[Hi Trừng] Hi Ngâm Vị Vãn

Chương 25: Chương 25




25

Hàm răng Giang Trừng cắn chặt phiến môi mỏng kia, trên môi Lam Hi Thần đau nhói, lại không hề lui lại, Giang Trừng gắt gao trừng y, Lam Hi Thần nhìn thịnh nộ trong mắt hắn, không hề nhúc nhích. Nhiệt khí trong mũi hai người đan xen vào nhau, đôi con ngươi đen tựa hồ sâu kia, không hề lay động mà khoá lấy hắn, mi mục nhìn qua bình tĩnh kiên định.

Nhưng bên tai Giang Trừng tất cả đều là tiếng Lam Hi Thần thở dốc thật dày, lồng ngực căng thẳng trước người cùng nhịp tim loạn xạ, bàn tay nắm lấy mình đang khe khẽ phát run, tất cả đều cho thấy Lam Hi Thần đang vô cùng căng thẳng.

Lại nhìn đôi mắt kia cũng không phải là đen thẳm không hề gợn sóng, mà giống như một lưỡi dao sắc bén rạch ra những ngóc ngách hắn chôn chặt tận đáy lòng, kéo ra những thứ đã cố tình phớt lờ, những thứ xa xưa, không thể nói cùng người khác, hoặc nhỏ bé, hoặc lớn lao...Khiến người kinh hoảng.

Giang Trừng nếm tới một chút vị máu tanh, tràn ra giữa răng môi hắn, hắn chầm chậm nới lỏng, buông môi Lam Hi Thần. Sau một khắc liền bị người một lần nữa đổ tới, Giang Trừng mím chặt môi, nhưng Lam Hi Thần so với ban nãy càng thêm thô bạo, dùng sức áp xuống mạnh mẽ mút vào, Giang Trừng dần dần không thở được, chỉ đành mở miệng tham lam hô hấp lấy dưỡng khí từ Lam Hi Thần.

Đầu lưỡi mềm mại lần thứ hai công tiến vào, lướt qua hàm răng trong miệng hắn liếm lên, cuốn đi tất cả mùi máu tanh, đến cả mùi rượu mạnh ban nãy uống thi với người ta cũng không lưu lại chút nào.

Trong đầu Giang Trừng hỗn loạn, chỉ có thể bị động mà tiếp nhận Lam Hi Thần hôn môi, ý niệm phản kháng sớm đã bị quẳng đến nơi nào không biết, cả người mềm nhũn ra. Lam Hi Thần thả tay hắn ra đổi thành ôm lấy eo hắn, bốn phiến môi dính lấy nhau như keo như sơn, Giang Trừng bị hôn đến ngất ngất ngây ngây, thần trí mơ hồ, không biết đang ở nơi nào, chỉ có thể cảm nhận khí tức bá đạo thuộc về Lam Hi Thần vây lấy hắn.

Không biết qua bao lâu, Lam Hi Thần cuối cùng cọ lấy môi hắn rốt cuộc buông hắn ra, Giang Trừng tinh thần chấn động, ý thức trở về, tức giận xấu hổ đan xen, gương mặt đỏ bừng, hung hăng túm lấy cổ áo y nói: “Lam Hi Thần! Ngươi điên rồi sao! Ngươi cẩn thận nhìn cho rõ, còn biết ta là ai không!”

“Biết.” Ánh mắt Lam Hi Thần sáng rực nhìn hắn, một tay xoa khuôn mặt hắn, ngón tay thon dài vuốt nhẹ bờ môi hắn bị bản thân hôn có chút sưng đỏ.

“Ngươi là Giang công tử... Giang Vãn Ngâm... Giang Tông chủ... Giang Trừng...Ngươi là, A Trừng của ta.” Lam Hi Thần từng chữ từng chữ nói ra. Nói xong y nằm nhoài trên bả vai Giang Trừng sượt sượt, thầm thì nỉ non nói: “A Trừng, ta cảm thấy có chút...” Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên giống như thoát lực cả người đặt trên người Giang Trừng bất động.

Giang Trừng bị đập đến choáng váng, những tên gọi này, đều là Lam Hi Thần đã từng gọi qua, lần đầu tại Vân Thâm gặp gỡ, y gọi hắn Giang công tử, sau đó quen thân hơn một chút gọi hắn Giang Vãn Ngâm, sau đó lại là chính mình cứng rắn yêu cầu y lấy Tông chủ tương xưng. Lam Hi Thần là biết rõ người trước mặt là ai, y đã biết rõ lại vẫn...

Giang Trừng dùng sức đẩy y một cái, đem Lam Hi Thần ném trên mặt đất, Lam Hi Thần nhắm hai mắt, giống như mất đi tri giác. Lồng ngực Giang Trừng phập phồng bất định, hung hăng trừng y, cả người giận đến run rẩy.

“Lam Hi Thần, sao ngươi dám! Ngươi dám!” Dám biết hắn là ai, còn đối hắn làm chuyện như vậy!

Giang Trừng nâng tay lên, Tử Điện chớp giật, điện quang làm nổi bật lên khuôn mặt sáng trong như nguyệt kia, mi mục như hoạ yên tĩnh vô hại, đôi mắt sâu thẳm kia giờ khắc này nhắm lại hoàn toàn không còn mạnh mẽ bá đạo như ban nãy.

Giang Trừng hạ tay xuống, bình tĩnh lại, đi qua đá y một cước, “Lam Hi Thần, giả chết cũng vô dụng, đứng dậy cho ta.” Lam Hi Thần không phản ứng, Giang Trừng lại tăng thêm sức đá một cước, “Ngươi còn không đứng lên, ta liền ở chỗ này một kiếm đâm chết ngươi, sau đó ném ngươi vào trong hồ nuôi cá.” Vẫn là không phản ứng.

Giang Trừng cau mày, ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở y, hô hấp đều đều không có khác thường, lại nhìn kỹ y, khoé môi hơi mang nét cười, một mặt an tường, hai gò má cùng bên tai lại là một mảnh ửng hồng.

Giang Trừng:...

Giang Trừng kinh ngạc đến ngây người, đây là say rồi? Không phải chứ, người nhà họ Lam cấm rượu là bởi vì tửu lượng kém như thế à! Chẳng qua là...một hồi, liền say rồi?

Giang Trừng mím môi, hắn hiện tại ngược lại một chút ý say cũng không có, thật là, hắn còn chưa kịp tính sổ với y, y lại tự mình say trước! Hắn lại trừng mắt nhìn người vô tri giác trên mặt đất, người kia y sam trắng thuần bị dính tro bụi trên đất, còn có hai vết chân của mình, hoàn toàn mất đi phong độ nhất quán của tử đệ Lam thị. Giang Trừng đột nhiên bớt giận một chút, cắn răng, không thể làm gì hơn kéo hai tay Lam Hi Thần, đem y cõng trên lưng.

Giang Trừng tìm một khách trạm gần đó thuê phòng, vào cửa liền đem Lam Hi Thần ném xuống giường, người trên giường ngủ thật say, Giang Trừng càng nghĩ càng giận, quá lợi cho y rồi.

Giang Trừng lần nữa đem y ném trên một cái ghế, tìm sợi dây thừng từng vòng từng vòng đem Lam Hi Thần trói lại, sau đó tự mình nằm xuống giường, chờ y tỉnh lại rồi đàng hoàng tính sổ.

Vào lúc Giang Trừng ngủ đến mơ mơ hồ hồ, đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn hắn, hắn hơi hé mắt, thình lình một khuôn mặt đang cách rất gần mà nhìn hắn, hắn giật mình bật dậy, thiếu chút nữa Tam Độc liền ra khỏi vỏ.

“Lam...Lam Hi Thần?”

Chính là Lam Hi Thần, đang một mặt cười tủm tỉm nhìn hắn, hai tay bị quấn trên ghế, hai chân cũng bị cột, là Giang Trừng đề phòng y lặng lẽ chạy mất. Không ngờ tới y không những không chạy, còn từng chút từng chút nhích ghế đến bên giường Giang Trừng, nhìn chằm chằm hắn, còn cười đến mức hắn toàn thân nổi da gà.

“Ngươi! Tỉnh lại lúc nào?”

“Ừm...được một lúc rồi, gương mặt lúc ngủ của A Trừng thật đẹp!”

Giang Trừng cho rằng bản thân nghe nhầm rồi, “Ngươi gọi ta là gì?”

“A Trừng a!”

“Không cho gọi ta như vậy!”

Lam Hi Thần nghiêng đầu, không hiểu nói: “Tại sao?”

Giang Trừng rất tức giận: “Ta nói không cho chính là không cho.”

“Vậy...” Lam Hi Thần nghiêng người về phía hắn, nhưng cái ghế chặn ở mép giường ngăn cản y, y nhíu nhíu mày, ngừng động tác suy nghĩ một chút, bỗng nhiên phát lực đem dây thừng chấn đứt, còn khá là tủi thân nói: “A Trừng vì sao trói ta?”

Giang Trừng thấy cỗ lực này của y cũng là chấn kinh sửng sốt, đó là Phù Linh Toả a, cứ như vậy tránh ra rồi? Tuy nói đã sớm ở miếu Quan Âm chứng kiến lực đạo phi phàm kia của Lam Vong Cơ, nghĩ tới có lẽ Lam Hi Thần cũng từng tu luyện ra sức mạnh kỳ lạ như vậy.

Giang Trừng theo bản năng lùi về phía sau, tức giận nói: “Ngươi m* nó bản thân làm ra chuyện gì không biết sao! Còn có, nói rồi không cho gọi ta như vậy!”

“Vậy...” Hai đầu gối Lam Hi Thần đặt lên giường, đến gần hắn, một mặt thiên chân vô tà nói: “Trừng bảo bảo!”

Giang Trừng hít vào một ngụm khí lạnh, đó là cái quái gì? Đây vẫn là Lam Hi Thần sao? Lam Hi Thần rốt cuộc bị đoạt xá rồi?

Lam Hi Thần lại gọi: “Bảo bảo! Tại sao lại trốn vào trong góc? Có kẻ xấu tập kích sao? Thì ra là vậy, trách không được ban nãy ta còn bị trói lại! Ngươi yên tâm, ta bảo hộ ngươi!”

Giang Trừng muốn điên rồi, “Câm miệng câm miệng câm miệng!”

Lam Hi Thần: “Bảo bảo ngươi làm sao vậy?”

Giang Trừng thật sự nhịn không nổi nữa một phát nhào qua đem y ấn xuống giường, hung hăng che miệng y lại, “Ngươi đồ điên này, không cho gọi như vậy!”

Lam Hi Thần ngoan ngoãn cho hắn đè trên người, nghi hoặc chớp chớp mắt, trong miệng khẽ ô ô.

Giang Trừng xem như là hiểu rồi, Lam Hi Thần đây là say thành cái dạng gì, không thể cứng rắn với người say rượu. Hắn bình tĩnh lại, nói: “Ngươi yên lặng một chút cho ta, ta liền thả ngươi ra, bằng không ta dùng Tử Điện trói ngươi nghe hiểu không!”

Lam Hi Thần gật đầu.

Giang Trừng chậm rãi buông y ra.

Lam Hi Thần cẩn thận từng chút mở miệng, “Ừm...Bảo...”

Tử Điện Giang Trừng cảnh cáo, “Bảo cái đầu ngươi! Im miệng!”

Hai người trừng mắt nhìn nhau một hồi, Lam Hi Thần đột nhiên nói: “Vậy chúng ta trao đổi đi!”

Giang Trừng:?

“Ngươi gọi ta Lam Hoán, ta gọi ngươi A Trừng! Như vậy là hoàn mỹ!” Nói xong, Lam Hi Thần cười với hắn với vẻ mặt cảm thấy bản thân là thiên tài tuyệt thế mới có thể nghĩ ra biện pháp tuyệt vời như vậy.

Giang Trừng bị khuôn mặt tuy rằng rất ngu nhưng quả thật sáng bừng này làm thất thần một chút, đây chân chính là mặt như hoa đào, môi như chu đan, trên đôi môi kia còn có chút vết máu, là do bản thân cắn ra. Giang Trừng mím chặt môi, không thể ngăn mà nhớ lại nụ hôn kiều diễm ban nãy.

Lam Hi Thần thấy hắn không nói gì, nói: “Quả nhiên vẫn gọi là bảo...”

Giang Trừng: “Được rồi được rồi! Tuỳ ngươi tuỳ ngươi! Chỉ cần không gọi cái đó gọi gì tuỳ tiện ngươi!”

Lam Hi Thần: “Được thôi, A Trừng!” Nói xong một mặt mong chờ mà nhìn hắn.

“Làm gì?”

“A Trừng vẫn chưa gọi ta đâu!”

Giang Trừng nói: “Ngươi đi xuống trước!” Hai đại nam nhân chen trên một cái giường ra thể thống gì?

Lam Hi Thần như không nghe thấy ngược lại càng đến gần hơn chút.

Lông mày Giang Trừng giật giật, được! Không thèm tính toán với người say rượu, “Lam Hoán, ngươi đi xuống cho ta!”

Lam Hi Thần hướng hắn vươn hai tay, cười híp mắt nói: “Gọi mười lần!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.