"Tại sao chúng ta lại mua trứng gà? Sao lại mua thịt? Còn mua cả cá?"
Khi Tang Thủy Lan hỏi "Tại sao", nếu không nhận được câu trả lời, cô sẽ hỏi đến khi nào có câu trả lời thì thôi.
Lúc biết Nghê Thần đưa cô đến tầng cao nhất của một tòa chung cư cao cấp, cô vừa tức giận vừa hỏi: "Đây là đâu?"
Vốn nghĩ sẽ vẫn không nhận được đáp án, thì Nghê Thần lại thản nhiên trả lời: "Đây là nhà riêng của tôi."
Căn nhà có không gian rộng mở, thiết kế tao nhã, mặt sàn bóng loáng khiến không gian như càng rộng hơn.
Cho dù mấy ngày nay, Nghê Thần ở lại trong biệt thự, nhưng nơi này vẫn có
người quét dọn nên rất sạch sẽ, ngay cả bầu không khí cũng có cảm giác
tươi mát.
Đến bây giờ, cô vẫn chưa hiểu anh đưa cô đến đây làm gì?
Hai người bỏ giầy đi vào trong nhà, Nghê Thần mang những đồ mới mua ở siêu thị đi đến một phòng trong ngôi nhà.
Khi anh đưa tay đẩy cửa, còn quay lại nói với cô: "Tốt nhất cô nên ở ngoài
phòng khách, tôi sợ cô sẽ bị những thứ bên trong dọa đấy."
Tang Thủy Lan thấy da đầu mình giật giật, hai tay nắm chặt tay áo anh, ngước đôi mắt vô tội cẩn thận hỏi: "Trong phòng... có yêu quái sao?"
Anh bị bộ dạng của cô chọc cười không ngừng được, đưa tay nhéo nhéo má cô:
"Đúng vậy, không những có, mà còn là một con thật to." Nói xong, không
để ý tới hai má phiếm hồng của cô, anh một tay đẩy cửa đi vào.
Cô cẩn thận đi theo anh, hết nhìn đông lại nhìn tây, tìm xem có yêu quái ở đâu.
Căn phòng này nhìn qua cũng giống phòng khách, trừ bể cá và ít đồ dùng
trong nhà thì không có giường. Tầm mắt của cô dao động, khi nhìn thấy bể cá cảnh, hai mắt đột nhiên trở nên sáng rực.
Không đợi anh nói gì, cô liền lao đến bên cạnh bể cá, bên trong đó là một con trăn dài chừng 4,5 mét, thân hình có lẽ phải to bằng bắp tay. Nửa người con trăn vẫn nằm dưới bể cá, cái đầu tam giác lè lưỡi phì phì vươn lên
trên thăm dò xung quanh, hai mắt màu vàng trong suốt không ngừng dao
động.
Nếu là người bình thường, nhất định sẽ bị con trăn này dọa sợ tới mức hồn
vía lên mây, thét chói tai liên tục, nhưng Tang Thủy Lan lại hai mắt
sáng lên, lao đến ôm nó, miệng còn hưng phấn kêu lên: "Đại Bạch thật
đáng yêu."
Lời vừa thốt ra, không chỉ Nghê Thần sửng sốt, mà cả con trăn như cũng ngẩn ra, đột nhiên bị người khác ôm lấy, nó cũng không biết phải làm thế
nào.
Tang Thủy Lan dường như rất thích con trăn này, vừa ôm cổ nó nói đáng yêu, vừa lấy tay xoa xoa làn da trắng của nó.
Mới đầu, Nghê Thần còn sợ cô sẽ bị thú cưng của mình dọa sợ, nhưng tình
cảnh bây giờ đúng là chẳng còn gì để nói. Qua một lúc, anh bước đến gần
một người một trăn trước mặt cố nén cười nói: "Mark nhà tôi đã nhiều
ngày bị bỏ đói, cô không sợ dã tính của nó nổi lên sẽ đem cô cho vào
bụng sao?"
Con trăn cọ cọ vào người cô, cô vui vẻ nói, trong giọng không giấu được sự
hưng phấn: "Nó ôn thuần như vậy sẽ không cắn tôi đâu, không thể tin được anh lại có thể nuôi một thú cưng đáng yêu thế này. Mà anh vừa gọi nó là gì? Mark? Tôi vẫn thấy tên Đại Bạch hợp với nó hơn."
Cô giành lấy đồ ăn từ trên tay anh, ôm Mark từ trong bể ra, đưa tay nâng nâng đống đồ ăn dụ nó.
Mark từ nhỏ đã được Nghê Thần mang về nuôi làm thú cưng, tuy bề ngoài hung
hãn, hình thể to lớn, nhưng tính cách lại hiền lành. Trước kia, Nghê
Thần thường vừa ăn cơm vừa cho nó ăn thịt hoặc trứng. Nhưng từ sau khi
Nghê Thần chuyển về nhà chính, nó thường xuyên ăn không đủ no. Để nó
không bị chết đói, Nghê Thần cứ vài ngày lại mua đồ ăn mang về cho nó.
Hôm nay vừa đúng cuối tuần, anh cũng không định ra ngoài, nhưng nghe thấy
Tang Thủy Lan muốn đi ngân hàng gửi tiền, nghĩ đến bảo bối nhà mình cũng đang đói bụng, nên tiện dịp đi mua đồ ăn về cho Mark.
Anh đưa cô đến đây vì trong tiềm thức đã coi cô như người trong nhà. Đây là nhà riêng của anh, bình thường trừ Sở Bác Nam và Kiều Dĩ Thâm, anh ít
khi đưa người ngoài đến.
Ngay cả Tống Dao Dao từ sau khi anh nuôi Mark cũng ít khi đến đây.
Theo cảm nhận của các cô gái bình thường, thú cưng thường là chó nhỏ mèo
nhỏ, còn đối với con mãng xà to lớn này, Tống Dao Dao đến giờ đều thấy
là tránh. Trước kia Sở Bác Nam đã từng trêu cô, muốn trở thành vợ của
tam thiếu gia họ Nghê không dũng cảm không được. Đối với sự trêu chọc
đó, Tống Dao Dao trả lời ngay: Tình yêu là một điều vĩ đại, đến một ngày kia cô thật sự trở thành vợ của Nghê Thàn, anh nhất định sẽ vì cô mà
không nuôi Mark nữa.
Đối với sự tự tin này của cô, Nghê Thần chỉ cười không nói gì.
Thực ra, lúc đó anh muốn nói cho cô biết, tính cách anh lạnh lùng, dù bên
ngoài tạo cho người ta một cảm giác hòa nhã, nhưng không ai có thể nắm
bắt được tâm tư của anh, cho nên, anh sẽ không vì cái gọi là tình yêu mà từ bỏ điều gì, lại càng không vì Tống Dao Dao cô mà từ bỏ.
Từ nhỏ đến lớn, Nghê Thần luôn muốn tìm một cảm giác tâm đầu ý hợp giống
như hiểu ngầm, không nói ra nhưng cũng có thể hiểu nhau, một thứ mà
không ngôn ngữ nào có thể diễn tả chính xác được. Nếu không tìm được
người như vậy, anh thà cả đời cô độc cũng không ép bản thân sống cùng
một người phụ nữ mình không thích.
Bây giờ, nhìn cảnh một người một trăn ôm ấp quấn quýt trước mặt, anh anh tôi tôi, đúng là kỳ quái, anh bất giác nở nụ cười.
Mark tuy rằng đã dần quên đi bản tính hoang dã, nhưng dù sao nó vẫn là một
con trăn trong rừng nguyên sinh Amazon. Dù anh coi nó là bạn bè, cũng
không dám thân mật đến như vậy. Không ngờ được, cái cô nàng bé nhỏ kia,
lại dám đem nó thành vật cưng thật, còn thân thiết sờ nắn trên người nó, coi nó như chó mèo mà đùa giỡn.
Mà Mark cũng thích bị đối xử như thế, chẳng những nằm yên ăn từng miếng đồ ăn cô đưa tới, mà còn đem cái đuôi không ngừng quấn quýt trên người cô, thỉnh thoảng còn cọ cọ đầu vào tay cô lấy lòng nữa chứ.
Mỗi khi nó cọ cọ vào cô, cô giống như đứa trẻ, cũng ôm lấy thân nó gặm gặm.
“Anh không biết tôi thích loại trăn này như thế nào đâu, ông chủ trước đây
của tôi cũng nuôi một con như thế này. Đúng rồi, anh còn chưa biết trước đây tôi từng làm đầu bếp ở nhà hàng nhỉ. Ông chủ trước của tôi nghe nói từng là xã hội đen, tuy nhìn bề ngoài hung ác, nhưng tính tình lại rất
tốt.”
Máy phát thanh vừa mở ra, Tang Thủy Lan không ngừng lại được, bắt đầu nói
về ông chủ cũ của mình, ngoài nuôi mãng xà, còn nuôi rất nhiều loại côn
trùng kỳ quái, nhưng bà chủ lại sợ những con vật đó, nên ông chủ phải
mang chúng tới nuôi ở tầng hầm của nhà hàng .
Ông chủ là người tốt nhưng hay lơ là, không cẩn thận, tuy thích nuôi, nhưng lại thường xuyên quên không cho chúng ăn, chỉ có cô là nhớ, vì thế lâu
ngày thành quen, cô trở thành bảo mẫu của mấy thú cưng đó. Chính vì vậy
nên cô có tình cảm rất tốt với những sinh vật kỳ quái.
Nói được một nửa, điện thoại của Nghê Thần vang lên, anh đi ra ngoài nghe
máy, khiến Tang Thủy Lan phải ngồi chờ. Đến lúc anh quay lại, đã phát
hiện một người một trăn đang ôm nhau ngủ say trên giường của anh.
Nhìn thấy cảnh này, Nghê Thần không biết vì sao trong lòng anh dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
Anh đi đến bên giường nhìn cô gái nhỏ đang ngủ, khuôn mặt nhỏ của cô và
Mark kề nhau, đuôi của Mark còn quấn lấy chân cô, hai người kết thành
một khối.
Mark nhận ra anh đi vào liền mở mắt, hai con mắt vàng trong suốt nhìn anh.
Nghê Thần đi qua, vỗ vỗ lên đầu Mark, nó hưởng thụ lắc lắc đầu, rồi lại tựa đầu lên má Tang Thủy Lan ngủ tiếp.
Lúc này, cô khẽ cựa mình, hai má hồng hồng, hô hấp đều đặn. Khi cô ngủ,
khuôn mặt vô cùng xinh đẹp làm anh có chút động tình, cúi người khẽ hôn
lên má cô. Mark thấy thế liền dùng cái đuôi gạt anh ra, vẻ mặt rất bất
mãn. Nghê Thần trừng mắt liếc nó một cái, nhỏ giọng nói: "Cô ấy là của
tao".
Mark liền ngóc cổ lên, rồi cả thân hình nó cũng rời khỏi người cô, thái độ rất rõ ràng -- tôi tranh với anh.
Nghê Thần không cam lòng yếu thế, một bên nhẹ nhàng vuốt má cô, một bên
trừng mắt dọa Mark. Một người một trăn không tiếng động đấu với nhau.
Thật lâu sau, Tang Thủy Lan mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô chớp chớp đôi
mắt vẫn còn muốn ngủ, thanh âm mềm mại hỏi: "Anh đã quay lại?"
Nghê Thần tâm khẽ động.
"Anh đã quay lại?" Chỉ một câu đơn giản như vậy, giống như người vợ chờ
chồng mình trở về, giống vẻ mặt của con thỏ nhỏ đáng yêu hướng nhìn anh, giống như đã chờ anh rất lâu rồi...
Anh thích cảm giác này, thân thiết, ấm áp, có cảm giác của một gia đình...
Cô vẫn còn chưa tỉnh hẳn, anh cúi người hôn lên môi cô.
Cô bị bất ngờ, hoảng sợ muốn chạy trốn, lại bị anh biết trước ý đồ, nắm
chặt hai tay cô, giữ chặt dưới người. Anh ngậm cánh môi cô, không ngừng
giày vò, xâm lược, chiếm lấy ngọt ngào của cô.
Tang Thủy Lan bị hôn đến đầu óc choáng váng, liên tục thở gấp mới thấy Nghê Thần dừng lại, anh còn cười nói: "Thơm quá!"
Tang Thủy Lan ngây ngốc vuốt vuốt đôi môi đỏ mọng đang sưng lên, vô tội hỏi: "Anh đói bụng sao? Lúc trưa đúng là tôi thấy anh để đồ ăn trong tủ lạnh nên đã ăn hết rồi, nhưng ăn từ lúc đó đến giờ vẫn còn mùi sao?"
Nghê Thần nghe cô nàng ù ù cạc cạc này trả lời thì ngạc nhiên, một lúc sau
anh dở khóc dở cười nhẹ nhàng nhéo vô một cái: "Em đúng là ăn như heo".
Cô vừa nghe xong, liền oan ức quay ra ôm lấy Mark nhỏ giọng kể lể: "Anh ấy mắng tao là heo..."
Mark liền dùng đầu cọ cọ vào hai má cô, ra chiều an ủi.
Nghê Thần câm nín. Anh không nghĩ mình sẽ yêu ai, vậy mà lại yêu phải một người ngốc.