Hỉ Oa

Chương 13: Chương 13




Nhất là cô gái ngồi cạnh Nghê Thần, dáng người thanh mảnh, dung mạo xinh đẹp, ăn mặc thanh tú, đừng nói đàn ông, đến cô cũng bị đối phương hấp dẫn.

Nhưng khi nhìn thấy tay cô gái đó đang đặt trên tay Nghê Thần, một cảm giác khó chịu trào dâng trong lòng cô, có chút chua xót, giống như bị người khác cướp đi thứ quan trọng trong tay, dù cô làm thế nào cũng không giành trở lại được…

Thoáng sau cô khẽ cười khổ, đều tại Hỉ Oa cả ngày lải nhải bên tai cô, muốn cô trở thành mẹ nó, nên cô mới có suy nghĩ ấy, mới khiến cô hô hấp rối loạn.

Tuy rằng đã quyết tâm đem lời Hỉ Oa như gió thoảng qua tai, cô cũng tự biết mình với thiếu gia con nhà giàu như Nghê Thần không cùng một thế giới. Nhưng khi nhìn thấy có người con gái khác thân mật với anh lòng cô vẫn không tự chủ có chút ghen tuông.

Đang nói chuyện vui vẻ, Sở Bác Nam ngẩng đầu thấy cô, gọi to: “Tiểu Lan Lan, cô đã về?”

Tiếng gọi kéo Tang Thuỷu Lan về hiện thực, cô nhăn mặt: “Đừng gọi tôi là Tiểu Lan Lan.”

Lại nói, cô cùng với hai người kia rõ ràng xấp xỉ tuổi nhau,vậy mà lần nào thấy cô cũng cố tình đem cô trêu đùa như trẻ con.

Đang hào hứng kể cho mọi người nghe những gì mình đã thấy, nghe tiếng gọi của Sở Bác Nam, Tống Dao Dao sửng sốt, ánh mắt như muốn hỏi tại sao cô gái kia lại ở đây.

Sở Bác Nam tốt bụng giải thích: “Cô ấy là đầu bếp mới ở đây, đồ ăn cô ấy nấu rất ngon.”

Tống Dao Dao theo bản năng quay đầu nhìn Nghê Thần, chỉ thấy ánh mắt vốn bình thản của anh vì sự xuất hiện của cô gái kia mà có chút dao động, cô có chút buồn bã.

Tang Thủy Lan vừa bước vào phòng khách, đã cảm nhận được mùi hương ngọt ngào hấp dẫn tỏa khắp phòng, cô chun mũi hít hít, ngơ ngác lẩm bẩm: “Mùi gì vậy nhỉ? Thơm quá.”

Kiều Dĩ Thâm cùng Sở Bác Nam bị hành động đáng yêu này của cô chọc cười.

Tống Dao Dao lên giọng châm biếm: “Đây là nước hoa Dior phiên bản giới hạn.” Giọng nói vang lên rõ ràng coi thường dáng vẻ quê mùa của Tang Thủy Lan.

Ánh mắt Nghê Thần thoáng thay đổi rồi biến mất khiến cô hơi bất an, nhưng cô tin tưởng con mắt của Nghê Thần, sẽ không coi trọng một người quê mùa không có khí chất như vậy.

Kiều Dĩ Thâm nhiệt tình giới thiệu Tang Thủy Lan và Tống Dao Dao với nhau, bọn họ cũng không coi Tang Thủy Lan chỉ là người giúp việc, dù sao mọi người cũng xấp xỉ tuổi nhau, hơn nữa, mặc dù cô không thể so sánh với vẻ đẹp của Tống Dao Dao, nhưng cũng là người thật thà, lại rất thú vị, khuôn mặt như trẻ con khi cười cũng rất đáng yêu.

Biết được Tống Dao Dao là bạn thân từ nhỏ của ba người kia, cô có chút ngưỡng mộ và ghen tị, giá như cô cũng có những người bạn tốt như vậy.

Nhưng hâm mộ vẫn chỉ là hâm mộ, vốn là người vô tư ngay thẳng, qua một lúc cô đã đem cảm giác không thoải mái khi mới vào quẳng ra khỏi đầu, vui vẻ mỉm cười chào hỏi với Tống Dao Dao, thân thiết nhìn về phía mọi người nói: “Hôm nay nhiều khách như vậy, tôi sẽ làm vài món sở trường tiếp đãi mọi người.”

Cô nói lời này không có ý tứ khác, nhưng người khác nghe lại thấy có chút kỳ quái.

Sở Bác Nam trêu chọc nói: “Nếu không biết, còn tưởng cô là chủ nhà đấy.”

Nghê Thần cười cười cũng không nói gì.

Tống Dao Dao thấy thế khẽ cười lạnh.

Tang Thủy Lan tròn mắt vô tội, không hiểu hỏi: “Tôi nói sai gì sao?”

Không ai trả lời cô, chỉ có Nghê Thần ngoắc ngoắc ngón tay với cô: “Lại đây”.

Cô ngốc nghếch đi qua, bị anh kéo xuống ngồi cạnh.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, tam thiếu gia họ Nghê với lấy ít khăn giấy lau nhẹ lên cằm của cô vài cái. “Thế nào giống như con khỉ nhỏ, nghịch gì lại bẩn như vậy?”

Cô vội vàng che cằm, khẽ hắng giọng: “À, chắc là lúc mua đồ không cẩn thận bị đứa trẻ nghịch ngợm ném phải.”

Anh khẽ cười, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều: “Cô bị một đứa trẻ bắt nạt?”

“Tôi cũng có bắt nạt lại mà.” Cô nghiêm trang nói.

“Bắt nạt lại thế nào?”

“Tôi lấy đá dùng để giữ lạnh hải sản nhét vào trong quần áo nó.”

Kiều Dĩ Thâm cùng Sở Bác Nam nghe vậy cười ra tiếng, Tống Dao Dao nét mặt ngày càng trở nên khó coi.

Nghê Thần cũng cười, bàn tay to không nhịn được khẽ vuốt ve khuôn mặt cô.

Thấy anh cư nhiên ở trước mặt người khác có hành động thân mật như vậy, cô phát hiện có điểm không thích hợp, sắc mặt cũng đỏ lên vài phần.

Cô xấu hổ nhận ấy khăn giấy, nhỏ giọng nói: “Tôi tự lau được rồi. Mọi người tiếp tục nói chuyện, tôi đi nấu cơm.”

Cô vừa đứng dậy định đi vào bếp, thì bàn chân vấp phải cái gì đó, may mà khả năng giữ thăng bằng của cô tốt, nên mới không bị ngã, nghiêng ngả một chút cũng đứng vững được.

Nhìn lại, thứ vừa làm cho cô vấp chính là bàn chân của Tống Dao Dao.

Cô liếc cô ta một cái, cô ta cũng nhìn lại cô.

“Này, cô giẫm lên chân tôi, còn không mau xin lỗi?” Tống Dao Dao hỏi.

Cô bình tĩnh hơn, rất muốn nói “Rõ ràng là cô cố ý ngáng chân tôi, tôi đã không hỏi cô, cô còn la làng?”

Cô thiếu chút nữa quên mất, những người này đều là công tử tiểu thư nhà giàu, kiêu ngạo từ nhỏ, ai trong số họ cũng có thể bóp chết cô dễ như trở bàn tay.

Vì thế cô cười cười, hướng cô ta hơi cúi người, lưu loát nói: “Thực xin lỗi, là tôi không cẩn thận.” Nói xong, cô nhanh nhẹn rời đi trong ánh mắt buồn bực của Tống Dao Dao.

Sở Bác Nam cùng Kiều Dĩ Thâm nhìn nhau, đối với hành vi khinh người này của Tống Dao Dao không khỏi kinh ngạc, bọn họ bất giác cùng nhìn về phía Nghê Thần, đã thấy ánh mắt anh chợt lóe lên.

Chơi với nhau đã nhiều năm, họ hiểu ánh mắt lúc này của anh biểu hiện cho điều gì, chính là Nghê Thần luôn tao nhã, bình tĩnh đã tức giận…

Nhưng đây chỉ coi như là nốt đệm nhỏ, hương vị thơm lừng của đồ ăn nhanh chóng khiến mọi người quên đi.

Tay nghề của Tang Thủy Lan mọi người đều hiểu rõ, đồ ăn cô nấu không chỉ màu sắc đẹp mắt, hương vị thơm ngon, mà chất dinh dưỡng đều được kết hợp hài hòa đầy đủ.

Nhìn từng món từng món được bưng đến bàn ăn, Kiều Dĩ Thâm và Sở Bác Nam đã muốn lao đến ăn thử, hình tượng là gì chứ, ăn ngon mới là quan trọng.

Đã chứng kiến màn chủ khách tranh ăn, lần này Tang Thủy Lan không những làm tám món ăn, còn thêm một nồi canh hải sản, cùng cháo hoa quả, nhìn qua có vẻ không nhiều nhưng thực ra lại rất đầy đủ, thầm nghĩ, dù có ăn khỏe đến mấy cũng không thể ăn hết chỗ đồ này được.

Đồ ăn vừa đưa lên hết, ba người đàn ông đã cầm đũa chiến đấu, điều này khiến Tống Dao Dao cảm thấy rất kỳ lạ, nên cũng cầm đũa gẩy món nọ gắp món kia.

Món thì nói nhiều mỡ, món thì nói thịt không tươi, cuối cùng cô dùng khăn lau miệng, chậm rãi cười nói: “Mọi người có phải cường điệu quá không? Đồ ăn này cũng chẳng ra làm sao, so với ẩm thực Pháp mình đã ăn ở Tháp Bạc không thể so sánh được.” Không để ý tới vẻ mặt không đồng tình của mọi người, cô vẫn tiếp tục nói: “ Mấy món ăn này có thể miễn cưỡng ăn ở nhà, đối với người nước ngoài những món này không thể coi là thịnh soạn.”

Không đợi mấy người Kiều Dĩ Thâm lên tiếng, Tang Thủy Lan đi từ phòng bếp tới bất mãn trả lời: “Ẩm thực Trung Quốc là đồ ăn có địa vị rất cao trên trường quốc tế, bởi vì nó không chỉ có bề ngoài đẹp mắt, mà trọng yếu là sự phối hợp dinh dưỡng rất hài hòa. Rất nhiều người ngoại quốc yêu thích ẩm thực Trung Hoa, hơn nữa, món cô vừa nói là thịt bò chín tái, giá trị dinh dưỡng rất cao, những thứ khác không thể so sánh.”

“Hừ, cô chỉ là người hầu biết gì mà nói? Ngay cả biên giới cũng chưa từng bước chân qua, đừng có ếch ngồi đáy giếng, nực cười.” Tống Dao Dao hừ lạnh một tiếng, chưa thấy đủ còn nói thêm: “Trên đời này cũng chỉ có người nhà quê như cô mới không biết gì cứ cố chấp giữ lấy lập trường, nếu cô có thể đi Châu Âu, châu Mỹ, nhìn xã hội nước ngoài, xem cách sống của họ, cô mới biết tư tưởng của cô cổ hủ đến mức nào.”

“Dao Dao…” Sở Bác Nam định lên tiếng ngăn lại, lại bị Kiều Dĩ Thâm cản lại.

Nếu bọn họ ra mặt đứng về phía Tang Thủy Lan, có thể khiến tình hình càng căng thẳng hơn.

Tang Thủy Lan hơi tức giận, nhưng cô không tức giận vì mình bị gọi là người quê mùa, cô tức vì thái độ và lời nói của Tống Dao Dao.

“Cô nói nước ngoài là tốt nhất, nhưng cô đừng quên chính cô là mắt đen tóc đen, cô cũng đã về nước, lại đi hạ thấp quốc thể của mình, cô không thấy lời cô nói đến trẻ con nghe cũng tức giận sao.”

“Cô định lên lớp tôi?”

“Tôi chỉ là cảm thấy những gì Tống tiểu thư nói không đúng lắm, có câu: ‘Mình còn coi thường mình, thì làm sao khiến người khác coi trọng?’ Tống tiểu thư, tuy rằng cô có nhiều tiền hơn tôi, xinh đẹp hơn tôi, học cao hơn tôi, nhưng tôi trịnh trọng nói cho cô biết: Tôi, Tang Thủy Lan coi thường cô.”

“Cô, cô dám dùng thái độ này nói chuyện với tôi? Cô là đang muốn tranh cãi với tôi?” Từ nhỏ Tống Dao Dao đã được nuông chiều đây là lần đầu tiên cô tức giận đến sắc mặt trắng bệch.

Tang Thủy Lan lắc đầu, “Tôi không muốn cãi nhau với cô, tôi là người có văn hóa, từ nhỏ đã được dạy Tín, Lễ, Nghĩa, thầy giáo của tôi nói cãi nhau với người khác là không nên, hơn nữa cũng không nên dung dưỡng hành vi này, cho dù cô nói những lời không hay với tôi, nhưng tôi không chấp nhặt, bỏ qua cho cô.”

Cô ta bỏ qua cho cô? Từ đầu tới cuối nói năng hung hăng, mắng nhiếc tàn nhẫn rõ ràng chính là cô ta. Tống Dao Dao tức giận đến run người, khó khăn lấy lại bình tĩnh.

Sau khi đưa ra quyết định không chấp nhặt với Đại tiểu thư kia, Tang Thủy Lan lắc mông xoay người đi vào phòng bếp.

Sở Bác Nam không khống chế được cười to, cô gái Tang Thủy Lan này thật sự là rất thú vị.

Ngay cả Kiều Dĩ Thâm cũng không nhịn được nữa, trước khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của Tống Dao Dao cười đến lăn lộn.

Tống Dao Dao cảm thấy mình quá mất mặt, tức giận đi đến trước mặt Nghê Thần ôm cánh tay anh nói: "A Thần, anh mau đuổi việc con nhỏ kia đi, em không muốn nhìn thấy cô ta nữa."

Nghê Thần từ đầu đến giờ chưa nói câu gì, hờ hững nhìn Tống Dao Dao: "Vì sao anh phải đuổi việc cô ấy?"

"Bởi vì cô ấy làm em tức giận, còn nói nhiều câu quá phận."

"Anh cảm thấy cô ấy không nói sai câu nào, em thấy cô ấy sai vì em chưa nghĩ công bằng. Hơn nữa, em ra nước ngoài nhiều năm hình như đã quên mất bản thân mình."

Tống Dao Dao thấy anh không chịu giúp mình, tức giận hét lên: "Em không biết, các anh phải làm chủ cho em."

"Dao Dao, em như vậy hơi quá đáng rồi đó...."

"Đúng vậy Dao Dao, kỳ thật tiểu Lan Lan rất đáng yêu..."

"Em ghét cô ta! Em không muốn thấy cô ta ở đây, anh hãy đuổi cô ta đi."

"Nếu em không đến đây, đảm bảo sẽ không phải nhìn thấy cô ấy." Nghê Thần lạnh lùng nói, không chỉ Tống Dao Dao sửng sốt, ngay cả Kiều Dĩ Thâm và Sở Bác Nam cũng giật mình.

Qua một lúc lâu, Tống Dao Dao mới tìm lại được giọng nói của mình, không thể tin được nói: "A Thần, anh... anh vì cô ta mà đối xử với em như vậy?"

Nghê Thần không để ý tới cô, bắt đầu gắp thức ăn trên bàn.

Tống Dao Dao thấy thế, tức giận đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, giậm chân, cầm túi quay đi.

Sở Bác Nam nhìn người bạn bao nhiêu năm làm loạn tới mức này, nhỏ giọng khuyên nhủ: "A Thần, Dao Dao dù sao cũng là con gái, lời nói của cậu có phải hơi quá đáng không?"

Nghê Thần liếc mắt: "Vậy mọi người thấy Tang Thủy Lan sai sao?"

Hai người đồng thời lắc đầu, Tang Thủy Lan đúng là không nói sai, thực tế, cô còn cực kỳ đúng.

Nhớ lại những lời cô vừa nói, đúng là những lời chính nghĩa, ánh mắt Nghê Thần mang ý cười, đồ ăn trong miệng cũng cảm thấy ngon hơn. "Nếu đúng vậy, tớ vì cái gì phải đồng ý với Tống Dao Dao?"

"Dù sau Dao Dao cũng là bạn lớn lên cùng chúng ta từ nhỏ, hơn nữa..." Kiều Dĩ Thâm ho nhẹ, "Hơn nữa, cậu cũng biết Dao Dao thích cậu".

"Nhưng cho tới bây giờ, tôi chưa từng thích cô ấy."

Lời này nói ra, coi như chính thức tuyên bố - Tống Dao Dao từ nay về sau đã bị Nghê Thần gạt ra ngoài thế giới của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.