33
Giang Trừng miễn cưỡng ôm một thân thương tổn cũng phải quay về Liên Hoa Ổ, một nửa là tức giận, hắn để lại thư nói trong nhà công việc chồng chất như núi chờ hắn trở lại cũng là sự thật, còn có một phần nguyên nhân rất nhỏ chính là hắn lại lâm vào trạng thái đà điểu giấu mình, trước trốn một hồi lại nói.
Sau khi Giang Trừng trở về, một bên chậm rãi dưỡng thương một bên xử lý sự vụ, cũng không có thời gian nhàn rỗi cân nhắc chuyện Lam Hi Thần, qua nửa tháng, Lam Hi Thần vậy mà cũng không tìm đến. Người không thấy, lễ vật cũng không ngừng, từ ngày đầu tiên hắn trở về bắt đầu, cách hai ba ngày lại có người từ Cô Tô mang đồ tới, không phải linh đan diệu dược thì là trân bảo hiếm có. Lúc vừa bắt đầu, quản gia còn buồn rầu, Lam gia cũng không phải lần đầu tiên mang đồ tới, dĩ vãng không phải từ chối không nhận chính là đổi thứ khác trả lại. Không ngờ tới Giang Trừng biết đến, chỉ lạnh lùng nói: “Y đã đưa tới thì thu đi.” Mấy lần như vậy, quản gia vừa nhìn thấy người nhà họ Lam đến, liền niềm nở như thấy người thân, vui vui vẻ vẻ mời đi vào, không chút khách khí thu lễ vật.
Cứ như vậy qua nửa tháng, thời tiết nóng nực dần dần dịu lại, rất nhanh sẽ đến tiết Trung Thu, quản gia dò hỏi Giang Trừng dự tính ra sao, Giang Trừng nói: “Vẫn y thông lệ, có gia thất thân nhân về nhà cũng người nhà đoàn viên, ở lại thì chuẩn bị rượu ngon bày tiệc tận hứng.”
Tối hôm Trung Thu, Giang Trừng cùng mấy môn sinh đệ tử lưu lại uống mấy chén rượu liền tìm cớ rời đi, hắn biết mình ở, bọn họ đều sẽ gò bó. Hắn giống như nhiều năm vẫn thế, trước tiên đi Từ Đường dâng hương quỳ một lát, sau đó quản gia đến nói cho hắn đã chuẩn bị thỏa đáng, hắn liền một mình đi qua hành lang cửu khúc đi tới trong đình giữa hồ sen.
Trong đình đã chuẩn bị tốt một chút điểm tâm cùng rượu, Giang Trừng hằng năm đều ở đây một mình uống rượu hóng gió ngắm trăng. Trên mái đình treo vài chiếc đèn lồng màu sắc sặc sỡ có chút trẻ con, trong gió nhẹ khẽ khàng lay động, Giang Trừng nhíu nhíu mày, liền thấy Đại Ngư Tiểu Ngư đang thả hoa đăng vào trong hồ sen.
Hai thiếu niên thấy hắn vội vàng kêu lên: “Tông chủ!”
Giang Trừng nói: “Các ngươi sao không về Ngu gia?”
Đại Ngư nói: “Hằng năm về nhà không phải thúc giục công khóa chính là ép chúng ta biểu diễn trước mặt người khác, thực sự mất mặt, không bằng ở lại đây với Tông chủ!”
Giang Trừng nguýt cậu một cái: “Đang ở trong phúc mà không biết phúc, đêm Trung Thu đoàn viên sao có chuyện không ở bên người nhà, nhanh lăn về, đừng để Thái nãi nãi tự mình đến bắt người!”
Tiểu Ngư thấy thế, khe khẽ nhẹ giọng nói: “Tông chủ nói rất phải, là nên ở bên người nhà, Tông chủ…cũng là người nhà của chúng ta a, năm nay liền để hai chúng ta ở cùng Tông chủ đi.”
Giang Trừng có hơi ngạc nhiên, nhìn gương mặt hai thiếu niên có chút ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới, lúc trước Thái nãi nãi đưa hai người đến phủ cũng là nghĩ tới hắn một mình cơ khổ, để hai đứa nhỏ đáng yêu mảnh khảnh mài đi không ít lệ khí của hắn, chỉ là chớp mắt đã lớn như vậy.
Giang Trừng gật đầu, nói: “Ngồi đi.”
Ba người cùng ngồi vây quanh bàn, Đại Ngư là nói nhiều nhất, nói rất nhiều chuyện lí thú, Tiểu Ngư so ra nho nhã hơn nhiều, cùng Giang Trừng nói gần đây xem được sách gì, nêu chút vấn đề, dẫn Giang Trừng mở miệng, không khí cũng rất là vui vẻ.
Trăng tròn giữa trời, ánh sáng bàng bạc phủ khắp liên đường, Giang Trừng hốt nhiên nhớ tới, thời niên thiếu có lần ở Cô Tô nghe học, làm rơi mất chuông bạc, hắn một mình ở trên núi đi tìm, đêm đó ánh trăng cũng rất sáng, nhưng trong lồng ngực trống rỗng tịch liêu không đãng không chứa thứ gì. Qua nhiều năm như vậy, cái gì cũng đều thay đổi, đều là có xấu, cũng có tốt.
Giang Trừng đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, là rượu hoa quế nữ đầu bếp trong phủ tự mình nhưỡng, hoa quế hằng năm đều đượm thuần như thế.
Đại Ngư vốn đang hăng say kể chuyện Hằng Nga, nói tới tiên tử trên mặt trăng kia liền không chớp mắt mà nhìn chằm chằm trăng tròn, thề muốn tìm thấy thân ảnh thiên tiên đó. Giang Trừng một bên uống rượu một bên buồn cười lắc đầu, tuổi trẻ thuần chất nhất, nhưng Đại Ngư này thuần là có chút ngốc.
Không ngờ tới chỉ chốc lát sau, Đại Ngư liền lắc mạnh cánh tay của hắn, đem rượu của hắn đều lắc rơi mất, Đại Ngư hưng phấn nói: “Tông chủ người mau nhìn a! Tiên nữ hạ phàm!”
Giữa ánh trăng thanh, quả thật có một bóng dáng bạch y nhón chân bay đến, tay áo phiêu phiêu phong tư nhẹ nhàng, một khuôn mặt phong hoa vô song, mỉm cười chân thành đối hắn vẫy vẫy tay.
Giang Trừng sau khi kinh hãi, lại là lửa giận nổi lên bốn phía, ngươi giỏi a Lam Hi Thần! Xem Liên Hoa Ổ của hắn là chỗ nào? Lại nhiều lần không đi cửa chính từ trên không bay đến! Xem ngươi có năng lực a! Còn muốn làm Hằng Nga tiên tử hạ phàm a!
Lam Hi Thần ngừng giữa không trung chỉ chỉ về phía không khí, ra hiệu hắn mở kết giới, tuy nói coi như không mở ra y cũng không phải không tiến vào được, Giang Trừng nhớ tới lần đó y phá tan kết giới xông vào liền càng buồn bực, rất muốn không thèm nhìn y, thế nhưng không khỏi sau đó lại phải phiền phức tu bổ tăng cường, mới không tình nguyện giải kết giới.
Lam Hi Thần hạ xuống trước mặt hắn, không nói hai lời liền quỳ một chân xuống, chắp tay nói: “A Trừng, ta sai rồi, ta đến thỉnh tội.”
Giang Trừng như thấy quỷ lui nhanh lại vài bước, trợn to mắt nhìn y, “Ngươi làm gì vậy!”
Lam Hi Thần khẽ lay cành mận gai trên lưng, ngước mắt cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn, nói: “Thỉnh tội.”
Đây là mới nháo ở đâu ra? Thực sự nhìn không nổi, Đại Ngư Tiểu Ngư sớm đã lặn mất tăm.
Giang Trừng nói: “Ngươi đứng lên nói chuyện cho ta!”
“A Trừng nguôi giận ta mới đứng dậy.”
“Ngươi! Ta biết rồi, đây nhất định là Ngụy Vô Tiện ra cái chủ ý rách nát này cho ngươi? Ngươi đường đường là Tông chủ, sao có thể làm chuyện này? Nam tử hán đại trượng phu chỉ có thể quỳ lạy trời đất lạy phụ thân mẫu thân, ngươi nhanh đứng lên cho ta!”
“Thật ra…còn có một trường hợp cũng có thể quỳ.”
“A?”
“Chính là…Phu thê cũng có thể quỳ.”
Giang Trừng đột nhiên hết giận, kinh ngạc, bỗng nhiên ngồi xuống, nói: “Vậy ngươi gọi tiếng cha đi.”
Lam Hi Thần mềm giọng gọi: “A Trừng.” Âm cuối loan loan nhu thuận, hơi có chút ý vị lấy lòng.
Giang Trừng thở dài, nói: “Ném những thứ đồ rách nát kia của ngươi, lại đây ngồi xuống.”
Lam Hi Thần thấy hắn thái độ hòa hoãn, vội vàng bỏ xuống đồ trên lưng ngồi xuống trước mặt hắn. Giang Trừng nghiêm mặt nói: “Liên Hoa Ổ của ta không có cửa sao? Trạch Vu Quân lại nhiều lần từ không trung bay đến, làm tiên tử nghiện rồi?”
Lam Hi Thần nói xin lỗi: “Ta tuyệt không phải cố ý, ta là có gõ cửa, thế nhưng thật lâu cũng không có ai trả lời.”
Giang Trừng nhớ ra tối nay quả thực không có đệ tử chấp vệ, được thôi việc này không trách y, Giang Trừng ngồi thẳng người lại hỏi: “Vậy chuông bạc là có chuyện gì?”
“Chuyện này…” Lam Hi Thần hạ mắt nói: “Là từ rất lâu trước kia, ta lưu lại trên đó.”
Giang Trừng không hiểu ra sao: “Ngươi muốn làm gì?”
Lam Hi Thần mím mím môi, có chút ngượng ngùng nói: “Là muốn biết thời điểm ta không thấy ngươi, ngươi đang ở đâu…Nhưng ta thật sự không có lần theo mấy lần! Ta chỉ là sợ ngươi gặp nguy hiểm gì để ngừa vạn nhất!”
Giang Trừng kinh ngạc đến ngây người, một hồi đứng dậy nâng tay lên, Lam Hi Thần nói: “Không bằng ta lại lấy cành mận gai về?”
Giang Trừng thực sự là cũng bị y làm cho tức đến bật cười: “Ngươi giỏi Trạch Vu Quân, cư nhiên lén lén lút lút làm ra chuyện như vậy, còn giấu ta nhiều năm như thế, ngươi...”
Lam Hi Thần vội vàng đứng lên kéo lấy cánh tay kia của hắn nghiêm túc nói: “Tuyệt không có lần sau, sau này chuyện gì cũng đều nói cho ngươi, ngươi muốn nghe hay không muốn nghe, ta đều nói cho ngươi! Xin ngươi ta thứ cho ta, được không?”
Thanh âm y trầm thấp, giàu từ tính, vô cùng mê hoặc người khác, Giang Trừng cảm thấy có hơi nóng bốc lên, vội rút tay về quay người đi về phía trước mấy bước, hắng giọng một cái nói: “Được rồi ta biết rồi, Trạch Vu Quân không cần phí sức như vậy, tâm ý của ngươi ta đã biết, lễ vật đưa tới ta đã nhận, ngươi…ngươi có thể trở về.”
Giang Trừng cảm thấy mình cũng quá dễ nói chuyện, như vậy liền dễ dàng bỏ qua, lại không ngờ tới có người còn không cảm kích, Lam Hi Thần đột nhiên áp sát hắn, nắm lấy bả vai hắn đem hắn áp trên một cậy cột trong đình, biểu tình nặng nề nói: “Không, tâm ý của ta ngươi vẫn không biết.”
Tim Giang Trừng đập nhanh mà nhìn y, buông lỏng ngón tay đã siết lại thành quyền mặc bị giữ trên cây cột khắc văn, hắn mở to mắt nhìn, nói: “Ngươi còn có chuyện gì muốn nói, ta…ta nghe.”
Lam Hi Thần nhất thời cũng sốt sắng lên, bàn tay nắm lấy cánh tay của hắn cũng cứng ngắc lại, y hít sâu một hơi, nói: “A Trừng, ta cùng ngươi quen biết lúc ngươi ở thuở thiếu thời, ta cảm thấy ngươi cùng người khác bất đồng, ta vẫn luôn nhìn ngươi, muốn đến gần ngươi, càng hiểu rõ ngươi. Ngươi nhất định không biết ngươi có bao nhiêu hấp dẫn ta, là do ta đã để lãng phí đi nhiều thời gian đến vậy, để ngươi và ta sinh ra ngăn cách, ta rất xin lỗi, ta muốn làm rất nhiều chuyện, nhưng đứng trước mặt ngươi ta lại đều không biết phải làm thế nào cho đúng, cứ do dự tự mình phủ định như vậy, mãi cho đến hiện tại. A Trừng, ta…thích…”
Hai tay Lam Hi Thần chuyển qua khuôn mặt hắn, nâng mặt hắn dựa gần vào hắn, “A Trừng, người loạn tâm ta, người giải tâm ta, người trong tâm ta, đều là ngươi, cũng chỉ có ngươi, vẫn luôn là ngươi.”
Giang Trừng bị ép ngẩng đầu lên tiếp nhận ánh mắt nóng rực chân thành của y, mỗi một từ đều như gõ vào tim hắn, tuy rằng đã linh cảm được y sẽ nói cái gì, thế như bao hàm trong đó mênh mang sâu thẳm vẫn là nằm ngoài dự liệu của của hắn. Giang Trừng nhớ tới bên trong linh thức của Lam Hi Thần nhìn thấy những đồ vật nhỏ bé kia, có vài thứ đến chính hắn cũng không nhớ rõ ràng lại được Lam Hi Thần giữ lại trong lòng.
Giang Trừng thoáng chốc đỏ hồng vành mắt, cúi xuống chôn trước lồng ngực y, nói: “Ngươi nếu như sớm có tâm tư này, vậy ngươi đều đã làm gì, những năm này, ngày tháng đều bị cẩu ăn rồi! Ta không tin, ngươi buông ta ra!”
Lam Hi Thần nhìn hắn cúi đầu, hai gò má hiện lên sắc hồng, trong mắt ánh nước lấp lánh, một bộ dáng vẻ oan ức cực điểm, mặc kệ hắn khước từ liền ôm lấy hắn, “Là ta sai rồi, sớm biết như vậy nên mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, thời khắc quấn lấy ngươi, cho dù lúc đó ngươi chán ghét ta, đều phải cuốn lấy để ngươi thích ta.”
Từ trong lồng ngực y truyền ra một giọng nói buồn buồn: “Ý của ngươi là trách ta quá hung dữ à!”
Lam Hi Thần: …
*Cái từ ‘buồn buồn’ này không phải là để chỉ tâm trạng mà là từ tượng thanh ý như lúc mình úp mặt vào cái gì đó như chăn chẳng hạn, mà nói chuyện thì cái giọng nói mình nó kiểu kiểu đó đó các cô hiểu ý tui chứ. Mà tui nghĩ nát cả óc không nghĩ ra từ nào cho nó phù hợp nữa. Cô nào có ý kiến gì giúp tui vượt qua cơn bức bối này với.
Lam Hi Thần: “A Trừng hung ta ta cũng yêu thích, chỉ cần đừng không để ý đến ta là được rồi.”
Giang Trừng từ trong lòng y lui lại một chút, thấp giọng nói: “Ta lúc nào đã nói chán ghét ngươi, xem ra ngươi cũng không phải nhớ rất rõ ràng…”
Lam Hi Thần bừng tỉnh, “Đúng rồi, ngươi đã nói, ngươi đã nói, ngươi không chán ghét…”
Giang Trừng cúi đầu, mắt hạnh rũ xuống, lông mi thật dài che đi ánh sang trong mắt, chỉ có thể nhìn thấy đuôi mắt một vệt hồng hồng, một chiếc đèn lồng treo trong đình loang lổ chiếu xuống một tia sáng mờ nhạt, mơ hồ phủ lên cho người trong đình một sắc ấm nhu hòa. Đôi môi bình thường luôn là sắc bén hơi chu lên, ngầm cho thấy một tia oan ức cùng khổ não của chủ nhân, muốn nói lại thôi.
Có hai chữ đập vào trong đầu Lam Hi Thần.
“Muốn hôn.”
Lam Hi Thần nắm lấy cằm hắn, vừa muốn đặt lên, bị người kia vội vàng nghiêng mặt sang bên, bờ môi lướt qua gương mặt nhẵn nhụi mềm mại của đối phương.
Giang Trừng hoảng nói: “Ngươi lại muốn say một lần hay sao!”
Lam Hi Thần giờ khắc này thực sự là vô cùng ảo não cái thể chất này của y, chỉ đành ôm chặt hắn mặt chôn bên gáy hắn, thật dài thở ra một ngụm khí. Hơi thở kia thổi đến trên cổ Giang Trừng có chút nhột, hắn khẽ động tránh ra một chút. Lam Hi Thần nhận ra hắn tránh né, lại để sát vào, còn nhẹ nhàng hôn lên, bờ môi mềm mại từng chút từng chút hôn lên mảnh da thịt trắng nõn, từ trong mạch đập nho nhỏ kia cảm nhận được trái tim kịch liệt rung động.
Giang Trừng nắm chặt y phục y, khuôn mặt đỏ lên, cũng không biết có nên đẩy y ra hay không, sốt sắng gọi: “Lam…Lam Hoán…”
Hắn vốn là muốn đối phương ngừng lại, nhưng Lam Hi Thần nghe được tiếng gọi vừa mềm vừa nhẹ này của hắn trái lại càng thêm lấn tới, từ cần cổ hắn chuyển qua vành tai, thậm chí mở miệng ngậm lấy vật mềm mại tinh xảo hồng thấu kia. Tay cũng chuyển qua bên hông, trên vòng eo mảnh chậm chậm xoa nắn lại khẽ bấm.
Giang Trừng có khi nào trải qua thân mật như vậy, đại não cơ hồ bị nổ đến không cách nào suy nghĩ, nửa người đều mềm nhũn. Rốt cuộc không nhịn được đẩy y một cái, “Thanh thiên bạch nhật, đừng…đừng như vậy.”
Lam Hi Thần nhìn hắn một khuôn mặt bình thường lạnh lùng thành quen giờ khắc này đỏ như muốn nổ, một đôi mắt hạnh mông lung ướt át như chú thỏ nhỏ bị chấn kinh, trong lòng mềm nhũn, quả nhiên vẫn là muốn hôn.
Y tạm thời kìm nén lại phân xao động kia, trêu chọc nói: “Có ai dám nhìn lén Giang Tông chủ của chúng ta a? Huống hồ Đại Ngư Tiểu Ngư nhất định cũng sớm nhắc nhở người khác đừng tới gần nơi này, hoặc không bằng ta vẫn làm một thuật che mắt? Coi như có người dám nhìn cũng cái gì cũng nhìn không thấy.”
Ba chữ cuối cũng y nói vừa chậm vừa nhẹ, kèm chút mờ ám giống như ám chỉ nơi này thật sự có chuyện gì không muốn người biết. Giang Trừng không cam tâm không duyên cớ bị y trêu ghẹo, sửa lại sắc mặt, vừa định tránh khỏi y ôm ấp cách ra vài bước nhưng lại thấy y đưa sát mặt lại. Giang Trừng cho rằng y muốn liều mạng hôn mình, Lam Hi Thần nhưng chỉ cách đôi môi hắn gần trong gang tấc thì ngừng lại, nhẹ ngửi một hơi, nói: “Hôm nay uống rượu gì? Hương vị tựa hồ cũng không quá nồng.”
*Hôn có cái thôi mà cũng phải liều mạng. Chán anh