04
Danh hào Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết Giang Trừng cũng đã từng nghe qua, là người ngay thẳng, không ưa xu nịnh, ghét ác như thù, tính tình lại rất cuồng bạo, nói một không có hai. Hắn và Lam Hi Thần đứng cùng nhau, một cương một nhu, hai loại phong thái, vậy mà cũng có thể trở thành bạn hữu tri giao.
Nhiếp Hoài Tang chỉ kêu một tiếng “Đại ca”, sau đó im bặt trốn sau lưng Giang Trừng, Nhiếp Minh Quyết từ trên cao nhìn xuống mà quét mắt nhìn thiếu niên trước mặt, thiếu niên cũng không cam lòng yếu thế mà nhìn lại hắn.
Thật cao, đây là ấn tượng đầu tiên của Giang Trừng với hắn, thấp hơn hẳn hai cái đầu, tuổi tác có chênh lệch nhiều đến vậy sao? Chẳng qua không sao hết, mặc kệ là ai, Giang Trừng hắn đều sẽ đuổi kịp.
“Ngươi là?” Nhiếp Minh Quyết nói.
Lam Hi Thần giành trước đáp: “Hắn là công tử Vân Mộng Giang thị, Giang Vãn Ngâm.” Lúc gọi tên Giang Trừng y là nhìn Giang Trừng mà nói, đồng thời còn trên dưới tỉ mỉ nhìn hắn, giống như xác nhận điều gì, sau đó mỉm cười với hắn.
Lam Hi Thần vì sao cứ luôn giúp hắn? Vấn đề này từ sau ban nãy được Nhiếp Hoài Tang xác nhận vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Giang Trừng, lúc này lại được một nụ cười như trăng thanh sao sáng nhìn đến trên mặt nóng lên.
Giang Trừng cúi đầu thi lễ với Nhiếp Minh Quyết, Nhiếp Minh Quyết cũng đáp lễ, sau đó nói với Nhiếp Hoài Tang: “Ngươi trốn sau lưng người ta có tác dụng sao? Lăn ra đây cho ta!”
Nhiếp Hoài Tang lúng túng nói: “Đại ca, đệ cũng không có làm chuyện xấu gì, huynh đừng có hung dữ như vậy có được không.”
Lam Hi Thần cười nói: “Đại ca đệ đã lâu không thấy đệ, là cố ý đến thăm đệ, còn đem đến cho đệ rất nhiều đồ nữa. Minh Quyết huynh, Hoài Tang lần này vô cùng cố gắng, năm nay nhất định có thể thông qua thôi.”
Nhiếp Minh Quyết hừ một tiếng nói: “Tính tình của nó ta còn không hiểu sao, Hoài Tang, năm nay nếu như vẫn không thể thông qua, cẩn thận mấy món bảo bối ở nhà của đệ!”
“Vâng…vâng, đại ca.”
Lam Hi Thần nói: “Được rồi, các ngươi trước lên lớp đi.”
Nhìn theo hai người rời đi, Nhiếp Minh Quyết nói: “Giang Vãn Ngâm…”. truyện ngôn tình
Lam Hi Thần: “Làm sao vậy?”
“Có chút âm trầm.”
“Sao có thể, Minh Quyết huynh nghĩ nhiều rồi.”
“Tương lai người này cũng giống ta và đệ ở vị trí Tông chủ đi.”
“Đó cũng là chuyện còn rất xa mà.”
Nhiếp Minh Quyết suy nghĩ một chút lại nói: “Đệ dường như khá là xem trọng hắn?”
Lam Hi Thần nhìn theo bóng lưng Giang Trừng đi xa, nhớ tới ngày tiễn đi Giang Phong Miên và Nguỵ Vô Tiện, nói: “Người ta một thân một mình ở nơi này cầu học, ta làm chủ nhà cũng nên chăm sóc nhiều hơn một chút, ta không phải cũng đối xử với Hoài Tang như vậy sao.”
Nhiếp Minh Quyết liếc y một cái, “Ta thấy không giống.”
“Minh Quyết huynh, huynh đừng trêu đùa ta nữa.”
Giang Trừng quay đầu nhìn Lam Hi Thần và Nhiếp Minh Quyết nói cười vui vẻ, ngắt một nhành lá vô tội bên đường, trong lòng hừ một tiếng, chẳng qua là đồ xấu xa.
Vào cuối thu, nghênh đón kỳ thi tốt nghiệp của các đệ tử, hôm nay từ sáng sớm các thiếu niên đã hiếm thấy an vị trong lớp học đường, chỉ chờ công bố thành tích liền có thể thu thập hành lý từng người rời đi. Giang Trừng vẫn ngồi ở hàng đầu tiên, không hề vội vã, đợi Lam Khải Nhân răn dạy lần cuối.
Lam Khải Nhân nhìn một chút Lam Hi Thần bên cạnh, không hiểu tại sao Lam Hi Thần vốn ở Thanh Hà tham gia Thanh đàm hội lại vội vàng trở lại, nói muốn từ biệt bọn họ.
Lam Khải Nhân vuốt râu, nói với các thiếu niên: “Ra khỏi cánh cửa này, mong các ngươi vẫn luôn ghi nhớ, làm nhiều việc thiện, tránh kiêu khiêm tốn, tu thân dưỡng tính. Các ngươi đều còn trẻ, mong các ngươi tiền đồ như gấm, cho dù không thể đạt được chiến tích, cũng phải giữ được thân tâm ngay thẳng, không thể làm bậy, không được gian tà, làm một người đáng để tôn kính.”
Mọi người đối ông hành lễ nói: “Vâng, phu tử.”
Lam Hi Thần đưa tấm lụa tinh xảo có ghi thành tích các khoa vào tay Giang Trừng, cười nói với hắn: “Làm rất tốt, chúc mừng ngươi, có thể về nhà rồi.”
Giang Trừng hai tay nhận lấy, thời gian trôi qua nhanh như vậy, ở Lam gia nghe học cũng gần một năm, trong đó từng có náo động ầm ĩ, từng có khô khan vô vị, từng có thất vọng mất mát, từng có…
Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần, trịnh trọng nói: “Đa tạ.”
Cũng từng có, Lam Hi Thần, một năm này cũng không tệ lắm, Giang Trừng nghĩ.
Lam Hi Thần tiễn các đệ tử đến cửa phủ, Giang Trừng ôm bao hành lý đi đến bên người Lam Hi Thần, do do dự dự.
Lam Hi Thần cười nói: “Sao vậy, nếu như không nỡ thì ở lại mấy ngày?”
Đúng lúc bên cạnh truyền đến lời hô hoán hưng phấn như làn khói thoán qua của các đệ tử: “Cuối cùng cũng về nhà rồi.”
Lam Hi Thần:...
Xem ra Trạch Vu Quân không quá am hiểu kể chuyện cười.
Giang Trừng mím môi, khoé miệng cong lên lộ ra một nụ cười nín nhịn, sau đó từ trong hành lý lấy ra hai bọc nhỏ, căng phồng chứa thứ gì đó, nhét cả vào tay Lam Hi Thần.
“Trước đó Nguỵ Vô Tiện gửi đến cho ta, hạt sen Liên Hoa Ổ, một gói cho ngươi, một gói hắn nói muốn đưa cho Lam Vong Cơ.”
Lam Hi Thần hơi kinh ngạc, “Ngươi…”
Giang Trừng vội nói: “Chẳng qua là hắn gửi nhiều quá, một mình ta ăn không hết, còn thừa cho ngươi đó!” Nói xong đến bản thân cũng không tin, ăn không hết cho ai chả được, nhiều bạn học như vậy còn sợ chia không hết? Chính là cố ý để lại tặng cho Lam Hi Thần, tặng thì tặng đi, ngại ngùng cái gì, ghét nhất nam tử làm trò gượng ép.
Nghĩ như vậy, Giang Trừng đối diện Lam Hi Thần chậm rãi nói: “Vào mùa hè, Liên Hoa Ổ lá sen đầy hồ nối tiếp chân trời, đẹp đẽ tràn đầy sức sống, thu sang, lá sen tàn đi lộ ra từ bát từng bát đài sen, hạt sen hái được đem sấy khô có thể giữ được rất lâu. Hạt sen Liên Hoa Ổ chúng ta, là tươi mới thơm ngọt nhất.” Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Trạch Vu Quân, đoạn thời gian này, đa tạ ngươi chăm sóc, tạm biệt.”
Dứt lời xoay người liền muốn rời khỏi, Lam Hi Thần gọi hắn: “Giang Vãn Ngâm!”
Giang Trừng quay đầu lại.
Lam Hi Thần đuổi theo một bước nói: “Sau này cười nhiều một chút, ngươi cười lên rất dễ nhìn.”
Giang Trừng sững lại, lườm y một cái, quay người rời đi thật nhanh.
Lam Hi Thần khẽ than, đây là lại giận rồi sao. Gói nhỏ trong tay nặng trĩu, sau khi mở ra, từng viên hạt sen trắng ngần căng mọng lộ ra, Lam Hi Thần lấy một hạt cho vào miệng.
Có chút cứng, thế nhưng, thật ngọt.