Bên trong một câu lạc bộ cao cấp, Kiều Dĩ Thâm cùng Sở Bác Nam đang “chiến đấu hăng say”, chém giết đến tôi sống anh chết.
Nghê Thần yên lặng ngồi bên cạnh, đem người lún sâu vào ghế sô pha, ánh mắt
chăm chú nhìn chiếc chìa khóa thiết kế tinh xảo trong tay. Nhìn kỹ, phía trên đầu chiếc chìa khóa có một hình tròn nhỏ rất dễ thương, ai nhìn
thấy cũng muốn véo vài cái.
Nghê Thần ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chiếc chìa khóa, nhưng tâm trí anh đang
nhớ lại câu hỏi của ông nội khi hai người đang chơi cờ, ông nội hiếm khi đúng mực lại nghiêm mặt hỏi anh: “Cháu không phải là có ý gì với cô bé
đầu bếp chứ?”
Lời này tuy là câu hỏi nhưng lại rất kiên định, anh hơi sững người một chút, “Cô ấy thực sự là một người phụ nữ thú vị.”
“Thú vị đến mức khiến cháu động lòng?”
“Ông nội, cháu nói cô ấy là người thú vị chứ không nói cháu hứng thú với cô ấy”.
Nghê Chính Đức híp mắt cười cười: “Cháu động lòng hay không động lòng?”
“Đáp án này rất quan trọng sao?”
“Đương nhiên quan trọng”. Ông nội đặt một quân cờ xuống, chuẩn bị chiếu tướng.
“Quan trọng thế nào ạ?” Nhìn ván cờ trước mặt, anh nhất định phải làm ông nội thua thảm hại.
“Nếu cháu không có ý gì với nó, ta sẽ giới thiệu nó cho cháu một người bạn
của ta, cậu ta mới về nước, muốn cưới vợ sinh con.” Nói xong, ông liền
đánh giá sắc mặt của cháu trai.
Phản ứng ngây người của Nghê Thần đúng như ông mong muốn, cánh tay giơ lên giữa không trung vẫn chưa đặt xuống.
Ông uống một ngụm trà lại nói: “Cô bé kia tuy chỉ là đầu bếp, nhưng tính
cách đơn thuần, vừa thẳng thắn vừa đáng yêu, nếu cháu không thích, ta
giới thiệu cháu dâu cho người khác cũng là làm điều tốt.”
Nghê Thần không nói chuyện, hai mắt nhìn bàn cờ, như đang nghiên cứ ván cờ,
một lúc sau anh nhẹ nhàng đặt quân cờ xuống, đem trận pháp của ông nội
phá hỏng.
Thất thế, Nghê Chính Đức tức giận kêu lên, chỉ vào cháu trai quát: “Cháu lại sử dụng ám chiêu?”
Nghê Thần đứng lên, bình tĩnh nhìn ông nội: “Cháu không đồng ý”.
Ông nội Nghê ngẩn ra, hỏi lại: “Cháu không đồng ý cái gì?”
Đi ra đến cửa, anh nhẹ nhàng nói một câu: “Không đồng ý để ông đem con mồi cháu bắt về đem giới thiệu cho người khác.”
Lời này vừa nói ra, người thua thì vui vẻ cười lớn, bao nhiêu buồn bực vì thua ván cờ vừa rồi đều bay hết.
Mà người thắng thì tâm trạng rối rắm.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện cô gái kia cùng người đàn ông khác cùng tay trong tay, tâm trạng của anh không hiểu sao trở nên cực xấu.
Trận cầu chiến chấm dứt, Sở Bác Nam vừa bị Kiều Dĩ Thâm đánh cho tơi bời hoa lá, tâm tình cũng tốt, đến ngồi cạnh Nghê Thần, thấy anh như bị mất hồn ngây ngốc ngồi trên ghế, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm hình nhỏ trên
chìa khóa.
Kiều Dĩ Thâm gọi vài tiếng, không thấy anh có phản ứng gì, phải đến lúc Sở
Bác Nam giật lấy chiếc chìa khóa trên tay anh, anh mới bừng tỉnh.
“Này, nói cho tớ biết, cậu đột nhiên lại yêu cái bánh bao này sao?” Sở Bác Nam nói.
Nghê Thần trừng mắt liếc hắn một cái, đem chìa khóa cướp về, “Tùy tiện lấy đồ của người khác là không tốt.”
“Chỉ là một chiếc chìa khóa thôi mà…” Sở Bác Nam lẩm bẩm, tò mò nhìn vào
chiếc chìa khóa: “Tớ nhớ rõ, cậu trước đây cài một hình chú lợn nhỏ bằng thủy tinh cơ mà, đổi lúc nào vậy?”
Nghê Thần không trả lời.
Kiều Dĩ Thâm nhìn ngắm cái chìa khóa kia một lúc, mới nói nhỏ: “Cậu có thấy cái hình tròn tròn này giống gì không?”
Sở Bác Nam cau mày, rồi hét lên: “Tang Thủy Lan?”
Nghe thấy cái tên đó, mặt Nghê Thần cuối cùng cũng có biểu cảm hơn.
“Đói rồi, đi ăn thôi.” Anh đứng dậy đi ra bên ngoài.
Kiều Dĩ Thâm cùng Sở Bác Nam vội đuổi theo.
“Cậu không phải là nhìn trúng cái bánh bao kia đấy chứ?”
“Gần đây cậu rất kỳ quái, tự dưng lại quay về biệt thự, lại đổi con heo thủy tinh Dao Dao tặng, rốt cuộc là như thế nào? Này, đừng đi nhanh thế, tất cả đều là anh em, cậu có gì không vui thì nói cho anh em vui nào…”
Bạn xấu là gì ư? Đây chính là bạn xấu đó.
Đối với Tang Thủy Lan, Kiều Dĩ Thâm và Sở Bác Nam cũng không xa lạ gì, tuy
họ luôn nói rằng họ cùng Nghê Thần vừa là bạn học vừa là hợp tác làm ăn, nhưng trong lòng cô vẫn luôn định nghĩa bọn họ là những công tử ỷ vào
gia cảnh kiêu ngạo và tự phụ.
Đương nhiên, định nghĩa này cô chỉ dám để ở đáy lòng, có ăn gan hùm cô cũng không dám nói trước mặt Nghê Thần.
Hai ngày trước, ông nội Nghê nhận được điện thoại của người bạn chí cốt,
mời ông đến chơi ở một hòn đảo tư nhân, ông liền vui vẻ phân phó người
làm chuẩn bị hành lý, ngay đêm đó đã lên máy bay đến hòn đảo kia.
Như vậy, cả biệt thự to như vậy vì thiếu chủ nhân mà trở nên quạnh quẽ, lúc trời chập tối, Kiều Dĩ Thâm cùng Sở Bác Nam lấy lí do có chuyện muốn
bàn bạc với Nghê Thần để đến chơi.
Đối với hai vị khách không mời này, Nghê Thần cực kỳ không chào đón, vì hai người này như rất có hứng thú với nữ đầu bếp, từ lúc bước vào liền quấn lấy Tang Thủy Lan hỏi nọ hỏi kia không rời.
Đến giờ cơm tối, hai người vẫn mặt dày ở lại ăn cơm, mà thân là đầu bếp
Tang Thủy Lan cũng không nghĩ nhiều, dù trong nhà có khách hay không có
khách, đến giờ nấu cơm cô vẫn phải đi nấu cơm.
Kết quả cô vừa mang mấy món ăn đặt lên bàn, hai vị khách đã dùng tốc độ gió thu cuốn hết lá vàng vèo một cái chỉ còn lại đĩa không, Nghê Thần ảo
não ngồi ôm bụng đói nhìn đĩa đồ ăn chưa kịp chạm đã hết.
Đây là nhà anh mà, tại sao anh lại phải nhịn đói chứ?
Cũng không thể trách họ là khách mà ăn uống không lịch sự, quả thật Tang
Thủy Lan làm đồ ăn quá ngon, mỹ vị trước mắt còn có thể nhớ tới điều gì
chứ, là thấy ăn quên bạn mà.
Hơn nữa bọn họ cũng tức giận, tại sao đầu bếp tốt như vậy không ở nhà bọn họ lại ở Nghê gia chứ.
Vì muốn trả thù Nghê Thần ăn độc mỹ thực, hai người không khách khí cướp
lấy phần thức ăn của bạn, nhanh chóng đem món salat Nga và canh đậu đỏ
tiêu diệt không thừa một mẩu.
Nhìn bọn họ ăn no như vậy, Tang Thủy Lan không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở: “Buổi tối ăn no quá không tốt, sẽ khó tiêu hóa.”
“Không vấn đề, thức ăn ngon như vậy không ăn mới là đáng tiếc.” Nói xong, hai
người còn cướp luôn cả đĩa hoa quả trước mặt Nghê Thần.
Nghê Thần ngồi nhìn bọn họ ăn hết thứ nọ đến thứ kia tới no căng như vậy,
rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: “Rốt cuộc hai người tới đây làm gì?”
“Bàn bạc công việc là chính, nhấm nháp mỹ thực là phụ.” Hai người không hổ thẹn nói lớn.
“Tài liệu tôi đã chuẩn bị tốt, hai người chỉ cần dựa theo số liệu đó là có thể đàm phán với đối tác.”
“Thần, tuy rằng anh là người quyết định chính của công ty, nhưng có câu “Tiền
là thứ kiếm không bao giờ đủ”, anh cần gì phải vội vàng làm xong như
vậy, chúng ta cùng bàn bạc vẫn tốt hơn mà.”
Nghê Thần nhíu mày, anh không phải là vội, anh là muốn tống khứ hai tên hỗn đản kia ra khỏi cửa.
Đáng tiếc, hai tên “hỗn đản” kia không thèm để ý đến thái độ đuổi khách của
anh, hai người bọn họ sau khi may mắn được nếm qua món ăn Tang Thủy Lan
làm liền đêm ngày mong nhớ, hay nói gọi là bệnh “Tương tư”.