CHƯƠNG 8
Tông Khúc Mặc cười dài theo sau Hoàng Phủ Chương, xem Hoàng Phủ Chương khẩn trương hề hề che chắn cho mình, không khỏi cười nói: “Ta có thể tự bảo vệ chính mình được.”
“Không được, ngươi chỉ là một thư sinh, tay trói gà không chặt, ta đương nhiên phải bảo đảm an toàn của ngươi.” Hoàng Phủ Chương cũng không quay đầu lại nói lời từ chối.
“Ta nói đại ca a……”
“Ân?”
“Vừa rồi tựa hồ là ta đem ngươi ôm đến trên cây, nhanh như vậy ngươi liền đã quên? Muốn hay không ta tái làm một lần nữa?” Tông Khúc Mặc trêu tức nói, thân thủ nhanh chóng liền ôm lấy Hoàng Phủ Chương, hiển nhiên là thích thú.
Hoàng Phủ Chương quay đầu lại thân thủ tránh khỏi cái ôm nhiệt tình của y, trầm mặc…… Bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ngươi biết võ công!”
“Ta nhớ rõ ta chưa từng nói là không nha.” Tông Khúc Mặc có điểm mất mát thu tay, ưu nhã bày ra chỉ phiến nói.
“Kia cũng thật là……” Hoàng Phủ Chương cúi đầu lẩm bẩm. Bất quá, hắn tổng cảm thấy dường như có cái gì đó không đúng, khả dĩ là do bản thân hắn nội tâm đơn thuần nghĩ đến là không có sâu như vậy……
Dưới sự trợ giúp của Tông Khúc Mặc, hai người rất nhanh tìm đến thư phòng của Vương man di. Trong đêm hai bóng người thon dài nhanh chóng lẻn vào phòng.
Nương theo ánh trăng nhìn chung quanh bài trí bên trong thư phòng – trên bàn là văn phong tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiêng) được xếp gọn gàng ngăn nắp, từ trên xuống dưới là những tập văn nổi tiếng xưa nay, trên tường là hảo bức thứ pháp…… Tông Khúc Mặc có thói quen phe phẩy chiếc quạt không rời này, cười nói: “Xem ra Vương man di này cũng không phải hạng người chỉ biết vũ đao lộng thương.”
“Ân, ta cảm thấy hắn tất không đơn giản.” Hoàng Phủ Chương gật gật đầu, đồng ý với Tông Khúc Mặc. Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy Vương man di này cũng là một tướng đại tài, tài cán này có thể vì triều đình sở dụng, tất sẽ làm cho triều đình như hổ thêm cánh!
“Bất quá thật ra cũng có chút tự phụ!” Tông Khúc Mặc dùng cây quạt ý bảo Hoàng Phủ Chương nhìn về phía trên tường trong đó có một bức thư pháp rất đẹp. Chỉ thấy mặt trên năm chữ lớn cứng cáp hữu lực — anh hùng tạo thời thế, không khó nhìn ra người hạ bút chắc chắn là người hùng thao võ lược.
“Nha, thật sự là hảo tự mà!” Hoàng Phủ Chương nhất thời đã quên thân phận của người hạ bút, nhịn không được tán dương.
“Ngươi thích hảo tự, trở lại kinh thành ta viết cho ngươi xem, còn đẹp hơn!” Tông Khúc Mặc bất mãn Hoàng Phủ Chương tâm tư đều bị bức hảo thư pháp kia đoạt đi, kéo tay áo hắn làm nũng nói.
Hoàng Phủ Chương đỏ mặt, thấp giọng nói:“Hảo. Kia…… Vẫn là trước tìm xem bản đồ địa hình đi, ta đi bên kia tìm.”
“Nga.” Tông Khúc Mặc tâm không cam lòng cũng không tình nguyện nhưng cũng đành buông tay áo Hoàng Phủ Chương ra, hướng một bên thư phòng tìm cái gì gọi là văn kiện cơ mật.
Hoàng Phủ Chương nhẹ nhõm thở phào, vội vàng xoay người bên kia bắt đầu tìm kiếm bản đồ địa hình……
“Đều không có.” Sau một lát tìm kiếm, hai người phát hiện thư phòng Vương man di vốn không có văn kiện cơ mật nào cả, tựa hồ đây chỉ là một cái thư phòng đơn thuần.
“Đại ca, ta thấy quên đi, hắn tất là có phòng bị trước rồi, nếu có mấu chốt nào đó chúng ta cũng không dễ dàng kiếm ra được, vẫn là trở về bàn bạc kỹ hơn đi.” Tông Khúc Mặc cảm thấy kỳ quái, vội vàng đề nghị nói.
“Cũng tốt, dại dột them nữa sợ là có nguy hiểm.” Hoàng Phủ Chương cũng dự tính nên trở về doanh tái tính toán.
Ngay tại lúc hai người tính rời đi, phía trước từng trận mai hươngbay tới. Tông Khúc Mặc liếc mắt một cái liền nhận ra, hô to: “Đại ca, cẩn thận! Là mê hương!”
Đáng tiếc, y vừa nói xong, Hoàng Phủ Chương đã muốn ngã xuống, mà y ngay lúc phân tâm cũng hít vào mê hương, cũng ngã xuống theo……
Tông Khúc Mặc mở mắt ra, trước mắt hết thảy đều xa lạ, tại hoàn cảnh xa lạ này y cảm thấy hoảng hốt, bắt đắc dĩ y gợi lên khóe môi mà cười. Thật là bất đắc dĩ, vô duyên vô cớ bị người ta dùng dây thừng trói gô ở trên giường, trừ bỏ cười, hắn thật không biết nên làm cái gì nữa……
Vô ý thức tìm kiếm bong dáng của Hoàng Phủ Chương, lại ngoài ý muốn đối diện một đôi hắc mâu nóng rực, hắc mâu hơi hơi nheo lại từ trên xuống dưới nhìn y.
“Hán nhân diện mạo đều là như vậy?” chủ nhân hắc mâu mở miệng hỏi, thanh âm trầm mạnh mang theo kinh ngạc, hoặc là kinh diễm.
Tông Khúc Mặc nhịn không được bật cười, nói:“Chẳng lẽ man di mọi người đều là diện mạo này?”
Có thể là lần đầu tiên bị trên chọc, hắc mâu y nhân ngẩn ra, đến gần bên giường từ trên cao nhìn xuống vẫn bị trói gô kia thần tình xuân phong vẫn như cũ, kinh thường nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ không giết ngươi sao?”
“Ha ha, rơi vào tay ngươi, muốn giết đều do ngươi, ta có thể làm chủ.” Tông Khúc Mặc ngữ khí trước sau đều ung dung, giống như giờ phút này vấn đề đang thảo luận như là không phải tính mạn của y.
“Ngươi có biết ta là ai?” Hắc mâu y nhân giật mình hỏi.
“Nếu ta đoán không sai, các hạ hẳn là chính là vương tộc man di – Bát Sát Nhĩ.” Tông Khúc Mặc nhìn thẳng hắc mâu y nhân, không nhúng nhường.
Bát Sát Nhĩ vỗ tay cười nói: “Lợi hại, không nghĩ tới ta Bác Sát Nhĩ lại nổi danh như vậy, ngay cả ngươi một thư sinh hán nhân lại biết tên ta. Nói, ngươi là làm sao biết được ?”
“Đó là bởi vì ngươi có hai sơ hở, thứ nhất, ta mở mắt ra nhìn thấy duy nhất chỉ có ngươi, mà chỉ có ngươi mới có quyền lợi đem một cái tên thích khách cột vào trên giường mà không phải địa lao Thứ hai, tướng mạo cùng khí chất của ngươi, là khí thế bộ tộc chi vương, này không phải rõ ràng sao?” Tông Khúc Mặc hỏi ngược lại. Đối với Bát Sát Nhĩ, y cũng sớm có chút tìm hiểu, hôm nay vừa thấy quả nhiên không giống bình thường – kế thừa đường nét sâu sắc của tổ tiên man di, Bát Sát Nhĩ mặc dù không tính là tuấn mỹ, nhưng cũng là nam nhân khiến cho nữ nhân động lòng, nhất là sự cao ngạo kia không ai bì nổi.
“Ngươi thông minh lắm thật khiến ta muốn giết ngươi.” Bát Sát Nhĩ nghiến răng nghiến lợi nói, theo sau ngón tay xoa xoa hai bên má của Tông Khúc Mặc, đầu ngón tay hưởng thụ xúc cảm tinh tế tỉ mỉ, nhẹ giọng nói:“Ta thật sự là không hạ thủ được…… Này diện mạo ngươi thật kiếm có.” (MiKa: đạp tên sắc lang, Mặc ca có người trong lòng rồi)
Tông Khúc Mặc chỉ cười không nói.
Bát Sát Nhĩ lưỡng lự thu hồi đầu ngón tay trên mặt y, lạnh lùng nói:“Ngươi đến tột cùng là ai?” Ngay cả thái sơn áp đỉnh (áp lực lớn) cũng không khiến hắn đổi sắc thì không phải là một tên thích khách bình thường, trực giác cho hắn biết – người nam nhân xinh đẹp này là một thuốc độc tỏa mùi hương.
“Ta nghĩ, ngươi hiện tại có thể nói cho ta biết, người đi cùng ta kia ở nơi nào, ta tự nhiên sẽ nói than phận của ta cho ngươi.” Tông Khúc Mặc lòng mặc dù lo lắng cho Hoàng Phủ Chương, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ cười, bởi vì y biết chỉ có cách này mới từ Bát Sát Nhĩ biết được chỗ của Hoàng Phủ Chương.
“Hắn?” Bát Sát Nhĩ cười lạnh một tiếng, nói:“Địa lao!”
“Vương man di thật là chân thị hậu đối đãi, đồng bọn của ta ở trong lao chịu khổ, ta lại có thể thoải mái nằm trên giường, mặc dù ta không nguyện ý.” Tông Khúc Mặc châm chọc nói, không nhanh không chậm tiếp tục nói:“Về phần than phận của ta chỉ là một thư sinh rớt kỳ thi mà thôi…… Lại nói thật ra, ta chính là đuổi theo người bị nhốt trong địa lao mà đến đây, hắn đối với ta rất trọng yếu.”
Bát Sát Nhĩ im lặng trong chốc lát, giễu cợt: “Người Hán các ngươi quả nhiên có đoạn tụ chi phích.”
“Ha ha ha…… Ngươi đối với phong tục người Hán quả là biết không ít,‘Đoạn tụ chi phích’ là thứ duy nhất ngươi biết.” Tông Khúc Mặc nghe xong phá lên cười. Quản hắn đoạn tụ hay không đoạn tụ, cuộc đời này có Chương làm bạn, đối với y vậy là đủ!
“Ngươi thật sự rất kỳ quái.” Bát Sát Nhĩ nhìn y,trong mắt lóe sáng thất tinh quang. Chưa từng có người nào trước mặt hắn có thể ung dung cười nói như vậy, không có chút gì úy kỵ uy nghi của hắn. Cũng chưa từng có người nào có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú…… (MiKa: Mặc ca, mị lực của a thiệt là nể a)
“Vậy tái cho ngươi kiến thức một chút kỳ quái của ta.” Vừa dứt lời, sợi dây thừng trói chặt Tông Khúc Mặt bị hắn dùng nội lực đánh gãy, vỗ vỗ thân, hắn mỉm cười đi đến trước mặt Bát Sát Nhĩ. Sợi dây nho nhỏ này há có thể trói được y hay sao!
“Ta nghĩ…… Đối tượng là ngươi, ta sẽ rất hứng thú mà theo người Hán các ngươi ‘Đoạn tụ”.” Bát Sát Nhĩ si mê mà nhìn người đi tới gần hắn, hắn không tự chủ được vòng tay ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh, kéo y vào lòng ngực mình. Cho dù y là độc dược, hắn cũng kìm lòng không đậu mà muốn nếm thủ.
Tông Khúc Mặc đưa tay chặn trước ngực hắn, cười nói: “Ta có một cái điều kiện.” (Mika: lạy trời, đừng để Măc ca bị rape nhak, ko là t quăng lun bộ này)
“Nói!” Bát Sát Nhĩ thở gấp, nơi tay Tông Khúc Mặt đặt tại dần dần nóng lên.
“Ta muốn ngươi thả hắn.” Tông Khúc Mặc chầm chậm nói.
“Không được!” Bát Sát Nhĩ vừa nghe liền biết hắn chính là Hoàng Phủ Chương bị nhốt trong địa lao, nhất thời ghen tuông tung tóe, lạnh lùng nói: “Hắn là người của triều đình, lại dám đếu đây ăn cắp quân mật , ta không thể thả hắn!”
“Nói cho rõ, hai người các ngươi chỉ có thể chọn một mà thôi, mà ai ta cũng không muốn bỏ cả, cho nên ta muốn các ngươi cùng nhau so tài cao thấp, ai thắng ta sẽ là ái nhân của kẻ đó, như thế nào?” Tông Khúc Mặt biết muốn Bát Sát Nhĩ thả Hoàng Phủ Chương thiệt không dễ dàng, nay chỉ có thể nương theo bản tính tự phụ của Bát Sát Nhĩ mà thử một lần.
“Hắn hiện tại đã là tù nhân của ta.” Bát Sát Nhĩ cảm thấy không cần phải cùng tên tù nhân kia so tài cao thấp.
“Ta muốn là quang minh chính đại có được, hắn sở dĩ bị ngươi bắt, là do bị trúng mê hương, không phải do ngươi.” Tông Khúc Mặc đẩy Bát Sát Nhĩ ra, cười khẩy nói.
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Bát Sát Nhĩ hiểu nhiên đối với lời vừa rồi của Tông Khúc Mặc không hài lòng, thân là bộ tộc chi vương cao ngạo khiến hắn muốn nóng lòng mà khiêu chiến
“Ta muốn gặp hắn, ta sẽ đi thuyết phục hắn.” Tông Khúc Mặc dừng một chút, nhìn về phía Bát Sát Nhĩ, lộ ra nụ cười khuynh thành, cam đoan nói: “Yên tâm, ta sẽ không đào tẩu .”
Địa lao âm u ẩm ướt.
Tông Khúc Mặc cau mày từng bước đi tới — hắn không nghĩ tới Hoàng Phủ Chương lại biết nhốt ở cái nơi tồi tệ như vậy, trong lòng khó tránh khỏi lại là một trận đau lòng.
Lao đầu mở cửa lao liền lui xuống, Tông Khúc Mặc khom người đi vào, chỉ thấy Hoàng Phủ Chương nhắm mắt nằm ngửa trên đống cỏ khô, trên người phủ kín không biết bao nhiêu là các vết thương, có vết thương thậm chí còn đang chảy huyết, mới có một ngày mà cả người gầy một vòng lớn.
“Đại ca!” Tông Khúc Mặc tiến lên, ôm lấy Hoàng Phủ Chương đầu tựa vào trong lòng mình, nước mắt không kiềm chế lăn dài trên khuôn mặt tuyệt mỹ. Đã sớm không nhớ rõ lần cuối cùng khóc là khi nào, chỉ nhớ rõ đó là lúc mình còn nhỏ xoa khóc hồng hai mắt đòi nương mau cho hắn xâu mứt quả, khi đó hắn khóc bất quá chỉ là thủ đoạn để có được xâu mứt quả mà thôi. Hiện tại hắn khóc, là hắn đau lòng, hắn thương tâm, nghĩ đến thương thế càng nhiều trên người Hoàng Phủ Chương, hắn đã cảm thấy đau triệt nội tâm.
Bát Sát Nhĩ, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ!
“Mặc……” Hoàng Phủ Chương mở miệng nói, khẽ động khiến vết thương trên người đau đến không nói được.
“Không cần nói, không cần nói, ta biết cả rồi, ngươi chịu khổ .” Tông Khúc Mặc nước mắt không ngăn được mà rơi xuống.
Hoàng Phủ Chương miễn cưỡng vết thương mà vu cười, nhìn nụ cười ngớ ngẫng của hắn khiến cho Tông Khúc Mặt một trận chưa xót.
“Đừng…… Khóc……”
“Hảo, ta không khóc, ngươi đừng lộn xộn, miệng vết thương vẫn còn đau.” Tông Khúc Mặc lau đi nước mắt trên mặt, điều chỉnh lại tư thế hai người, tránh đụng tới vết thương mà nhìn đến đau lòng trên người Hoàng Phủ Chương.
“Bọn họ…… Đối…… Ngươi…… như thế nào……” Hoàng Phủ Chương đứt quãng nói xong, thỉnh thoảng lại cau mày, phát ra tiếng đau.
“Không có, ta không sao.” Tông Khúc Mặc ý bảo hắn không cần nói nói, tiếp tục nói: “Vương man di đã thỏa thuận với ta, hắn sẽ thả ngươi trở về, chính là ba ngày sau hắn sẽ tiếng công, hắn yêu cầu ngươi dẫn binh đánh trận.”
“Ta?” Hoàng Phủ Chương nghi hoặc mở to mắt, nói: “Ta chỉ là…… Một cái…… Tiểu…… Binh, như thế nào dẫn binh…… Cùng, cùng hắn đánh?”
“Triều đình phái tân tướng quân mười ngày sau mới tới nơi, mà ba ngày sau Vương man di sẽ phát động tấn công, ngươi vô luận như thế nào cũng phải cùng hắn đánh trận này, hơn nữa ngươi nhất định là có năng lực dẫn binh đánh trận. Phải biết rằng, rất nhiều tánh mạng đều nằm trong tay ngươi, bao gồm ta……” Tông Khúc Mặc cười thê lương.
Hoàng Phủ Chương khó hiểu nhìn hắn, dùng ánh mắt thúc giục hắn giải thích rõ ràng.
“Hắn đáp ứng thả ngươi trở về, mà ta…… Phải lưu lại. Nếu ngươi thắng, hắn thúc thủ chịu trói, nếu ngươi đánh bại, không chỉ chết vô số, ta cũng phải vĩnh viễn ở lại hắn bên người, trở thành…… Người của hắn!” Tông Khúc Mặc tại lúc ngập ngừng lộ ra một tia cười .
“Cái gì!” Hoàng Phủ Chương hô to, động đến miệng vết thương đau khiến hắn phải cắn răng. “Ngươi như thế nào…… Như thế nào có thể đáp ứng? Vạn nhất ta bại trân…… Không, ta không thể đi!”
“Chương, hãy nghe ta nói, đây là biện pháp duy nhất, trừ bỏ như vậy, hắn căn bản sẽ không thả ngươi ra. Chỉ cần ngươi có thể rời đi, ta mới có hy vọng có thể rời đi nơi này. Hãy nghĩ dân chúng biên cảnh, ngươi còn phải vì bọn họ chiến đấu a!” Tông Khúc Mặc nâng đầu Hoàng Phủ Chương lên, nhìn vào con ngươi đen như mực — Hoàng Phủ Chương trong thân thể chảy nhiệt huyết hết sức chân thành, hắn chính là hùng ưng bay lượn trên sa trường!
“Ta……”
“Đi thôi, đây mới là mục đích chân chính mà ngươi tới đây, cùng Vương man di Bát Sát Nhĩ hảo hảo một trận chiến.” Tông Khúc Mặc cúi đầu hôn lên đôi môi khô nứt của Hoàng Phủ Chương, nước mắt mang theo vị mặt mà tiến vào miệng hai người……
Nhìn bóng dáng càng ngày càng xa của Hoàng Phủ Chương, Tông Khúc Mặc nhắm mắt, mở rộng cây quạt, mĩm cười nói: “Ngươi còn muốn xem bao lâu?”
“Ngươi biết là ta?” Bát Sát Nhĩ từ chỗ tối đi ra.
Tông Khúc Mặc mở mắt nhìn về phía hắn, câu lên khóe mơi cười:“Ta nói rồi không bỏ chạy nhất định sẽ không bỏ chạy.”
“Không, ta không phải lo lắng cái này, ta bắt đầu hối hận đã thả hắn đi, hắn tựa hồ không dễ đối phó.” Bát Sát Nhĩ nhìn về hướng Hoàng Phủ Chương rời đi, ý vị thâm trường nói.
Tông Khúc Mặc thu hồi cây quạt khoát lên đầu vai hắn, tựa tiếu phi tiếu nói: “Không cần hối hận, sau này ngươi nhất định sẽ cảm tạ ta vì đã cho ngươi một kình địch.”
“Nga? Vì cái gì?” Bát Sát Nhĩ tà khí nhíu mày hỏi. Có thể có một đối thủ ngang sức ngang tài, thật là điều thú vị trong đời người, hắn không tin Tông Khúc Mặc ngay cả điểm này cũng lường trước được.
Tông Khúc Mặc ánh mắt như nói “Trong lòng biết rõ ràng”, cái gì cũng chưa nói, cười cười bỏ đi .