27
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Lam Hi Thần tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như búa bổ, cúi đầu nhìn lại, càng là chấn kinh thất sắc, Giang Trừng đang an tĩnh ngủ trong lòng y. Y lập tức cứng người, sửng sốt một lúc, phát hiện Giang Trừng hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều, còn chưa tỉnh lại. Hắn vùi trước ngực y, từ góc độ của lam Hi Thần nhìn xuống, người kia lông mi mảnh dài che đi một đôi mắt hạnh, thu lại toàn bộ phòng bị cảnh giác, ngoan ngoãn nhu thuận nép vào lòng người, còn có thân nhiệt ấm áp xuyên qua y sam đơn bạc khiến lồng ngực y nóng rực.
Lam Hi Thần chợt cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cưỡng chế bản thân dời tầm mắt, y cẩn thận từng li từng tí mà đem cánh tay gối dưới đầu hắn rút về, vừa là tê mỏi vừa là căng thẳng khiến y không khống chế được run rẩy, cuối cùng cũng kinh động đến Giang Trừng.
Lam Hi Thần trở mình một cái xuống giường, vội nói: “Đừng giận đừng giận! Ta không phải cố ý!”
Giang Trừng đêm qua trừng mắt suy nghĩ cả đêm, trời gần sáng mới khó khăn có chút buồn ngủ, lúc này mới ngủ không bao lâu, đã bị đánh thức, mơ mơ hồ hồ xoa xoa mắt, có chút cáu kỉnh nói: “Ồn ào cái gì a.”
Hắn na đến mép giường nhìn một cái, nghi hoặc nói: “Lam Hoán, ngươi tại sao ngồi dưới đất?”
Lam Hi Thần càng thêm chấn kinh, “Ngươi...gọi ta...Còn có mạt ngạch...”
Giang Trừng thấy y một mặt không thể tin nổi, buồn ngủ tan đi, ngồi dậy tháo xuống mạt ngạch đã cột cả đêm, vươn tay thả lỏng gân cốt, thở ra một hơi thật dài, sau đó liếc mắt nhìn Lam Hi Thần một cái.
Lam Hi Thần có chút kinh hoảng nói: “Đêm qua...Đêm qua ta mạo phạm ngươi rồi sao...Ngươi...Ngươi đừng tức giận!”
Giang Trừng nhướn mày: “Chuyện đêm qua ngươi đều quên rồi?”
“Xin lỗi, ta...Ta lần trước uống rượu cũng như vậy, ngày hôm sau căn bản không nhớ bản thân đã làm chuyện gì, nhưng thật kỳ quái... Hôm qua ta cũng chưa uống rượu a?”
Giang Trừng mặt không cảm xúc trừng y một hồi, sau đó đứng dậy xuống giường ở đống y vật vứt trên đất tìm y phục của mình. Quay lưng lại Lam Hi Thần nói: “Đêm qua không có chuyện gì hết, Trạch Vu Quân yên tâm đi.” Không nói được là thở phào nhẹ nhõm, hay là mất mát, Giang Trừng chỉ cảm thấy thứ gì đó trong lòng lại trầm xuống.
Lam Hi Thần sau lưng hắn nói: “A Trừng vì sao không gọi ta Lam Hoán nữa?”
Bàn tay Giang Trừng thắt đai lưng ngừng lại, chầm chậm quay đầu lại, Lam Hi Thần cũng là một bộ biểu tình kinh ngạc với bản thân lại có thể tự nhiên gọi tên hắn như vậy.
Giang Trừng: Tật xấu gì đây? Rốt cuộc là nhớ hay không nhớ?
Lam Hi Thần hoảng loạn cúi đầu, nhìn quanh gian phòng hỗn loạn, bội kiếm ống tiêu lung tung ném ở trên bàn, y phục cũng ngổn ngang rơi trên đất, Giang Trừng bị bản thân ôm một đêm nằm ngủ trong lòng, từng chuyện từng chuyện đều cho thấy y đêm qua có cỡ nào xằng bậy.
Y đã ôm hắn ôm cả đêm sao? Lam Hi Thần nghĩ đến đây không nhịn được sắc mặt ửng hồng, y hơi mím môi nhìn về phía Giang Trừng, có chút không thể tin hắn vậy mà lại khoan dung với mình, hơn nữa dường như nhìn có vẻ không hề tức giận.
Lam Hi Thần vờ khụ một tiếng, trấn tĩnh lại, đến gần hắn, nói: “Tuy rằng những chuyện sau khi say không còn nhớ rõ, nhưng những chuyện trước khi say ta vẫn nhớ rất rõ ràng.”
Trước khi say rượu? Trước khi say rượu Lam Hi Thần đã...
Giang Trừng lập tức trái tim nhảy lên, sớm đã nghĩ tới nếu như Lam Hi Thần nhắc tới chuyện này hắn nên ứng đối thế nào. Hắn vừa sửa sang lại y phục vừa hờ hững nói: “Gì mà trước khi say rượu sau khi say rượu chứ, ta đêm qua uống có hơi nhiều, có chút nhớ không rõ, đều là đại nam nhân, coi như ngủ cùng giường cũng không có gì to tát, ngươi không cần...”
“Quên rồi?” Lam Hi Thần khe khẽ nói.
Giang Trừng tuy rằng quay lưng về phía y, cố tỏ vẻ thoải mái không hề để ý, kỳ thực vẫn luôn lưu ý nhất cử nhất động của Lam Hi Thần, lúc này cho dù câu hỏi ban nãy của Lam Hi Thần khẽ đến mức gần như tự mình thì thầm, cũng lập tức đánh gãy Giang Trừng nói năng lộn xộn không rõ.
Giang Trừng còn muốn tiếp tục nói gì đó để qua loa bỏ qua chuyện này, lại đột nhiên bị người xoay lại đẩy lên cạnh cửa, Lam Hi Thần đem hắn chặn giữa mình và cánh cửa, hơi thở gấp gáp nóng rực gần như phả lên mặt hắn.
Lam Hi Thần ánh mắt nóng rực mà nhìn hắn nói: “A Trừng nếu như quên rồi, ta không ngại lại làm lại một lần.”
Nội tâm Giang Trừng cảnh báo kịch liệt, cánh tay chắn trước ngực dùng sức đẩy ra khoảng cách nhưng như cũ có chút phí công, Lam Hi Thần thấy hắn căng thẳng cắn môi, sắc mặt tối sầm, khẽ thở dài, lùi lại một bước, xoa xoa gương mặt hắn, dịu dàng nói: “Đừng sợ”
Gương mặt bị Lam Hi Thần đụng vào có chút nóng lên, Giang Trừng quay mặt đi hừ lạnh một tiếng: “Ta sao phải sợ ngươi!”
Lam Hi Thần cười nhẹ nói: “Ta tất nhiên biết. A Trừng, ta chỉ là có vài lời muốn nói với ngươi, cho dù ngươi đã không còn nhớ chuyện hôm qua, ta vẫn là muốn nói với ngươi, ta...Ta đối với ngươi...”
Giang Trừng mở to mắt một mặt kinh hãi, lập tức ngắt lời nói: “Ngươi im miệng!”
So với Giang Trừng nóng lòng kinh hoảng, Lam Hi Thần lại vẫn trấn định nói: “A Trừng, ta vẫn luôn...”
“Không cho nói!” Giang Trừng đẩy y một cái, hung ác nói: “Còn nói thêm một từ liền cắt đầu lưỡi ngươi!”
Lam Hi Thần bị đẩy một cái lảo đảo ngã ngồi trên ghế, Giang Trừng túm lấy cổ áo y, ngón tay thon dài thậm chí siết lên cổ họng y, giương nanh múa vuốt giống như một chú mèo con bị kinh hách lộ ra răng nanh.
Bàn tay Lam Hi Thần vòng qua sau lưng hắn nhẹ nhàng vỗ hai lần, không tiếng động làm một khẩu hình: “Đừng sợ.”
Lại là câu này, hắn rõ ràng không hề đang sợ gì cả, Lam Hi Thần lại giống như cái gì cũng biết, từng ánh mắt từng cử chỉ từng câu nói từng hành động đều như nắng ấm ngày xuân chầm chậm thấm vào lòng người, xoa dịu nỗi lòng nôn nóng kịch liệt đang dâng lên.
Giang Trừng bình tĩnh lại, hai tay dần dần buông lỏng, Lam Hi Thần vừa mở miệng muốn nói gì đó lại lần nữa bị người túm lấy cổ áo đẩy lại tựa lên ghế, lần này không có bị siết lại yết hầu. Ngón trỏ Giang Trừng đặt lên môi ra hiệu y im lặng, ánh mắt liếc về phía cửa, nơi đó có một ít động tĩnh khó phát hiện.
Lam Hi Thần hiểu ý gật gật đầu, Giang Trừng chậm rãi buông y ra, tức giận lườm y một cái, hất cằm về phía y phục trên đất, ra hiệu y mặc vào.
Đợi đến khi Lam Hi Thần mặc xong xuôi, trên ngoại y một mảnh tro bụi cùng hai cái vết chân khiến y nghi hoặc, sau đó nhìn về phía Giang Trừng, Giang Trừng một bộ biểu tình không liên quan đến ta, hướng y phất tay ra hiệu y đứng sang bên cạnh, sau đó đột nhiên mở cửa.
Hai bóng người lập tức ngã sóng soài vào bên trong, ôi ôi gào lên. Giang Trừng lạnh lùng nói: “Có bản lĩnh rồi? Dám đi nghe lén!”
Người trên đất lập tức đứng dậy, lấy lòng cười nói: “Tông chủ, chúng ta cũng đi tìm ngài một đêm rồi, vất vả vô cùng mới hỏi thăm được ngài trụ lại khách trạm này, vội vội vàng vàng chạy đến, chính là cũng không biết ngài rốt cuộc ở phòng nào, còn không phải...phải xác nhận một chút sao.”
Giang Trừng không để ý Đại Ngư ầm ĩ kể lể, nhướn mày với Tiểu Ngư đứng bên cạnh, Tiểu Ngư vội vàng đối hắn cùng Lam Hi Thần hành lễ nói: “Tông chủ, Cô nãi nãi đang tìm ngài, hôm qua...Hôm qua Lâm tiểu thư đã rời khỏi phủ.”
“Biết rồi, bây giờ liền quay về.”
Tiểu Ngư nhìn qua nhìn lại Giang Trừng cùng Lam Hi Thần, ngập ngừng nói: “Tông chủ, Cô nãi nãi... rất tức giận, ngài trở lại sợ là...“. Ngôn Tình Tổng Tài
“Giang Trừng nói: “Không sao, lão thái thái vì chuyện này tức giận cũng không phải ngày một ngày hai, cùng lắm cho người đánh một trận cho bớt giận là được.”
Lam Hi Thần nghe đến vậy đột nhiên nói: “Bà ấy sẽ đánh ngươi sao?”
Giang Trừng không nhìn y chỉ nhìn Tiểu Ngư nói: “Ta còn chưa yếu đuổi mỏng manh đến độ bị một lão thái thái đả thương, được rồi đi thôi.”
Tiểu Ngư theo Giang Trừng từng bước xuống lầu, Đại Ngư ghé vào cạnh Lam Hi Thần nói: “Trạch Vu Quân Trạch Vu Quân, hở? Trạch Vu Quân y phục ngươi bị làm sao vậy?”
“À...”
Đại Ngư không đợi y trả lời liền nói quang quác nói: “Haiz Trạch Vu Quân, ngài biết không? Hôm qua lúc Lâm tiểu thư trở về cả gương mặt tươi cười rạng rỡ, chúng ta đều cho rằng chuyện đã thành rồi chứ! Không ngờ tới nàng chỉ nói câu ngài đang đi cùng Tông chủ nhà chúng ta xong liền cáo từ rời đi rồi! Trạch Vu Quân, đêm qua ngài thật sự vẫn luôn ở cùng Tông chủ nhà chúng ta sao? Trời ạ vậy y phục của ngài như này nhất định là Tông chủ chúng ta làm rồi! Ây, Tông chủ chúng ta ra tay cũng thật tàn nhẫn!”
Lam Hi Thần vờ khụ hai tiếng, chỉ cười không nói.
“Đại Ngư!” Giang Trừng quay đầu lại nghiêm khắc nhìn cậu một cái: “Ngươi ở phía sau lích chích nói cái gì đó?”
Đại Ngư vội nói: “Không có không có, ta không hề nói xấu gì ngài hết!”
Giang Trừng hừ lạnh nói: “Trở về trồng cây chuối đi năm mươi vòng!”
Đại Ngư kêu lên: “A vì sao chứ!”
“Học nghệ không tinh.”
Đại Ngư mờ mịt không hiểu gì.
Giang Trừng lại nói: “Đến nghe lén cũng không biết, ngươi bình thường huấn luyện đều vào bụng cẩu hết rồi?”
Đại Ngư khóc không ra nước mắt, đây là muốn hắn nói nghe trộm được hay nói không nghe trộm được cái nào tốt hơn a!
“Tông chủ tha mạng a! Tiểu Ngư, đệ mau giúp ta cầu tình!”
Tiểu Ngư lén cười hai tiếng, nói: “Ca ca, năm mươi vòng, với huynh không là vấn đề, có điều Tông chủ,“ cậu quay qua nói với Giang Trừng: “Chúng ta nói thật đó, cái gì cũng không nghe thấy, ngài cùng Trạch Vu Quân nói cái gì, chúng ta cũng cái gì cũng đều không biết.”
Đại Ngư: “...”
Giang Trừng: “Hừ.”
Lam Hi Thần từng bước đi theo Giang Trừng, Giang Trừng cũng không nói gì, ngầm đồng ý y cùng đến phủ đệ Ngu thị.