Trời về đêm, cả biệt thự chìm vào yên tĩnh.
Ông nội Nghê ngồi cạnh giường cháu trai cả ngày, đến tối thân già cũng thấy mệt mỏi, Lý quản gia khuyên mãi ông mới chịu về phòng nghỉ ngơi.
Phụ trách chăm sóc Nghê Thần là hai y tá ngồi ở cửa, nhưng tới nửa đêm, cơn buồn ngủ ập tới, khiến hai người ngủ lúc nào không biết.
Tang Thủy Lan nhân cơ hội rón rén đi vào phòng, bên trong ngọn đèn mờ nhạt
chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của anh ta càng thêm mê người.
Nghê Thần đã hôm mê suốt một ngày, đến nửa đêm mới mở hai mắt mờ mịt, lảm nhảm đòi uống nước.
Vừa đẩy của bước vào, cô nghe thấy vậy vội vàng cầm ly nước mang đến.
Sắc quỷ trong phòng vừa thấy cô bước vào, khuôn mặt trắng bệch lại càng
trắng hơn. Tuy rằng nó rất thích khuôn mặt tuấn mỹ của Nghê Thần, nhưng
người quỷ khác biệt, nó có muốn cũng không thể chạm vào anh ta, chỉ có
thể ngồi ở bên giường âm yếm nhìn người đàn ông hoàn mỹ kia đến ngẩn
người.
Tang Thủy Lan không để ý tới ánh mắt ngoan độc của Sắc quỷ, đi đến bên giường, đỡ nửa người anh dậy đưa ly nước vào miệng anh.
Nghê Thần mặc dù sốt cao, nhưng lý trí vẫn có chút tỉnh táo, anh không ngờ
Tang Thủy Lan sẽ vào phòng anh, nhưng vì sốt cao lâu nên khát nước khó
chịu, anh không nói nửa lời. Dưới sự giúp đỡ của cô, từ từ uống hết cốc
nước, cũng thấy đỡ hơn.
Nhìn thấy người đàn ông của mình nằm trong vòng tay kẻ khác, Sắc quỷ tức đến nghiến răng. Tang Thủy Lan ngoài mặt coi như không biết đến sự tồn tại
của Sắc quỷ kia, ngoài mặt bình thường nhưng trong lòng cũng rất khẩn
trương.
Cô cho đến giờ chưa bao giờ làm cái chuyện dụ dỗ đàn ông, đừng nói có thể
đạt tới trình độ khiến Sắc quỷ kia ghen tỵ. Nhìn vẻ mặt tiều tụy mệt mỏi trên giường, cùng với khuôn mặt mấy ngày trước còn cùng cô nói qua nói
lại, phong thái anh tuấn, đúng là một trời một vực, lòng trắc ẩn của cô
lại trỗi dậy.
Một người đàn ông xuất sắc như vậy lại chết trong tay Sắc quỷ, thật là đáng tiếc.
Ngủ một ngày lại mới uống nước xong, thân thể Nghê Thần tuy rằng vẫn khó chịu, nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.
“Muộn như vậy cô vào phòng tôi có việc gì?” Trong ấn tượng của anh, Tang Thủy Lan mặc dù hay có những hành động kỳ quái, nhưng sau nhiều lần quan sát anh cũng thấy cô dường như rất sợ anh.
Nếu đã sợ như vậy, vì sao giữa đêm hôm khuya khoắt lại lén lút vào phòng anh?
Tang Thủy Lan mặt đỏ bừng, chuyện này rất khó giải thích, huống hồ bên cạnh
giường còn một cái mặt trắng bệch của Sắc quỷ như hổ rình mồi trừng mắt
nhìn cô, làm tâm lý cô lên xuống như biểu đồ chứng khoán, ấp úng không
nói thành câu.
Cô thật muốn quay lưng chạy đi, nhưng nghĩ đến vẻ mặt đáng thương đầy ai oán của Hỉ Oa…
Aii, phía trước là đao phía sau cũng là đao, không bằng cứ dứt khoát một lần.
Cô giơ tay lên chạm vào mặt Nghê Thần, nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc
của hắn dũng cảm nói: “Anh nhìn thật ngon, em đã muốn ăn anh từ lâu
rồi.”
Cô cố gắng bắt chước dáng vẻ lưu manh đùa giỡn con “trai” nhà lành, một
tay nhẹ lướt qua mặt anh rồi chậm rãi hướng ngực anh sờ xuống.
Còn sờ.
Nghê Thần, thờ ơ xem cô như quái vật, cô gái này rõ ràng sợ anh, không hiểu vì sao cố gắng giả dạng chơi bời hư hỏng.
Hơn nữa, chính anh cũng không tin, mình vì đôi tay mềm mại đang tới lui trên người mình mà có cảm giác, tim cũng đập nhanh hơn.
Ở bên kia giường, Sắc quỷ tức giận nghiến răng nghiến lợi, không ngừng bay qua bay lại.
Tang Thủy Lan thấy hành động của mình khiến Sắc quỷ kia tức giận, để tăng
hiệu quả, cô cố ý nói to: “Ồ, da của anh thật là mịn màng, sờ rất thích
nha! Sao lại mang bộ mặt này, cười một cái xem…”
Nghê Thần nhíu mày, cô gái này nhất định là điên rồi.
“Đừng nhíu mày, anh xem trăng đêm nay thật là đẹp, thời tiết cũng rất dễ
chịu, đúng là thời điểm để vụng trộm yêu đương mà, anh hãy ngoan ngoãn
nghe lời, cam tâm tình nguyện theo em, em nhất định sẽ đối xử với anh
thật tốt, nếu không…”
Cô cười hì hì, dưới ánh mắt chăm chú đầy phẫn nộ của Sắc quỷ tiếp tục kéo khuôn mặt hắn lại gần, cúi đầu hôn lên môi hắn.
Khi môi chạm môi, cô nghe được chính trái tim mình cũng đập điên cuồng trong ngực.
Ức…Cô chính là sắc nữ.
Mặc dù thẹn muốn chết, nhưng vì hoàn thành sự ủy thác của Hỉ Oa, cô đành
vứt bỏ hình tượng, tiếp tục hôn người đàn ông trong lòng.
Nghê Thần hoàn toàn ngây dại.
Cô gái chết tiệt này phát điên cái gì vậy? Mà chính mình sao lại không phản kháng?
Tuy rằng anh đang bị bệnh, nhưng cũng không đến mức không đẩy được cô ra,
bị cô hôn nhẹ lên môi anh lại còn có khát vọng muốn hôn cô lâu hơn.
Giống như bị lạc trong sa mạc, anh tham lam hưởng thụ ảo ảnh trên ốc đảo,
nhưng kỹ thuật hôn của cô nàng này quá tệ, từ đầu đến cuối chỉ biết cọ
cọ trên môi anh, nhưng anh thế mà bị cái kiểu hôn như mèo liếm nước này
trêu chọc dục hỏa đốt người…
Cảm giác này, thực cmn chịu không thấu!
Sắc quỷ bị cái hình ảnh thân mật kia làm cho tức điên, không thể khống chế
bản thân, sát khí tỏa ra nồng đậm, ngay khi nó nhe nanh chuẩn bị lao đến tấn công Tang Thủy Lan, trong bầu không khí đầy tàn ác xuất hiện hai
Câu hồn sứ giả, đem hồn phách của nó mang đi.
Tang Thủy Lan từ đầu đến cuối đều dùng khóe mắt theo dõi diễn biến, nghe
tiếng chân xa dần, cuối cùng cũng thả lỏng, thở ra một hơi dài.
Cái chết trong nháy mắt qua đi, cô chỉ thấy da đầu mình run lên, miệng khô lưỡi khô, tim đập thình thịnh.
Nếu vừa rồi hai Câu Hồn sứ giả không đến đúng lúc, không biết mai cô còn được nhìn thấy mặt trời mọc?
Vừa hoàn hồn, không cẩn thận lại đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Nghê Thần, tâm cô nhảy dựng, hai gò má nóng bừng.
Cô gạt anh qua một bên từ trên giường nhảy xuống, hai tay bắt trước cương
thi giơ cao trước ngực nói: “Tôi bị mộng du, tôi bị mộng du…”
Không để ý đến ánh mắt phức tạp của anh, cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Nghê Thần chạm tay vào môi mình, ánh mắt dần sâu hơn