốn lật lại bản án thì phải bắt đầu từ chỗ Tri huyện trước, nếu ông ta xử án bất công thì mới có khả năng kháng án.”

Đào Mặc nghe vậy liền sửng sốt một hồi:

“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Kim sư gia:

“Mời tụng sư viết đơn kiện.”

Mọi người nhìn về phía Cố Xạ. Tuy rằng hắn không bước vào công đường, nhưng tìm một vị đồng môn tiếp nhận vụ án này cũng không phải là việc khó.

Cố Xạ cũng không chối từ, dặn dò Cố Tiểu Giáp vài câu.Vẻ mặt Cố Tiểu Giáp cực kỳ không muốn, liền kéo Tang Tiểu Thổ sang một bên dặn dò tha thiết hồi lâu rồi mới lo lắng rời đi.

Đào Mặc:

“Không biết đến khi nào Cố Tiểu Giáp mới có thể mời được tụng sư về, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút trước đi?”

Kim sư gia:

“Không thể nghỉ ngơi.”

“Vì sao?”

Đào Mặc căng thẳng hỏi lại. Chẳng lẽ bọn họ đã bị kẻ khác theo dõi?

Kim sư gia:

“Nếu như chủ nhân muốn lật lại bản án thì phải lấy ra được căn cứ chính xác để lật lại vụ án. Bằng không cho dù là tụng sư miệng lưỡi khéo léo đến mấy, không lên được công đường thì vẫn là vô dụng.”

Lão Đào:

“Ý ngài là Tri huyện sẽ không tiếp nhận vụ án này?”

Kim sư gia gật đầu:

“Trừ phi có chứng cứ mới có thể nghe theo, hoặc là phạm nhân phản lại lời khai, bằng không Huyện lệnh có thể từ chối tiếp nhận.”

Lão Đào trầm ngâm:

“Thực ra muốn khiến phạm nhân phản lại lời khai cũng không khó.”

“Phản lại lời khai đích thật là không khó, nhưng việc này vô dụng.”

Kim sư gia nói tiếp.

“Ta đã tiếp nhận rất nhiều vụ án, chỉ trông cậy vào lời nói của phạm nhân để phản lại lời khai lật lại bản án là chưa từng có. Con người đều sợ chết, phạm nhân cũng là người, cho nên bất kể bọn họ thẳng thắn thừa nhận hành vi phạm tội đến mức nào thì khi thời gian trôi đi, sự sợ hãi khi đối diện với cái chết sẽ ngày càng sâu, sau đó sẽ từ từ nghĩ đến đủ các cách hoặc lấy cớ để phủ nhận lời khai. Trong tình huống đó thì hơn nửa là quan huyện sẽ không tin.”

Đào Mặc:

“Vậy chúng ta phải tìm được chứng cứ mới ở đâu đây?”

Kim sư gia:

“Nếu như tìm được nghi phạm thì đương nhiên là tốt nhất. Nếu như không tìm thấy, vậy thì tìm lý do tiều phu không thể nào giết người.”

Hách Quả Tử vỗ tay hoan hô:

“Ví như tìm được căn cứ chính xác chứng minh rằng lúc ấy ông ta không có mặt ở nơi xảy ra vụ việc.”

Kim sư gia cười nói:

“Chính là như vậy.”

Đào Mặc:

“Vậy chúng ta mau đi tìm hai nhi tử của ông ta, có lẽ bọn họ có thể làm chứng.”

Kim sư gia:

“Tìm nhi tử là đương nhiên, tốt nhất còn phải có thêm một người qua đường không có quan hệ huyết thống gì với ông ta nữa. Dù sao nhi tử cũng có quan hệ máu mủ với ông ta, cũng có thể vì một tấm lòng hiếu mà làm chứng giả.”

Hách Quả Tử hừ lạnh:

“Cha vì mình đi cờ bạc mà phải làm kẻ chết thay, bọn chúng lại biến mất không hề lộ mặt từ đầu đến cuối, người như vậy còn có thể trông cậy vào lòng hiếu nỗi gì?”

Kim sư gia:

“Đừng vội vã kết luận, thị phi khúc mắc còn không bằng tìm được bọn họ rồi lại nói tiếp.”

Lão Đào:

“Một khi đã như vậy thì chúng ta chia thành hai ngả đi.”

“Không phải hai ngả, là ba ngả.”

Kim sư gia nói.

“Mọi người đi tìm chứng cứ, ta đi tìm người.”

“Ai?”

“Hầu sư gia.”

Kim sư gia thở dài.

“Lúc ở trên công đường hắn đã nhìn thấy ta, nếu ta không đi chào hỏi hắn một tiếng thì chỉ e sẽ khiến hắn nổi lên lòng nghi ngờ. Hơn nữa nói không chừng ta có thể thám thính được chút tin tức từ trong cái miệng của hắn.”

Lão Đào:

“Một khi đã như vậy, chúng ta hãy chia đoàn ra làm ba ngả đi. Thiếu gia, ngài…”

Hai chân Đào Mặc lặng lẽ dịch đến bên cạnh Cố Xạ.

“Ngài đi cùng với ta.”

Lão Đào làm như không thấy.

“Xin mời Cố công tử đi cùng Tang Tiểu Thổ.”

Cố Xạ lạnh nhạt:

“Ta nói muốn đi lúc nào?”

Lão Đào khựng lại, lập tức nổi nóng:

“Một khi đã như vậy, thiếu gia và Hách Quả Tử hãy đi cùng nhau, đến mấy vùng gần nơi xảy ra vụ án hỏi thăm xem. Tự ta đi một ngả tìm hai nhi tử của hắn.”

Ông dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Cố Xạ một cái.

“Mong Cố công tử nghỉ ngơi cẩn thận ở trong khách ***.”

Cố Xạ không nói gì.

Kim sư gia và lão Đào hấp tấp chân trước chân sau rời đi.

Đào Mặc kêu Hách Quả Tử đi dò hỏi đường lối trước, sau khi hỏi rõ rồi mới chuẩn bị thuê một chiếc xe ngựa, lại nhìn thấy xe ngựa của Cố phủ chậm rãi dừng lại trước mặt họ, người đánh xe chính là Tang Tiểu Thổ.

Cửa xe mở ra, Cố Xạ ngồi ngay ngắn bên trong vươn một ngón tay ra ngoắc y.

“Lên đây.”

Đào Mặc vội vã bò lên xe ngựa.

Hách Quả Tử vốn muốn đi cùng Đào Mặc vào trong xe, lại bị Tang Tiểu Thổ lập tức túm chặt lấy vạt áo.

“Ta không biết đường đi.”

Tang Tiểu Thổ nhỏ giọng nói.

Hách Quả Tử nhìn thùng xe rồi lại nhìn hắn, lặng lẽ thở dài nhận lấy dây cương.

Trong xe, Đào Mặc đấu tranh giữa việc ngồi bên cạnh Cố Xạ hay là ngồi vào chỗ của mình lúc trước, cuối cùng vẫn lựa chọn chỗ ngồi cũ.

“Không phải là huynh nói không đi sao?”

Cố Xạ chậm rãi nói:

“Ta nói vậy lúc nào?”

Đào Mặc ngẫm nghĩ, hình như lúc ấy hắn nói là ‘Ta nói muốn đi lúc nào?’ chứ chưa nói là không đi, cũng không nói là không muốn đi. Hắn nhìn y, trong lòng lại nhộn nhạo chút mừng vui nhàn nhạt, cúi đầu thấp giọng nói:

“Ta vốn tưởng rằng huynh không muốn bận tâm đến việc không đâu này chứ.”

“Quả thật là một việc không đâu.”

Cố Xạ nói.

Đào Mặc ngẩng đầu nhìn hắn.

“Vậy vì sao huynh lại muốn xen vào?”

Cố Xạ:

“Ta nói muốn xen vào lúc nào?”

Đào Mặc lại sửng sốt.

“Nhưng hiện tại không phải là huynh…”

“Ta chỉ là tiện đường đưa ngươi đi một đoạn.”

Đào Mặc thở dài khe khẽ.

“Thực ra chuyện này vốn không nên cuốn huynh vào.”

Cố Xạ im lặng.

“Có lẽ sẽ có nguy hiểm.”

Giọng nói của Đào Mặc rất thấp.

“Người kia có thể mua được Tri huyện, như vậy có thể nói là tài phú to lớn. Gã dám giết Vãn Phong, vậy nói rõ gã có lòng dạ độc ác. Nhỡ như thực sự ra tay thì chỉ e sẽ liên lụy đến huynh.”

Cố Xạ:

“Một khi đã như vậy, vì sao ngươi còn muốn bận tâm đến việc không đâu này?”

Đào Mặc đáp không chút do dự:

“Ta nói rồi, ta phải làm quan tốt.”

“Việc ngươi làm hiện tại cũng không phải chuyện mà quan tốt làm.”

“Có lẽ vậy.”

Đào Mặc tựa đầu vào vách thùng xe, thân thể nhẹ nhàng lay động theo vòng bánh xe lăn tròn.

“Bất kể thế nào, ta vẫn muốn cứu ông ta.”

Thùng xe trở nên tĩnh lặng.

Đào Mặc cảm thấy một cơn buồn ngủ ập đến, đang muốn chìm vào giấc ngủ thì trong lúc mơ hồ lại nghe thấy giọng nam trong trẻo lạnh lùng nói:

“Ta giúp ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.